Nắc nãy giờ cũng mỏi, đổi thế nàng ngồi lên người Ân, để mặc sức nàng dập cặp mông gợi cảm xuống côn thịt.
Ân thả lỏng người thư giãn, cơn sướng cứ mỗi lúc tăng dần, hai bàn tay anh nắm chặt lại, móng tay bấu vào lòng bàn tay tạo cơn đau để phân tán cơn sướng khoái này nhằm duy trì thêm thời gian làm tình.
Gương mặt Duyên căng lên, những cú hẩy mông nhanh dần, hai tay nàng bấu vào người Ân, anh cũng đưa hai tay lên bóp vú, những cú dập bạch bạch...!vang khắp phòng kèm theo đó là những tiếng ọp ẹp tinh khí bị chà sát, những âm thanh gợi dục khiến ai nghe thấy cũng phải hứng tình.
Cơ thể nàng dường như muốn nổ tung ra vì sự nứng tợn người do anh mang lại.
Thế dập quá gấp, biết Duyên sắp sửa xuất tinh lần nữa, anh vân vê hai núm vú giúp nàng mau chóng lên đỉnh.
"A… a… a… a… em… ra…" Phương Duyên hét lên, người nàng run lên co giật từng đợt, thịt non mềm mại trong âm đạo nàng giãn ra rồi co bóp vào liên hồi.
Ân có thể cảm nhận được dưới háng cả hai là một vũng nước nhầy nhụa nhớp nháp đến mát lạnh.
Cơn sướng vừa dứt thì người nàng đổ ập xuống, anh ôm nàng và hẩy mông nhấp lên nối tiếp để cơn sướng trong lỗ âm đạo của nàng được kéo dài thêm.
Phương Duyên giờ đây nhũn ra mặc sức Thiên Ân thúc lia lịa ở dưới, giờ nàng chỉ nằm hưởng thụ những cơn khoái lạc mang đến.
Biết đã đến giới hạn của sự kìm nén, Thiên Ân lật úp người nàng xuống giường và hôn vào giữa khe mông một cái rồi cắm côn thịt vào lỗ âm đạo từ phía sau, anh đổ ập lên lưng nàng mà nhấp vô nhè nhẹ, tay thì luồn xuống bóp hai bên vú nàng, côn thịt giờ đây cương cứng hết cỡ nong cái lỗ âm đạo kéo ra kéo vô, như đại bác đã lên nòng chỉ đợi khai hỏa, Duyên có vẻ cảm nhận được cơn cực khoái chuẩn bị ra của Ân nên vội nói: "Anh… đừng xuất vô em nhé…"
Ân: "Anh muốn…"
Nàng khẩn khoản: "Đừng… anh."
Ân đành nói: "Vậy… mút cho anh nhé?"
Nàng không trả lời, chỉ thấy gương mặt đỏ ửng lên xấu hổ ngại ngùng.
Biết là nàng đã đồng ý nên anh rất sướng, vì biết tinh dịch của mình sẽ ở trong người nàng, không ở lỗ này thì ở lỗ khác.
Tập trung tinh thần hết cỡ nhấp thêm vài cái thô bạo nữa rồi kéo Phương Duyên ngồi dậy, nàng bất ngờ trước sự phản ứng của anh, còn đang ngỡ ngàng thì côn thịt đã áp sát miệng, ngại ngùng thoáng qua rồi nàng hả miệng, chưa đợi nàng ngậm thì Ân đâm ọt vô miệng nàng lút cán côn thịt rồi.
Duyên vừa mút vừa liếc nhìn anh rồi vội quay mắt xuống, gương mặt xinh đẹp đang mút côn thịt anh, một hình ảnh dâm đãng đến mức nghẹt thở, kìm nén lần cuối trước cảnh thần tiên này rồi thả lỏng…
"Phụt… phụt… phụt…” Tinh dịch xuất ra xối xả, côn thịt co giật ầm ầm trong miệng, Ân ghì chặt đầu Duyên gầm gừ lên thỏa mãn, cơ bắp căng phồng hết mức, cơn nứng lan tận từng lỗ chân lông.
Ba đợt tinh dịch liên tiếp bắn vào cổ họng của Duyên, nàng khẽ nhăn mặt chịu trận, tinh dịch nhiều trào ra cả khóe môi, tay anh thì vẫn giữ chặt đầu không cho nàng nhả ra, sự ép bức đó khiến nàng nuốt vội hết tinh trùng vào để lấy hơi mà thở, thấy Duyên đáng thương quá, cố hết sức làm Ân sung sướng, anh nhìn nàng say mê tình cảm.
Mút thêm vài cái cho sạch sẽ tinh trùng rồi nhả ra, mặt khẽ nhăn vì mùi tinh trùng tanh nồng xộc vào mũi.
Đuối sức, Thiên Ân ngồi xuống dựa vào thành giường, côn thịt vẫn còn cương cứng giật nhẹ nhẹ, Phương Duyên đang lấy tay chùi hết tinh khí sót lại quanh khóe miệng, nàng quay lại nhìn anh rồi thẹn thùng nằm nép vào lòng anh, anh vòng tay ôm nàng một cách mãn nguyện.
Hai người cứ nằm ôm như vậy, chẳng ai nói lời nào như để tận hưởng cảm giác thống khoái vừa rồi.
Một cảm giác thỏa mãn chưa từng có cho cả hai, hai cơ thể trần truồng dựa vào nhau hạnh phúc.
Duyên chợt hỏi: "Anh có khinh em không?"
Ân ngạc nhiên: "Sao em lại nói vậy?"
Nàng bộc bạch: "Vì… em với anh mới quen nhau… mà…"
Ân nói: "Có gì đâu em… anh thật sự quý mến em từ ngay lần đầu gặp gỡ rồi.
Anh trân trọng tình cảm này và tôn trọng em hết mực, tuyệt không có suy nghĩ gì khác."
Nghe anh nói vậy, nàng hôn nhẹ vào ngực anh một cái sau đó siết chặt vòng tay ôm anh.
Ngắm nhìn người con gái đẹp vậy mà phải chịu những ưu phiền bất hạnh thật khiến anh không kìm được tiếng thở dài xót xa.
Còn gì đau buồn hơn việc không làm chủ được cuộc đời mình.
Hồng nhan thì đúng là bạc tỷ thiệt, nhưng đâu phải bạc tỷ nào cũng mang lại cảm giác yên bình.
Hôn nhân thiếu đi tình yêu liệu có bền lâu.
Ân vuốt ve cơ thể Duyên như thông cảm và chia sẻ cho số phận hồng nhan này.
Nàng lại nói tiếp: "Đàn ông vây quanh em chỉ vì ham muốn dục vọng, họ chỉ muốn lên giường cùng em, em có thể thấy điều đó qua cặp mắt của họ.
Nhưng với anh, em không biết sao lại dễ dàng gục ngã như vầy, có lẽ anh không như những người khác.
Em nhìn thấy sự đáng yêu nơi anh.
Một cảm giác khiến em tin tưởng và không hối tiếc."
Ân: "Anh cũng bị em thu hút, gặp em lần đầu anh đã có cảm tình.
Lúc đó anh chỉ nghĩ là cảm xúc thoáng qua.
Giờ đây anh hạnh phúc vì những gì em mang lại."
Nàng: "Ước gì cứ mãi như thế này anh nhỉ, thời gian qua đây là khoảng thời gian em cảm thấy yên bình và vui vẻ nhất.
Được làm những gì mình thích, thoải mái đi bên người mình thương."
Ân: "Bọn mình xem như cũng có duyên, nhưng tiếc là duyên muộn."
Cả hai tâm tư trầm lắng, nằm bên nhau nghĩ mông lung xa vợi, thời gian nghỉ ngơi này làm Ân hồi phục cơ thể lại, côn thịt khẽ ngọ nguậy cương dần lên.
Không cương sao được khi đang trần truồng nằm bên tấm thân mỹ nữ, côn thịt cứ thế cương lên dần và cứng đơ ra như khúc gỗ, thấy vậy Duyên trêu anh: "Sao khỏe quá vậy nè." Vừa nói nàng vừa búng quy đầu mấy cái.
Anh cười: "Em đẹp như vậy không khỏe mới lạ."
Nàng giả bộ sợ hãi: "To quá làm người ta sợ muốn chết."
Ân: "Anh thấy em sướng muốn chết chứ có sợ hồi nào."
Phương Duyên xấu hổ đỏ bừng mặt quay mặt vào ngực anh, tay nàng vẫn đang sờ soạng hai tinh hoàn.
Ân: "Lúc ở ngoài biển vô tình chạm vào nó, em thấy thích không?"
Nàng lắp bắp: "Em… lúc đó… em chỉ muốn độn thổ…"
Ân: "Ha, lúc đó anh cũng giật mình, anh thì không ngại, chỉ sợ em ngại."
Nàng: "Nhưng mà… đang bơi… sao lại cứng lên?"
Ân: "Tại lúc sóng biển tấp mạnh vô, anh ôm che lại cho em vô tình tay anh chạm vào mông em nên mới vậy, với lại lúc em nâng người tập cho anh bơi thì anh thấy sướng lắm, bàn tay em chạm vào nên vậy."
Nàng: "Người ta ngại thí mồ…"
Ân: "Hì, giờ hết ngại chưa?"
Nàng: "Giờ còn gì nữa mà ngại, anh thấy hết trơn rồi."
Anh khẽ cười, bóp nhẹ lần lượt hai bầu vú rồi mớn trớn đám lông mu xoăn tít, trượt xuống khe âm đạo khều nhẹ.
Anh nói: "Cơ thể em đẹp lắm, coi như anh diễm phúc kiếp này rồi."
Nàng: "Đàn ông ai cũng ham muốn cao, chỉ mong anh đừng xem thường em là được rồi, trao cho anh tấm thân này em không có gì phải hối."
Anh quả quyết: "Không! Chắc chắc là không rồi."
Nói xong anh vật Phương Duyên ra đè lên hôn nụ hôn cháy bỏng, tay cầm côn thịt khẽ đút vào lỗ âm đạo của nàng, nàng vội kêu lên: "Đừng anh, từ từ đã…"
Ân: "Anh muốn."
Nàng: "Em… tắm đã… nãy giờ người bẩn quá."
Ân: "Uhm, cũng được.
Anh tắm cùng em."
Nàng: "Không."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...