Ánh sáng buổi sớm sáng choang cả căn phòng, Thiên Ân muốn ngủ cũng chả được.
Anh dậy vươn vai vài cái ra ban công ngắm phố phường, mấy em teen khoe chân dài trắng hếu cứ lượn qua lượn lại như khiêu khích, vãi teen thời buổi này.
Vào tắm một phát cho tinh thần sảng khoái rồi đi uống coffee, lau người xong đang cầm cái quần lót chuẩn bị mặc vào thì smartphone reo lên làm anh chửi thầm: “ĐKM, ai gọi đúng lúc thế nhỉ?”
Nhìn thấy số phone lạ nên anh cũng chả hứng thú gì lắm: "Alo."
Đầu dây bên kia vang lên tiếng con gái: "Chào anh, anh dậy chưa?"
Ân: "Uh, rồi, ai vậy?"
Cô gái: "Em là người hôm bữa đi uống cà phê quên mang theo tiền đó, nhớ không?"
Ân: "Ah, chào chị, em nhớ rồi."
Cô gái: "Hi, sáng nay anh rảnh không? Em mời anh đi coffee."
Ân: "Uh, anh rảnh, cũng đang định đi uống cà phê đây.
Vậy mình đi."
Cô gái: "Ừ, anh vào quán coffee hôm bữa mình gặp nghen."
Ân: "Ok."
"Tưởng đâu sáng nay phải đi coffee một mình thì người đẹp gọi." Ân thầm nghĩ, anh hí hửng mặc quần áo vô rồi khởi hành.
Đang đi thì anh mới nhớ là quên mất cái quán coffee hôm bữa nằm ở đâu rồi, bữa anh đi ngang qua vô luôn chứ không để ý, đầu anh vẫn còn đù sau cuộc nhậu hôm qua, cuối cùng anh cũng nhớ ra nó nằm ở đâu.
Vừa đến nơi thì Ân thấy người đẹp đã tới rồi.
Ân tiến tới chỗ bàn người đẹp đang đợi và cất tiếng chào: "Chào chị.
Chị tới lâu chưa?"
Cô gái mỉm cười đáp lại: "Ah chào anh, em cũng mới tới."
Ân: "À mà hôm bữa quên chưa hỏi tên chị."
Cô gái cười: "Em tên Lê Phương Duyên, năm nay hai mươi bảy tuổi."
Ân hơi ngạc nhiên: "Vậy chị lớn hơn em rồi, em mới hai mươi ba tuổi thôi, tên Thiên Ân."
Cô gái: "Hi, hơn mấy tuổi thì cũng đâu có gì cách biệt đâu."
Ân cười lại với Duyên, cô nàng cũng có duyên ăn nói.
Nói chung là cũng dễ gần, vui tính.
Duyên hỏi: "Ân không phải người ở đây phải không?"
Ân trả lời: "Uhm, em không phải, em chỉ mới tới đây công tác hôm qua thôi."
Duyên gật đầu: "Ừ, Duyên cũng không phải người ở đây, Duyên ở tỉnh X, Duyên đi du lịch cho vui thôi.
Tại thấy Ân trắng trẻo so với người dân miền biển nên Duyên đoán vậy."
Nàng ấy dùng tên để nói chuyện nên anh cũng theo nàng ấy vậy.
Buổi sáng nơi xứ lạ được ngồi nói chuyện với người con gái đẹp nên cũng vui.
Ân: "Duyên làm công việc gì?"
Phương Duyên: "Duyên làm kế toán cho doanh nghiệp, đang xin nghỉ phép để đi đây đó cho khuây khỏa."
Ân: "Uh, Ân làm cho công ty xây dựng, đáng lẽ cũng không đi đâu, tại ông anh kia bị ốm đột xuất."
Phương Duyên: "Hi, vậy là mình cũng có duyên.
Lý ra mình cũng không định vô đây, nhưng cuối cùng lại vô đây."
Nói chuyện đang khí thế thì bên công trình có việc nên Thiên Ân đành xin phép đi trước, hẹn nàng tối nay đi ăn tối cùng, dĩ nhiên nàng vui vẻ đồng ý.
Duyên nói ra chỗ ở nên lúc này anh mới biết là nàng ở cùng khách sạn với anh nhưng nàng ở tầng một, anh ở tầng bốn.
Nàng hẹn sáu giờ tối nay gặp nhau ở tiền sảnh khách sạn.
Qua công trình làm một số việc cho xong để anh em tiếp tục, mấy người hẹn Ân tối nay đi nhậu nữa nhưng phải kiếm cớ thoái thác.
Đi nhậu với cả lũ đàn ông chẳng thà lông bông bên một người đàn bà.
Gọi phone về hỏi thăm Bảo Trinh rồi chạy đi mua vài món đồ làm quà, Ân mua hai cái đồng hồ, một cho chị Trâm và một cho gấu Trinh.
Cuộc nhậu hôm qua vẫn còn dư âm nên Ân về nhà nghỉ ngơi chút xíu rồi chạy ra biển tắm.
Biển nơi đây thật đẹp, ngồi trên bãi cát và ngắm nhìn cảnh vật.
Ngoài biển những nam thanh nữ tú nô đùa trên sóng, trên bờ những chàng trai chia phe đá banh, những cô gái thì đánh bóng chuyền, tiếng hò reo í ới cả một bãi biển dài.
Ân thì cứ ngồi tắm nắng và ngắm gái lượn lờ trước mặt, họ đi ngang qua nở trên môi nụ cười tình tứ với anh và cười khúc khích, người dân nơi đây thật đáng yêu.
Đang thụ hưởng cảm giác sảng khoái thì một cái vỗ vai từ đằng sau làm Ân giật nảy người.
Á đù thì ra là...
Phương Duyên cười hỏi: "Ân, ra đây từ lúc nào vậy?"
Ân thoáng ngơ ngác: "Ơ, chào Duyên, Ân mới ra khoảng mười lăm phút."
Duyên: "Hì, vậy mà cứ tưởng Ân đang bận bịu công việc."
Ân: "Lúc trưa Ân tranh thủ làm xong rồi.
Rảnh rỗi không biết làm gì nên ra đây chơi."
Duyên: "Ừ, Duyên cũng vậy, bữa giờ cứ chiều chiều là ra đây ngắm cảnh, thoải mái lắm."
Ân: "Ân cũng thấy vậy, cảnh đẹp làm tâm hồn bình yên."
Duyên cười sắc lẻm: "Chắc ra đây ngắm gái chứ ngắm cảnh gì, người ta ra biển bơi ầm ầm, còn Ân ngồi một chỗ hoài, nghi quá."
Ân cười: "Đâu có, tại Ân không biết bơi nên ngồi tắm nắng thôi.
Không biết bơi sợ ra sóng đánh văng mất xác rồi lỡ hẹn với một cô gái đẹp tối nay nữa."
Duyên: "Hihihi, Ân nói chuyện dễ thương ghê.
Nhìn tướng tá to khỏe rắn chắc vầy mà không biết bơi ah."
Ân: "Thật mà, Ân không biết bơi."
Chém gió đã đời rồi cả hai ngồi ngắm biển, lúc này Ân mới nhìn Duyên rõ hơn, nàng ra biển với bộ bikini hai mảnh và khoác áo sơ mi trắng mỏng tang làm nổi bật cặp chân thon trắng ngà.
Trông nàng rất sexy lôi cuốn.
Mái tóc nàng bồng bềnh tung bay trong gió, đôi mắt nhìn xa xăm.
Duyên là một người con gái đẹp.
Rồi bỗng nàng bảo: "Ra ngâm nước xíu rồi về Ân, ra biển mà không tắm thì phí quá."
Ân nhẹ nhàng gật đầu với nàng: "Uh cũng được, nhưng mà xuống nước không được bắt nạt Ân nghen."
Nàng cười: "Hi, không dám."
Duyên bơi cũng rất khá, nàng soải cánh tay dài của mình trên mặt nước, thân hình nghiêng qua nghiêng lại theo từng nhịp bơi sải, những đường cong cứ lượn lờ, côn thịt của Ân bắt đầu phản ứng trước hình ảnh đẹp ấy.
Anh thì chẳng biết bơi nên cứ đứng vọc nước cho vui thôi.
Duyên thì tinh nghịch cứ lặn ra sau lưng rồi thọc lét anh làm anh giật cả mình, rồi anh cũng chộp lấy Duyên trong những lần lén thọc lét anh.
Anh ôm nàng lại rồi bảo: "Bắt được rồi nhé, dám hù Ân nè."
Hai tay Thiên Ân vòng qua siết eo Phương Duyên, không cho nàng chạy thoát, côn thịt cứ thúc vào mông của nàng theo từng nhịp dập dềnh sóng biển.
Rồi bỗng một con sóng lớn ập vào cuốn anh với nàng quay vòng vòng, trong lúc ấy Ân lợi dụng đưa tay bóp mông nàng một cái thật mạnh.
"Ui trời, sóng mạnh quá!" Anh nói: "Lâu lâu nó đập một cái hết hồn."
Nói đoạn, bàn tay anh nắm lấy tay Duyên dưới nước.
Một cái siết nhẹ đầy tình cảm khiến nàng thoáng ngỡ ngàng trên nét mặt.
Anh cười nói: "Nắm tay Duyên cho chắc, sóng biển có mạnh cỡ nào cũng không sợ, có gì Duyên cứu Ân."
Nàng cười tít mắt vì câu nói ngộ nghĩnh của Ân: "Đàn ông mà không biết bơi sau này làm sao cứu mỹ nhân."
Ân đáp: "Có mỹ nhân đâu mà cứu."
Duyên mỉm cười đề nghị: "Thôi để Duyên chỉ cho, bơi cũng dễ mà, nhất là bơi ở biển càng dễ hơn vì nồng độ muối cao làm cơ thể dễ nổi."
Ân: "Vậy ah."
Duyên: "Ân thả người ra đi, Duyên nâng Ân lên rồi Ân vẫy tay vẫy chân cho quen nhịp."
Ân: "Uh thử xem."
Anh thả người ra, nàng lấy hai tay nâng anh, tay trái nàng đỡ ngực, tay phải nàng đỡ bụng, anh vẫy tay vẫy chân theo hướng dẫn của nàng.
Vẫy được một lúc thì nàng thả hai tay ra làm anh chìm xuống rồi lại nâng lên, cứ thế nàng hết thả rồi lại nâng để tập cho anh quen.
Bàn tay mềm mại của nàng cứ va chạm cơ thể, anh thầm nghĩ có thánh cũng méo bơi nổi chứ nói chi anh, thân xác thì nằm đó nhưng tâm trí cứ bị thân hình Duyên thu hút.
Côn thịt cứng đờ tự lúc nào.
Trong một lần nâng lên rồi thả ra, bàn tay Duyên vô tình đỡ ngay côn thịt, nàng chợt giật mình khi cả bàn tay úp lên cái gì cưng cứng.
Cả hai sượng sùng bối rối.
Ân đành lên tiếng phá tan sự ngượng ngập này: "Nãy giờ ngâm nước lạnh quá, hay mình lên bờ đi."
"Ừ." Nàng đỏ mặt quay vội vào bờ.
Cả hai đang đi vô thì Duyên giật mình khi thấy con sứa, nàng ôm chặt lấy Ân, lợi dụng tình huống anh ôm chặt lấy nàng, cơn giật mình đi qua thì Duyên giật mình tiếp vì họ đang ôm chặt nhau, anh nhìn vào mắt nàng say đắm, sự thanh tú trên nét mặt nàng khiến anh như bị thôi miên.
Duyên khẽ thốt lên: "Ân…"
Giật mình cái rồi buông nàng ra.
Cả hai đi vào bờ lặng lẽ, họ đi thẳng về khách sạn, chia tay nàng ở tầng một và hẹn nàng tí nữa ăn tối.
Ân khẽ nói: "Sáu giờ tối Duyên nhé.
Ân chờ."
Nàng đáp: "Ừ."
Nhìn nàng trìu mến một cái rồi Ân đi lên phòng tắm rửa.
Nãy giờ côn thịt của anh cứ ngỏng mãi vì cái đụng chạm đó, được một mỹ nữ bóp dái biểu sao không nứng cho nổi, nhưng thôi anh cũng bóp mông nàng lại một cái coi như huề cả làng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...