Ngày hôm sau Lục Chi đi làm, GIản Lâm đưa bữa sáng cho cô: “Lục Chi, lúc trước em mua đồ ăn sáng cho anh, nên là bây giờ anh cảm ơn.”
Lục Chi nhìn thấy bữa sáng anh mời, lập tức từ chối: “Giám đốc, tôi… no rồi."
GIản Lâm cười:" Không sao, no thì ăn thêm đi.
Cô gầy quá nên ăn nhiều hơn.
Mà này, buổi tối có muốn cùng nhau đi ăn cơm không? "
Lục Chi rảnh rỗi, còn Giang Ngộ thì đi công tác, ở một mình cũng chán nên đành nói đồng ý.
GIản Lâm nghe được đáp án mong muốn của cô liền dặn dò: “Vậy thì phiền cô, cô là nhân viên mới, tôi sẽ giao bữa tiệc tối cho cô, cô phụ trách tìm chỗ ăn rồi tìm KTV tốt.”
Lục Chi gật đầu và nói được, cô khá giỏi ở khía cạnh này.
Trước đây cô ấy cũng đã từng giải quyết những việc lặt vặt này khi đi làm.
KTV lớn nhất gần chỗ công ty ,cô sẵn sàng đi làmnhiệm vụ.
Một đồng nghiệp có ô tô sau khi tan sở sẽ đưa một đồng nghiệp không có ô tô đến trung tâm thương mại.
GIản Lâm lái xe đến trước mặt Lục Chi và nói với cô: “Cô ngồi xe của tôi đi.” Về cơ bản thì khá nhiều người có ô tô nhưng Lục Chi lại không có, nhiều người đến bằng xe điện nên GIản Lâm sẽ đưa cô đi.
Giang Ngộ trước đây không có đi công tác thì anh liền phụ trách là người đón cô, không có xe cũng không có gì là xấu, nhưng bây giờ Lục Chi nghĩ không có xe hơi phiền phức, sẽ khá thuận tiện nếu có một chiếc xe điện .
Lục Chi nghĩ mua một chiếc xe khác để đi làm cũng hơi phí, nghĩ đến việc có nên mua một chiếc xe điện hay không, GIản Lâm nói với cô phía trước: "Cô ngồi lên phía trước đi, để có thể nói chuyện dễ dàng.
”
Lục Chi không dám., cô luôn cảm thấy có chút xấu hổ ngồi ở phía trước, cô đi tới ngồi ở phía sau, Giản Lâm không nói gì, liền nhắc thắt dây an toàn.
Sau lần cuối, GIản Lâm tò mò hỏi cô: “Lần trước tôi thấy chồng cô có hơi quen, anh ấy có phải là Phó trưởng phòng công an không?”
Lục Chi không dám nói với đồng nghiệp về chồng mình, vì cô sợ rằng họ sẽ biết ,ô cho rằng đầy là chuyên cá nhân cô không muốn ảnh hưởng tới công việc, baay giờ thì hay rồi , chính xếp của mình tại tự khơi ra.
Lục Chi lúng túng nói: “Đúng vậy nhưng tôi cùng chông tôi phân định rõ ràng, anh đừng suy nghĩ nhiều.”
GIản Lâm: “Là cô nghĩ nhiều rồi, tôi không có ý gì khác, vô tình nhìn thấy,tôi chỉ hiếu kì một chút nên hỏi thôichồng của cô thật lợi hại.
”
Lục Chi cười nói phải.
GIản Lâm lại nói: "Với thân phận của anh ấy , liệu có phải có rất nhiền quan chức dâng mỹ nưa tới cửa không? Lần đó tôi có dịp đi công tác cùng anh ấy .Khách sạn sắp xếp phòng tôi cạnh phòng anh ấy, tối hôm đó , tôi chợt nghe có tiếng gõ cửa trước phòng anh ấy , bộ dáng là một mỹ nữ nha, tôi nghe nói nam nhân đạt tới chức vị như vậy , bên cạnh có rất nhiều người dâng người tới cửa , cô phải đề phòng nha."
Lỗ tai của Lục Chi vểnh lên.
khi anh nghe điều này, anh không ngờ rằng anh sẽ nói điều này với chính mình.
“Thật sao?”
“Đúng vậy, nhưng tôi không biết lúc đó cô đã kết hôn chưa? Cũng đã lâu lắm rồi, những sự kiện trước hôn lễ dù có xảy ra chuyện gì cũng đều là chuyện đã qua sau khi kết hôn sẽ bắt đầu cuộc sống mới đúng không? "
Lục Chi không biết thật giả những gì anh nói, nhưng bên ngoài vẫn bày bộ dáng bảo vệ chồng:" Chắc anh nghe nhầm rồi, chồng tôi không phải loại người như vậy",
GIản Lâm lại cười:" Ừ, có lẽ tôi thật sự nghe lầm rồi.
”
Lục Chi Mặc dù tin tưởng Giang Ngộ, nhưng nghĩ lại, nếu bị anh bị những người xung quang dâng người tới tận cửa thì phải làm sao,vị trí vợ anh thật khó làm mà,
Cũng muộn rồi Lục Chi nhắn với Giang Ngộ rằng cô đi ra ngoài ăn tối và hát hò với đồng nghiệp trong công ty.
Giang Ngộ luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, liền hỏi cô: [Mấy giờ em về? ]
[Có lẽ là khoảng 10 giờ.
]
Giang Ngộ: [Muộn rồi, em đi như vậy về không an toàn, cố gắng về sớm nhất có thể.
】
Lục Chi muốn trấn an hắn, 【cấp trên nói cho chúng em trở về cũng đã muộn, anh ấy muốn lái xe, nên không uống rượu.
Em cũng sẽ không uống nhiều.
]
Giang Ngộ nghĩ ngợi một hồi, trong lòng vẫn không yên, liền nói với cô:
[Về quá muộn, nhớ duy trì nhắn tin với anh.
】
Lục Chi nói được, GIản Lâm ở phía trước nhìn nó nói đùa: Hai người mới vừa kết hôn đúng không? Thật là vợ chồng son."
Lục Chi gật đầu nói phải chỉ về phía trước nơi đó là quán lẩu.
Trong quán GIản Lâm nhìn vị trí Lục Chi ngồi xuống,rôi đi tới ngồi bên cạnh cô.
Có rất nhiều đồng nghiệp đến ăn cơm đều yêu cầu phòng riêng rộng rãi, Giản Lâm liên tục gắp thức ăn Lục Chi trong bữa ăn, Lục Chi nhìn có chút ngượng ngùng.
Đồng nghiệp đùa rằng: "Chủ nghiệm Giản tốt với Lục Chi như vậy.
Chẳng lẽ anh thích Lục Chi sao?"
Lục Chi đang ăn thịt bò , nghe đến đây thì sặc sụa, ho khan.
Thấy Lục Chi như vậy, GIản Lâm thay cô giải thích : "Không phải, Lục Chi là người đã có gia đình, chẳng lẽ cô quên rồi? Nếu chồng cô ấy nghe đười lời này, anh ấy sẽ dùng dao chém tôi mất."
Đồng nghiệp cười giải thích: "Không phải, chúng tôi chỉ nói đùa thôi.
Biết chuyện Lục Chi đã kết hôn, tôi nói vậy chỉ để cọ nhiệt thôi."
Lục Chi đeo nhẫn cưới trên ngón tay, thật là một trò đùa.
Quay sang KTV sau bữa tối.
Lục Chi không uống được, , họ đã quen với việc Lục Chi thường không uống rượu nhưng lần này thì khác trong số đồng nghiệp có một đồng nghiệp đã ngấm chút men rượu.
Người đàn ông tỏ ý không vui: "Lý do gì mà cô lại không uống? Có thể uống vài ngụm."
Lục Chi vừa không uống, có người cố ý nói đùa: "Lục Chi, ngươi là người mới sao? Người mới dám như vậy làm trái lời lãnh đạo?"
Lục Chi có chút ngượng ngùng trước những gì mọi người nói nên uống vài ngụm rượu, cảm thấy tửu lượng của mình cũng tạm ổn.
Nhìn lại có người chúc rượu, GIản Lâm trực tiếp đi ra chặn Lục Chi: "Tôi uống thay cô ấy, cô ấy là sinh viên, tửu lượng không tốt."
Lục Chi muốn kiếm cớ chuồn đi, thấy GIản Lâm tiếp tục uống rượu cho mình thật xấu hổ.
Y tứ của một vài người trên bàn rượu thật sự chẳng ra làm sao, không muốn uống mà ép người khác uống.
Lục Chi đang định rời đi, nhưng lại bị người đàn ông kéo lại: "Muốn thì có thể rời đi, đừng làm mọi người mất hứng như vậy, uống xong ba chai rượu này là có thể trở về.
Tôi sẽ gọi xe cho cô sau đó cô liền rời đi chẳng phải ổn thoả rồi sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...