Lục Chi lên xe, Giang Ngộ liếc mắt nhìn Giản Lâm đang đứng cách đó không xa.
Tại sao anh lại có cảm giác người này có chút quen thuộc vậy?
Giống như đã gặp ở chỗ nào đó, nhưng dù sao đi chăng nữa thì anh cũng không cần phải nhớ rõ mấy người không quan trọng đối với mình, bởi vì anh không để bọn họ ở trong lòng.
Nhưng người này là đàn ông, anh còn nhìn ra ánh mắt của người đàn ông này không được thích hợp cho lắm.
Vừa lên xe, Lục Chi đã thắt dây an toàn xong, Giang Ngộ vừa dùng một tay xoay vô lăng, vừa quay sang hỏi cô.
“Người đàn ông kia là ai vậy?”
Lục Chi nhìn thoáng qua, sau đó giải thích.
“Cậu ấy chính là người mà em kể với anh đó, là cấp trên của em, tính tình rất tốt nha! Cậu ấy vẫn luôn kiên nhẫn chỉ dạy cho em, hơn nữa còn rất dịu dàng.”
Vừa nghe được những lời mà Lục Chi nói, Giang Ngộ giống như một chiếc bình dấm bị đổ, anh nhìn cô.
“Bà Giang, ở trước mặt ông xã nhà mình mà bà khen người đàn ông khác như vậy, bà không sợ ông xã nhà mình sẽ ghen hay sao?”
Lục Chi bị mấy lời này của anh chọc cười, “Không đâu, em và cậu ấy chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới.
Anh chắc chắn sẽ không ghen đâu.”
Giang Ngộ: “...”
Anh không dám nói với cô mình thật sự đang ghen.
Giang Ngộ lái xe đưa cô về, hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm, quả thực rất mệt mỏi, cô cũng không muốn về nhà nấu cơm, nên cả hai người quyết định ra ngoài dùng bữa.
Sau khi ăn tối xong, hai người quay về nhà.
Lục Chi đi tắm rửa, cô đang muốn vừa đắp mặt nạ vừa xem một số tài liệu, mặc dù mọi người đều nói nghề nhân viên công chức này chỉ để dưỡng lão, nhưng cô vẫn cảm thấy mình vẫn nên học thêm một chút, không thể không biết một cái gì cả.
Cô đi tắm rửa, nhân tiện đặt điện thoại di động ở trên bàn.
Giang Ngộ đang định mang chiếc áo khoác Lục Chi vừa cởi cất vào trong phòng ngủ thì nghe được tiếng Wechat của cô vang lên, anh liền quay đầu liếc nhìn một cái.
Ghi chú là Giản Lâm ( Phó Chủ nhiệm Cục thuế)
Giản Lâm bên kia gửi cho cô một tin nhắn: [Tiểu Chi, cậu đã ăn tối chưa?”
Đều là đàn ông, anh biết, nếu tên kia là một người đàn ông bình thường, chắc chắn anh ta sẽ không gửi tin nhắn như vậy.
Nhưng Giang Ngộ cũng chưa bao giờ trải qua tình huống như vậy, vừa kết hôn được không lâu, anh không thể không tin tưởng bà xã nhà mình như vậy được.
Lục Chi đã nói không có gì, cũng có thể là do anh suy nghĩ quá nhiều.
Anh cầm áo khoác của Lục Chi đi cất.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ xong, Lục Chi đi ra ngoài, Giang Ngộ lại đi vào tắm.
Thời điểm bước ra ngoài, anh thấy Lục Chi đang nhắn tin nói chuyện phiếm với anh đó.
Giang Ngộ hỏi cô, “Em đang nói chuyện với ai thế, bận rộn đến vậy sao?”
“Phó chủ nhiệm, cậu ấy đang nói cho em biết công việc ngày mai.”
Lục Chi liền nhắn lại một vài biểu tượng cảm xúc, sau đó nói được.
Nghe cô nói như vậy, Giang Ngộ cũng nói thêm lời nào, bây giờ vẫn còn sớm, anh liền ngồi xuống xem TV với Lục Chi.
Khi hai người đang xem TV, bầu không khí xung quanh vẫn rất tốt, mặc dù Giản Lâm liên tục gửi tin nhắn cho Lục Chi, nhưng cô lại không trả lời lại.
Dù sao đi chăng nữa thì đây cũng là cấp trên của cô, người dạy cô không ít kiến thức về công việc, nên cô đành trả lời lại một cách nghiêm túc.
Nhìn thấy cô ngồi trả lời tin nhắn một cách rập khuôn như vậy, mặc dù Giang Ngộ cảm thấy rất bất đắc dĩ, nhưng anh cũng không thể làm gì hơn.
Anh không thể mở miệng nhắc nhở bà xã nhà mình, đừng nhiệt tình nói chuyện với người đàn ông khác như vậy, cho dù hai người có là quan hệ cấp trên cấp dưới đi chăng nữa.
Nhưng anh không thể nhịn được, nhìn thấy bọn họ nhiệt tình nói chuyện như vậy, Giang Ngộ quay sang nói.
“Anh rất ghen tị với hai người, sau khi tan làm còn có thời gian nói chuyện về công việc như vậy.
Sau khi tan làm, anh còn không có thời gian trả lời lại tin nhắn của nữ cấp dưới.”
Lục Chi: "..."
Với chức vị này của anh, nếu thời gian tan làm còn có người dám nhắn tin hỏi anh, chắc chắn người này muốn chọn con đường chết, phải không?
Ai mà dám hỏi anh chứ?
Thấy anh nói như vậy, Lục Chi không dám trả lời tin nhắn nữa, cô chỉ nói với Giản Lâm mình phải đi ngủ rồi.
Giản Lâm gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc chúc ngủ ngon.
Thấy cô không trả lời lại nữa, Giang Ngộ lại hỏi cô.
“Em không bận sao? Phó chủ nhiệm của em đúng là người có trách nhiệm, tan làm rồi mà anh ta vẫn còn nói chuyện công việc.”
Lục Chi cũng không hiểu tại sao, nhưng cô ngửi thấy một mùi chua, khó là nồng.
Cô dịch vào sát Giang Ngộ, sau đó hỏi anh.
“Có phải anh đang ghen không vậy?”
Giang Ngộ không thừa nhận, việc này thì có gì đáng ghen tị, chỉ là nói chuyện công việc bình thường mà thôi.
“Không có.”
Nghe thấy những lời này của anh, Lục Chi liền cúi đầu, hôn lên môi của anh một cái, sau đó nói.
“Anh đang ghen.”
Giang Ngộ: “...”
Thấy vậy, Giang Ngộ lại cắn lên cánh môi của cô, vốn dĩ cô chỉ muốn đùa giỡn một chút, nhưng bây giờ thì hay rồi, bị anh ngậm lấy cánh môi trên, mút liên tục.
Lục Chi bị anh đảo khách thành chủ, đè lên ghế sô pha, anh dùng hai tay giữ chặt tay của cô, sau đó hôn lên môi cô.
Lục Chi nhắm mắt tiếp nhận nụ hôn say đắm của anh, anh cởi quần của cô ra.
Quả nhiên là cặp vợ chồng mới kết hôn, một điểm liền trúng, gần đây số lần mà hai người làm cũng không hề ít.
Nhưng mỗi lần đâmng tới đối phương là ham muốn tình dục lại nổi lên.
TV trong phòng khách vẫn đang bật, nhưng hai người không nghe được gì nữa.
Sau khi Giang Ngộ cởi quần của cô ra xong, anh cũng nhanh chóng cởi quần áo trên người của mình ra.
Sau đó ném xuống dưới đất.
Lục Chi cảm thấy đầu óc của mình trở nên trống rỗng, không thể nghĩ được cái gì.
Giang Ngộ tách hai chân của cô ra, nhìn vào tiểu huyệt của cô, miệng huyệt mềm mại hồng hào hé mở giống như đang chờ đợi anh.
Giang Ngộ nhìn thấy một đĩa cherry ở trên bàn, anh cầm lấy một quả, sau đó dùng hai ngón tay tách hai cánh môi âm hộ của Lục Chi ra, sau đó dùng quả cherry cọ xát lên âm đế của cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...