Giấc ngủ của nàng vẫn luôn không tốt, Tiêu Thừa ấn người vào trong chăn, bàn tay rộng vuốt ve trán nàng, nói: “Ngủ đi.”
Nhậm Khanh Khanh vội vã xoay người nhắm mắt lại, một khắc cũng không muốn tiếp xúc với hắn.
Tiêu Thừa nhìn nàng hồi lâu, người đã ngủ say, lúc này mới giục ngựa hồi cung.
Đương nhiên Nhậm Khanh Khanh vẫn không tin, cho đến lúc Vương Diệp cùng Triệu ma ma khuyên nàng đi ra ngoài, lúc này nàng mới lần đầu bước chân ra khỏi biệt uyển.
Một khắc khi bước chân ra khỏi cửa, giống như lại thấy được ánh mặt trời, nàng rũ mắt nhìn Tiểu Bảo đang tươi cười, kiềm chế xuống xúc động trong lòng.
Nàng cần phải nhẫn nại.
Bọn họ sợ thân thể mình suy yếu, muốn nàng ngồi trên xe ngựa, nhưng Nhậm Khanh Khanh khăng khăng muốn đi bộ, nàng vất vả lắm mới được ra khỏi cửa, tất nhiên phải nhìn xung quanh một lần.
Biệt uyển Tần Lâm ở một nơi yên tĩnh, đầu đường chỉ có mấy căn nhà.
Người dân ngày ngày chỉ thấy một vài người phú quý qua lại, lúc nào cũng vội vàng, làm sao đoán được đó chính là hoàng đế của họ.
Chỉ có sáu người đi ra ngoài, Tiêu Thừa chỉ sợ đông người đi theo nàng sẽ không được tự nhiên, nên an bài hai thị vệ, ẩn nấp đi theo trong bóng tối.
Đầu ngõ có hai phụ nhân đang ngồi, thấy đôi nam nữ tử trẻ tuổi, còn dẫn theo hai nô tài, cho rằng họ không phải là chủ nhân ở đây, tùy tiện nói:
“Không biết ở trong biệt uyển kia là đại nhân nào, còn ở dưới chân thiên tử nuôi ngoại thất.*” (Tình nhân)
Phụ nhân khác nói: “Đúng thế, đương gia tôi hôm qua trở về nhà, nói thấy một vị đại nhân cưỡi khoái mã đi vào, con ngựa đó chính là tốt nhất hãn huyết bảo mã!”
“Biết nam tử nhà ngươi là nô tài hầu phủ rồi, đừng có khoe khoang.”
Các nàng đối với “Ngoại thất” chỉ nói qua loa, Nhậm Khanh Khanh lại nghe thấy rõ ràng.
Nàng từ nhỏ đã biết đến, cũng đã từng đọc sách, tự nhiên cũng biết từ ngoại thất kia có bao nhiêu khinh thường.
Nàng nắm chặt làn váy, sắc mặt trắng bệch.
Vương Diệp thấp giọng nói: “Nương tử chớ trách, các nàng chỉ là nhàn miệng thôi.”
Nơi phố phường chỉ đơn giản buôn dưa mấy truyện phong lưu vận sự của nhân gia phú quý, chuyện mà người dân thích buôn nhất.
Nhậm Khanh Khanh gật gật đầu, cất bước đi về phía trước đi.
Thượng Kinh quả thật rất khác với huyện Hà, trên đường phố có rất đông người cùng tiếng rao bán của những người bán hàng rong hết đợt này đến đợt khác.
Người đến người đi có khẩu âm khác nhau, thậm chí có người xứ khác đến cùng khuôn mặt thâm thúy.
Nàng có chút hoảng hốt, chỉ cảm thấy xa lạ.
Mấy người đi được một đoạn, Tiểu Bảo mệt nên ngủ rồi, vẫn là phải ngồi lên xe ngựa.
Đến nơi sầm uất, Vương Diệp ở bên ngoài hô dừng, gõ gõ xe vách xe: “Nương tử, nơi này nhiều người, xe ngựa không thể đi nữa.”
Trong xe Triệu ma ma bế theo Tiểu Bảo, Nhậm Khanh Khanh đã vén mành muốn đi xuống, chỉ thấy trên tay Vương Diệp có một chiếc gối mềm, muốn nàng đặt tay lên trên.
Nàng liếc hắn một cái, duỗi tay nhẹ nhàng đặt lên đó, nhoẻn miệng cười về phía hắn.
Bên tai thái y đỏ bừng, né tránh ánh mắt nhìn về phía khác.
Hắn sợ nàng bị ngã lúc xuống xe, nên mới ——
Nghĩ nhiều sai nhiều, hắn bình đạm nói: “Nương tử, nơi này người nhiều, để ý một chút.”
Nhậm Khanh Khanh lại cười, lúc này mới chậm rãi đi dạo.
Nơi này cũng rất quen thuộc, hình như nàng đã từng đến.
Lúc nàng ngẩng đầu lên, trông thấy hàng bánh bao cách đó không xa, lúc này mới nhớ đây là nơi lần đầu tiên gặp hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...