Bộ ngực sữa của nàng lộ ra một nửa, viên đậu đỏ lớn bị đứa bé ngậm vào trong miệng, quầng vú phấn nộn lại nhìn được rõ ràng.
Bầu vú trắng nõn bị hài tử nắm ra vệt đỏ, đỏ trắng đan xen, càng mời gọi làm người thèm nhỏ dãi.
Ánh mắt Tiêu Thừa thâm trầm, côn ŧᏂịŧ phía dưới ngoài dự liệu mà đứng thẳng.
Hắn chính là thiên tử, không người nào dám đi đến phía trước hắn, nên không bị ai nhìn thấy.
Hắn phất phất tay, mấy tuỳ tùng đi theo đều lui xuống, tự mình khoanh tay đi đến gần nàng.
Hắn không cố tình bước nhẹ, tiếng bước chân lập tức truyền vào tai Nhậm Khanh Khanh.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy là hắn, ngay lúc này trở nên kinh sợ, muốn đem vú thịt từ trong miệng hài tử út ra, không ngờ bị hút quá chặt, răng sữa nhòn nhọn cắn vào đầu ѵú non mịn, làm nàng “A” kêu lên một tiếng.
Nhậm Khanh Khanh bị nam tử bên ngoài nhìn thấy thân mình, xấu hổ và giận dữ đến cả người phát run, sữa lại vì bị hắn nhìn chăm chú mà chảy xuôi càng nhiều thêm, thậm chí bên kia lại bắt đầu thấm ra sữa.
Trong lòng nàng hoàn toàn luống cuống, âm thanh run rẩy: “Ngươi đừng tới đây.
”
Tiêu Thừa đã bước đến trước mặt, hắn mở cửa lao ra, cứ như vậy công khai đứng trước mặt nàng.
Trong mắt Nhậm Khanh Khánh ánh lên nước mắt, trốn vào trong góc tường, trong lòng vừa gấp vừa thẹn.
Hắn duỗi tay lau lau khóe mắt nàng, trông thấy đầu ngón tay ướt, âm thanh trầm thấp: “Có gan ở trong ngục bón sữa, không có can đảm gọi người nhìn?”
Nhậm Khanh Khanh bị động tác của hắn doạ đến , hoảng hốt nói: “Ta, dân phụ biết tội “
Tiêu Thừa rũ mắt xuống, tinh tế ngắm nhìn đầṳ vú vừa bị ăn.
Mềm mịn phấn nộn, trẻ mới sinh ăn đến vui sướng, nhìn vậy làm bản thân hắn cũng hứng khởi.
Trong cổ họng hắn dấp dính, nhớ đến mình đã nhiều ngày chưa đặt chân vào hậu cung, lúc này đúng là muốn giải phóng thư giãn.
Nữ tử này bỗng nhiên xuất hiện đã chọc cho hắn phải chú ý, còn dám ở trong ngục cởϊ áo tháo thắt lưng, hắn muốn phải lấy nàng giảm nhiệt.
Tay hắn đưa xuống phía dưới, nhẹ nhàng hư không dừng ở vú bên kia, lúc Nhậm Khanh Khanh đang phát run, hắn bóp chặt bầu vú thịt của nàng.
“A ——!” Sức lực rất lớn, đau đến mức Nhậm Khanh Khanh kêu lên một tiếng.
Đầṳ vú vì cái véo này, làm cho sữa nhanh chóng chảy ra, dính ướt lòng bàn tay hắn.
Trong lòng ngực còn có Tiểu Bảo, Nhậm Khanh Khanh không dám làm thêm hành động nào khác, chỉ khẩn cầu gọi lương tri của hắn: “Đại nhân, dân phụ, dân phụ là tới cáo ngự trạng……”
Nam tử thong thả ung dung xoa xoa quanh bầu vú nàng, không màng nhũ thịt vừa thấm ra sữa, nửa điểm không hề dính dáng tới đầṳ vú , phảng phất như chỉ cảm thấy hứng thú với bầu thịt vú.
Hầu kết hắn khẽ động đậy, đưa mắt nhìn thấy Tiểu Bảo đã đi vào giấc ngủ, trong tay lại dùng thêm vài phần sức lực, véo nắn làm nàng luôn thở hổn hển yêu kiều.
Trong lòng bàn tay toàn là sữa của nàng, dính dính nhớp nhớp, lại bị hắn cầm lấy hoàn toàn dán vào trên nhũ thịt, thịt vú trơn mềm theo khe hở ngón tay hắn tràn cả ra ngoài, run lên rung lên, cực kỳ mê người.
Nhậm Khanh Khanh rớt nước mắt, tâm loạn như ma là lúc nghe thấy hắn nói: “Ngươi cũng biết vì sao Kinh Triệu Doãn không dám tiếp án tử của ngươi?”
Nàng bị làm cho nhiễu loạn tâm trí, hoảng loạn hỏi: “Vì sao —— a!”
Nam tử không cẩn thận véo bầu vú tạo thành dấu tay, thấy nàng thật sự khó nhịn, buông lỏng, ngược lại còn chụp bốp bốp vào bầu vú, nhìn nhũ sóng đong đưa.
Tiếng đánh một tiếng sau còn lớn hơn tiếng trước, phảng phất như hắn tìm được lạc thú, đánh bầu vú đến phiếm hồng mới dừng lại.
Trên bầu vú hơi hơi phát đau, nữ tử ôm chặt lấy hài tử, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm giường cỏ, nửa phần không dám ngẩng đầu lên.
Hắn quá mức thô lỗ, tên phụ lòng trước kia chỉ nhẹ xoa xoa, chưa bao giờ véo qua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...