Hắn bế Tiểu Bảo đi vào, lạnh mặt ngồi xuống mép giường.
Nhậm Khanh Khanh trùm chăn co ro trên giường, nhìn thấy hắn chỉ có hoảng sợ, trong lòng ngực hắn đang ôm Tiểu Bảo cũng không rảnh lo, sợ đến run bần bật.
Tiêu Thừa đặt Tiểu Bảo xuống giường, hài tử lập tức lao tới ôm lấy mẫu thân, tràn ngập tủi hờn: “Nương……”
Nhậm Khanh Khanh vươn tay cánh tay, bảo vệ Tiểu Bảo ra sau người, coi như còn có chút dũng khí, con ngươi kinh sợ mang theo sự chán ghét, thậm chí bị chọc giận đến ho khù khụ.
Chiếc cổ mảnh khảnh của nàng được quấn băng, khiến dáng vẻ trông cực kỳ nhỏ yếu.
Ngón tay hắn hơi giật giật, phất tay áo rời đi.
—
Hắn không muốn lại nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi mình của nàng, chờ đến lúc Vương Diệp đến cầu kiến, mới biết được Nhậm Khanh Khanh đã không nói lời nào rất nhiều ngày rồi.
Hắn cau mày: “Sao lại thế này?”
Thái y gục đầu xuống, đáp: “Nương tử bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đột nhiên sinh bệnh câm.
”
Thấy hắn có chút do dự, Tiêu Thừa lạnh mắt: “Nói đi.
”
“Yết hầu nương tử bị thương, ngậm miệng không nói đối với giọng cũng có chỗ lợi, chỉ là nếu lâu dài không mở miệng, chỉ sợ sau này không nói được lời nào nữa.
”
Bàn tay nắm bút lông của hắn căng cứng, đứng lên, phân phó hắn: “Theo trẫm.
”
Vương Diệp chạy nhanh đuổi theo.
Đợi cho đến trong biệt uyển, Tiêu Thừa muốn đi về hướng phòng nàng, lại bị Vương Diệp ngăn lại: “Chủ tử, nương tử đổi phòng.
”
Hắn đã lâu không đến đây, cũng không muốn nghe được tin tức về nàng, lúc này lại không hiểu được.
Hắn ngẩn ra, từ từ thay đổi phương hướng, hờ hững đi theo phía sau.
Dấu vết trên cổ nàng đã tốt hơn nhiều, để lại dấu vết hơi nhạt, chỉ là nhìn hắn vẫn sợ như cũ, hoảng loạn trốn ra phía sau Triệu ma ma.
Tiêu Thừa ngồi xuống, cách nàng có hai cánh tay, phất tay bảo mọi người lui xuống, thấy nàng túm Triệu ma ma không cho người đi, nên đã giữ bà lại.
“Mấy ngày nay một câu cũng chưa nói?”
Phụ nhân đáp: “Dạ, tiểu công tử kêu cũng không đáp lời ạ.
”
Đối với người khác không có phản ứng, chỉ lúc nào Tiêu Thừa tới muốn né tránh, chắc là cực kỳ sợ hắn.
Nhậm Khanh Khanh là nữ tử duy nhất làm hắn lo lắng như vậy, thành kiến với gương mặt hắn như hồng thủy mãnh thú, Tiêu Thừa nhìn nàng, trầm ngâm.
Hắn không thể xuống tay giết nàng, cũng không có cách nào dịu đi tính nóng đối với nàng.
Hắn nhìn dấu vết trên cổ kia, vươn tay ra muốn sờ, đúng như dự kiến người lại trốn rồi.
Tiêu Thừa im miệng không nói gì nữa, chỉ ngồi bên cạnh nàng hồi lâu, đợi cho Nhậm Khanh Khanh có chút buồn ngủ, lúc này mới đứng dậy, bước đi.
Vương Diệp muốn đi theo ra ngoài, lại bị hắn bảo dừng lại: “Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần phải đến Thái Y Viện, hãy ở lại biệt uyển.
”
Chuẩn bệnh cho một nữ tử không rõ lai lịch, nào có tiền đồ bằng Thái Y Viện.
Chỉ là Vương Diệp ma xui quỷ khiến, nghe xong lời này, trong lòng có chút nhẹ nhàng.
Hắn không muốn lại nhìn thấy nàng làm trái ý bị làm cho khổ sở, lại không thể ngăn được hoàng thượng làm tổn thương nàng, nhưng bây giờ có thể được ở bên cạnh, cũng có thể dốc vài phần sức lực.
Tiêu Thừa không thể dự đoán được, quyết định ngày hôm nay của mình, sau này lại khiến hắn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể đánh mình một cái vào giờ phút này.
Lại qua mấy ngày, dấu vết trên cổ Nhậm Khanh Khanh còn chưa tan hẳn, chỉ là Vương Diệp đều đã dùng thuốc trị thương tốt nhất, theo lý phải sớm khỏi rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...