Đôi mắt Tiểu Bảo chớp chớp, hiếu kỳ nói: “Ăn.
”
Tiêu Thừa vỗ về tóc nàng, bỗng nhiên tàn nhẫn túm lôi ra một chút, làm cho nàng phun ra côn thịt hắn, nói: “Ta thấy nương ngươi ăn ngon, hay ngươi hỏi nàng một chút.
”
Mắt Tiểu Bảo lập tức nhìn về phía nàng, trước mắt nghi ngờ.
Nhậm Khanh Khanh banh mặt, miễn cưỡng cười cười: “……đúng”
Tiêu Thừa lại ấn nàng trở về, âm thanh trầm thấp: “Ăn ngon phải ăn nhiều chút.
”
Hắn đỉnh hông thúc cái miệng nhỏ của nàng mở ra, như muốn làm cho họng sưng lên.
Nước miếng của nàng vuốt ve hắn, đầu lưỡi mềm mại khóa thân gậy lại, cực kỳ sảng khoái.
May mà lúc này Tiểu Bảo đã mất hứng thú đối với họ, đầu lại quay về một bên ngủ rồi.
Hắn lạnh lùng nói: “Ta là ai?!”
Nhậm Khanh Khanh rất sợ hãi, hàm hồ đáp: “Đại nhân……”
Hắn hướng trong miệng hung hăng thúc vào, cười lạnh: “Da^ʍ phụ, côn thịt đại nhân cũng muốn ăn.
”
Hắn nắm mặt nàng, âm thanh tàn bạo hỏi: “Nói, ngươi có phải da^ʍ phụ không?.
”
Nhậm Khanh Khanh co rúm cơ thể, trông thấy Tiểu Bảo bên cạnh, chịu đựng khóc nói: “Đúng…… Ta là dâm phụ……”
Nghe xong âm thanh nữ tử mềm mại kêu giường, Tiêu Thừa đột nhiên động thân, một cái thật sâu trong yết hầu, đem nàng thúc đến tưởng phun, bị kẹp chặt chẽ, hắn không hề chịu đựng thêm nữa, từng luồng tinh dịch hoàn toàn bắn vào miệng nàng.
Nhìn thấy dáng vẻ này không đủ dâm loạn, hắn rút côn thịt ra ngoài, lại bắn lên mặt nàng những dòng nhỏ, mặt dính đầy dịch đục.
Hắn vươn tay lôi đầu lưỡi nàng ra, ép nàng phải Liếm côn thịt, muốn nàng ăn sạch thứ dính trên đó.
Nàng bị ép liếm , lại liếm ngón tay hắn, chỉ vì dính tinh dịch còn sót lại trên khóe miệng nàng, muốn nàng phải ăn hết tất cả.
Hắn tàn nhẫn thúc nàng một hồi, dưới thân tiểu nương tử đã sớm không chịu được, liền hôn mê bất tỉnh.
Hắn không có hứng thú cưỡng dâm cương thi, nên đứng dậy mặc áo, đẩy cửa rời đi.
Triệu ma ma đang đứng hầu ở cạnh cửa, thấy hắn rời đi vội vàng đi vào nhìn nàng, tiếng kêu vừa rồi của nàng quá mức đáng sợ.
Tiêu Thừa giơ roi giục ngựa, bên ngoài vài hạt mưa nhỏ rơi xuống, quất lên người hắn.
Hắn càng cưỡi càng nhanh hơn, bỏ xa nhân mã đi theo phía sau.
Hà Thiên Sinh kinh hồn bạt vía chạy theo sau, nhưng vẫn không đuổi kịp tốc độ của hắn.
Hắn vẫn đang thắc mắc tại sao hôm nay Hoàng Thượng không qua đêm trong biệt uyển.
Chỉ là như vậy cũng tốt, tránh việc phải vội vã chạy về cung vào sáng sớm.
Tiêu Thừa đã xuống ngựa, bước nhanh đi vào, vừa đi đến ngoài Kim Loan Điện, đã có tiểu thái giám lên bẩm báo: “Hoàng Thượng, Trịnh đại nhân cầu kiến.
”
Trịnh Nhạc được hắn phái cho người theo dõi Nhữ Dương công chúa, giờ phút này cầu kiến, không cần nghĩ cũng biết là chuyện gì.
Hắn vốn đã tức giận, nhưng muội muội này lại càng không bớt lo, có thể chạy đến chỗ nào, chỉ là đi tìm Chu Tồn Phong mà thôi!
Một thành hai…… tay hắn nắm chặt, mặt u ám đi vào.
Trịnh Nhạc đã sớm chờ hắn ở đây, vừa thấy người liền quỳ xuống : “Hoàng Thượng, ti chức thất trách.
”
Ngữ khí Tiêu Thừa lạnh lùng: “Nàng lại đi Hà Tây?”
Trịnh Nhạc lắc đầu: “Công chúa ra khỏi thành, nói phải đợi Chu đại nhân trở về, rồi cả hai sẽ cùng hồi kinh.
”
Hắn lật lại thư của Chu Tồn Phong từ hôm kia, trong đó viết sau khi công tác cứu trợ thiên tai hoàn thành, hắn ta đã xin lệnh quay trở lại kinh thành.
Trịnh Nhạc sớm đã chuẩn bị sẵn sàng lại đi bắt công chúa trở về, nhưng hoàng thượng quăng bức thư nói: “Không cần quản nữa.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...