Tiêu Thừa mưa rền gió dữ ra vào, cực đại quy đầu đỉnh huyệt thịt, một chút bị mút vào.
Dưới thân chảy nước bao bọc hắn, làm sao bị thúc mạnh như vậy vẫn còn hút lấy hắn, thật dâm dục cực kỳ.
Hắn cười lạnh: “Bóp chết ngươi không thú vị, không bằng thúc chết ngươi.
”
Bàn tay trên cổ nàng đột nhiên buông lỏng, không khí trong lành từ mũi ùa vào, nàng thở hổn hển, thở dốc.
Nam tử kia cầm côn thịt của mình, thúc cho đến khi thịt trong huyệt động trở nên mềm nhũn, đôi mắt nhỏ bên trong mở to không chịu buông ra.
Thân thể nàng tê mỏi,nàng nhìn thấy một hình dáng nhô ra từ chiếc bụng vốn phẳng lì của mình, không khỏi run rẩy, chỉ cảm thấy hắn nói hóa ra lại là như thế.
Hắn thúc tàn nhẫn như không muốn sống như vậy, thật là muốn làm chết nàng.
Nàng trợn mắt, hàng mi dài ướt đẫm nước mắt, rõ ràng nàng đã buông tay ra rồi hé miệng, hơi thở gấp gáp ngắn ngủi.
Hắn làm nàng tiết ba lần, tuy thô bạo như vậy nhưng đôi mắt nhỏ bên trong vẫn mở to.
Tiêu Thừa thẳng lưng, một nửa cự vật dữ tợn hung hãn khổng lồ tiến vào trong bụng nàng.
Nhậm Khanh Khanh kêu thảm thiết một tiếng, hạ thể phảng phất bị hung hăng chọc vào, nàng cảm thấy như bị hắn thúc chết.
Hắn đỉnh thẳng eo không tiếc chút sức lực nào, tinh hoàn to lớn không ngừng đập vào giữa hai chân nàng, như thể hắn thật sự muốn đụ nàng đến chết, côn thịt như quất roi vào tật tử cung non nớt của nàng, đâm ra càng ngày càng nhiều nước.
Nàng đã ra nhiều lần đến nỗi trong huyệt động gần như không còn nước, dần dần trở nên se lại đến mức ra vào cũng khó khăn, nhưng hắn vẫn duỗi eo đút vào huyệt nhỏ mềm mại của nàng.
Bên trong không có nước nên hắn không thể thúc nàng được nữa, hắn đưa tay nhéo mạnh vào âm đế của nàng , nghiêm khắc nói: “Dâm phụ, dâm dịch ngươi đâu rồi?”
Nàng khóc nức nở, nước mắt rơi thành từng viên chân trâu lớn.
Tiêu Thừa mím môi, không hề thương hại nữa, nhéo cằm nàng , lớn tiếng nói:”Mang tiểu súc sinh kia vào đây!”
Nhậm Khanh Khanh trợn to mắt, kinh sợ mà nhìn hắn, cố nén cơn đau ở cổ, khàn giọng nói: “Không, đừng!”
Mấy tiểu nha hoàn đều run rẩy, không ai dám bước vào trong lúc chủ tử đang ân ái, sắc mặt Tiêu Thừa mỗi ngày đều lạnh lùng bình tĩnh, nhìn thấy đã rất đáng sợ.
Cuối cùng Triệu ma ma cũng ôm Tiểu Bảo đang ngủ say đi vào, tim đập thình thịch.
Trong phòng quần áo vương vãi khắp sàn, mùi hoan ái tràn ngập trong phòng, may mắn màn trên giường đã kéo lại, chỉ mơ hồ phản chiếu bóng dáng của hai người.
Nam tử cưỡi ở trên người nàng, đem vú hướng ra phía ngoài kéo, sau đó lại không lưu tình chút nào mà thả lại, tát mạnh vào.
Nữ tử vừa khóc vừa la hét, âm thanh lại lộ vẻ kiều mị.
Triệu ma ma nhanh chóng cúi đầu đưa Tiểu Bảo qua khe hở.
Nước mắt Nhậm Khanh Khanh chảy ra từ khoé mắt, rêи ɾỉ cầu xin hắn: “Đại nhân, không, đừng để con ta nhìn thấy…”
Bây giờ nàng đã biết gọi hắn , nhưng hắn không quan tâm.
Hắn đặt Tiểu Bảo đến bên cạnh nàng, giữ lấy cằm , lạnh lùng nói: “Ngươi nhớ hắn ta như vậy, làm cho tiểu súc sinh này nhìn ngươi bị người khác làm, để nó thay phụ thân nhìn xem mẫu thân dâm đãng như thế nào.
”
Nước mắt nàng chảy xuống, đè nặng giọng nói cầu xin hắn: “Đại nhân, ta sai rồi, đừng làm cho ……”
Hắn cười lạnh một tiếng, lật người nàng quỳ xuống trên giường, đối diện với mặt Tiểu Bảo đang ngủ say.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...