Cao H Đoạt Thế


Tiêu Thừa đứng lên, hạ giọng nói: “Chuẩn bị ngựa, ra cung.



Đơn giản là đã làm nàng, một lần cùng vài lần có gì khác nhau.


Xe ngựa hắn đi vào ngục giam riêng, bước chân nặng nề đi vào, liếc mắt một cái đã thấy nàng.


Người bọc chăn ngủ ngon lành, một gương mặt bé bằng lòng bàn tay vùi ở trong đó, nhìn qua đã gầy đi rất nhiều.


Mắt Tiêu Thừa hơi đảo quanh, thấy trong ngục giam sắp xếp tốt hơn nhiều, tính tình hạ nhân gió chiều nào theo chiều nấy, cũng cho nàng sống tốt một thời gian.

Hắn bước đến trước giường , bàn tay lạnh băng kéo nàng ra ngoài.

Nhậm Khanh Khanh còn mê mang, vừa mới mở mắt đã thấy gương mặt của hắn phóng đại trước mắt, không khỏi sợ tới mức “A” một tiếng, thân mình co rụt về phía sau.


Hắn đến phát hỏa, đương nhiên sẽ không quản xem nàng có sợ hay không, đưa tay đã muốn cởi xiêm y bên hông nàng.



Nhậm Khanh Khanh thầm mắng cẩu tặc, lại không dám từ chối.


Nàng vẫn chưa nhìn thấy Tiểu Bảo, bất luận là cầu mấy tên giám ngục cũng vô ích.

Nam tử này đã đến đây, nhất định phải hỏi tung tích của Tiểu Bảo.

Nàng không giãy giụa, Tiêu Thừa chỉ cần dùng ít sức lực, tách hai chân nàng lập tức thúc côn thịt của mình vào.

Nàng vừa mới tỉnh, nơi đó làm sao đã có nước.

Nhậm Khanh Khanh đau hét lên một tiếng, trong mắt lấp lánh nước.

Ở bên trong Tiêu Thừa một bước khó đi, lại thấy nàng ẩn nhẫn thuận theo, trong lòng thêm thương tiếc, bàn tay đi xuống xoa xoa âm đế của nàng.

Thân mình nàng chậm rãi thả lỏng, hắn bóp viên tiểu đậu tử kia, không ngờ lại bị huyệt thịt mềm mại bao lấy gắt gao.

Hắn rút tay ra, eo hơi hơi nhấc lên đong đưa, côn thịt châm rãi lúc ra lúc vào.

Nhìn thấy đôi vú nữ tử cương cứng, không khỏi đưa tay xoa nắn, xoa bóp bóρ ѵú thịt, lại cúi đầu xuống ngậm lấy núm vú.

Há to miệng mút một ngụm sữa ngon lành, hắn đưa đôi mắt ưng lên, hỏi nàng:
“Dâm phụ, mấy ngày nay ta không đến, sữa đều đi đâu vậy?”
Nhậm Khanh Khanh e thẹn không thôi, nàng cong lưng, không rên một tiếng.


Tiêu Thừa bóp mặt nàng , phía dưới tàn nhẫn thúc vào một cái, đâm cho người nức nở, hắn mới ép hỏi: “Có nói không?”

Tay nàng đập đập lên vai hắn, quay mặt đi, vành tai hồng hồng hiện ra trước mắt hắn: “Vắt.

.


Hắn cắn một miếng vào vành tai, đầu lưỡi Liếm láp nàng: “Vắt chỗ nào rồi?”

Vành tai nàng bị hơi thở đầu mũi hắn phun vào càng nóng thêm, hồng hào, tay đặt giữa mặt hai người, lắp bắp nói: “Cái bô ——”
Vừa dứt lời, nam tử hung hắng tát vào vú nàng, đánh đến dòng sữa chảy ra, vú thịt rung rung:
“A!” Nhậm Khanh Khanh nhẹ giọng kêu lên, vừa xấu hổ vừa tức giận, không biết hắn lại làm sao vậy.

Tiêu Thừa vẫn thong thả ung dung nhéo lên một bầu vú , nói: “Đây là của ta, sau này lúc nào ta không ở đây, cũng không cho vắt.



Hắn bóp đầṳ ѵú cho vào trong miệng, lại hút lại cắn.

Nếu nói nữ tử này có chỗ nào hơn người, thứ nhất đó chính là nộn huyệt, thứ hai đó là đôi vú có thể tiết ra sữa.


Nhậm Khanh Khanh câm miệng không đáp, nàng cùng hắn cũng chỉ gặp hai ba lần, như thế nào đã thành của hắn.

Tiêu Thừa bóp hai bầu vú vào nhau, mút hai đầṳ ѵú, uy hϊếp nàng: “Nghe thấy không?”
Nàng nghiêng đầu lúng túng: “…… Ừm”
Hắn lại hung hăng vỗ mạnh vào ngực, nghiêm khắc nói: “Nói ‘ngực của ta là của đại nhân”
Sắc mặt Nhậm Thanh Thanh đỏ bừng, hai tay nắm chặt khăn trải giường dưới người, nói: “Của ta, vú của ta là của đại nhân.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui