Hải Uyển Uyển đột nhiên không biết nên tức giận hay quan tâm.
"Anh đang làm gì vậy?"
"Em không nên! " Giọng nói bị bóp nghẹt trên vai cô, Hải Uyển Uyển không thể nghe thấy anh nói gì.
Anh nói lại lần nữa, cô nghe rõ: "Em không nên để anh uống thuốc.
"
"Em! " Hải Uyển Uyển không biết phải trả lời như thế nào.
"Đã nhiều ngày như vậy! " Giọng nói của Khúc Dật Chi vẫn mang theo dấu vết buồn bã, như thể anh là người phải chịu đựng nỗi đau thương lớn.
Không biết anh muốn nói gì, Hải Uyển Uyển kiên nhẫn chờ đợi, một lúc sau anh lại nói ra một câu khác: "Nhìn thấy em thì anh không nhịn được, muốn chơi huyệt em.
"
Hả?
Bữa tối hôm nay không hề có rượu.
Vì vậy, bây giờ lại là lỗi của cô?
Lý luận này là quá bá đạo.
"Đêm đó anh đã giúp em, em nợ anh ân tình.
" Hải Uyển Uyển có chút tức giận, tiếp tục đẩy anh: "Nhưng anh cũng là cá nhân riêng biệt mà, cũng nên khống chế phần dưới của mình.
"
"Sao anh có thể doạ em sợ như vậy.
"
Hai Uyển Uyển khẽ rên ɾỉ, giọng nói đột nhiên thay đổi, có chút hờn dỗi giống như suối rơi trên vách đá, rồi đột nhiên đổi hướng.
Là vì bàn tay của Khúc Dật Chi đâm vào lỗ nhỏ của cô, moi móc.
Anh đưa tay ra, rút
ra một vệt dính rồi thoa lên môi cô, nhìn đôi môi hơi sưng của cô trở nên bóng loáng.
Giọng nói anh khàn khàn: "Em có quản được phần dưới của mình không?"
Hải Uyển Uyển xấu hổ quay mặt lại.
Khúc Dật Chi ép thẳng người cô, áp trán vào cô: "Em có ghét anh không?"
Ngực Hải Uyển Uyển phồng lên rồi hạ xuống dữ dội, toàn thân cô run lên dưới ánh nhìn chằm chằm nóng bỏng của anh, cô cắn môi, lắc đầu.
Đúng vậy, làm sao cô có thể ghét anh được, kể từ cái đêm mà anh cứu cô, cô đã định không thể nào ghét anh được.
Khóe miệng Khúc Dật Chi cong lên.
Đôi môi căng thẳng bị anh cưỡng ép tách ra, nhét những ngón tay đầy mật dịch của cô vào: "Em có ghét anh làm t̠ình không?"
Giọng nói có chút khàn khàn mê người, làm cô nhớ đến sáng hôm đó tỉnh dậy mang theo vẻ buồn ngủ cùng lười biếng.
Mùi vị mặn mòi tan ra trong miệng, ngón tay thô ráp khuấy động trong khoang miệng non mềm của cô.
Cảm giác quá kích thích, nước mắt cô đồng loạt trào ra.
Đầu gối đè lên chân cô cũng động đậy, cọ xát mạnh âm đế vốn đã sưng tấy lên của cô, dữ dội đến mức giống như anh đã đâm vào trong, nghiền nát điểm nhạy cảm sâu trong âm hộ.
Hải Uyển Uyển cũng chỉ mới nếm thử hương vị tình ɖu͙c, cũng đã lâu rồi cô mới được trải nghiệm sự kích thích như vậy, nên chỉ sau vài lần cọ xát của anh, lỗ nhỏ đã chảy nước ra ngoài.
Nhưng anh không định buông cô ra, những ngón tay trong miệng cô vẫn đang mô phỏng động tác đưa đẩy, hai đùi không hề vì cơ thể cô đang run rẩy chảy nước mà thả lỏng, ngược lại càng đẩy mạnh hơn.
Cuộc đời xô đẩy cô đến một cơn cực khoái khác, động nhỏ như đang bị anh đâm vào, lúc đóng lúc mở ngậm lấy đầu gối của anh.
Khúc Dật Chi ngậm lấy vành tai của cô, một giọng nói rất trầm thấp truyền vào tai cô: "Em cũng là một cá nhân riêng biệt, tại sao không thể kiểm soát được phần thân dưới của mình.
"
Mặt Hải Uyển Uyển đỏ bừng vì cực khoái, miệng bị ngón tay chơi không khép lại được, hai mắt ửng hồng, lắc đầu.
Khúc Dật Chi rút ngón tay ra, hôn lên khóe miệng cô.
"Có muốn anh chơi huyệt em không?"
——
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...