Thấy ba chồng còn biết quan tâm công ty nhỏ của mình, Phùng Dao nói thêm mấy câu, giọng nói dịu dàng, nụ cười cũng chân thành hơn, còn nghiêng người với qua bàn ăn đưa hắn xem hình tòa nhà làm việc của công ty.
Lúc hắn nhìn hình, hơn nửa ánh mắt đều nhìn vào bầu vú đột nhiên sát lại gần của cô, hương thơm của phụ nữ phả ra, trước mắt là bầu vú trắng nõn như sắp tràn ra ngoài, Phàn Tín cảm thấy viên đá lạnh mà hắn vừa nhai chẳng có tác dụng gì.
Sau bữa ăn sáng hòa hợp của ba chồng và con dâu thì cũng đã 9 giờ 30, Phùng Dao cất điện thoại, cười nói: "Con đi làm đây, tạm biệt ba.
"Đi đến huyền quan, cô cúi người thắt dây giày cao gót, quay đầu nhìn phòng khách rộng lớn, ba chồng vẫn ngồi đó, cúi đầu xem máy tính bảng.
Lúc cô cúi xuống thắt dây giày, Phàn Tín khẽ liếc mắt, nhìn bóng lưng cô.
Eo cô thon gọn, nghiêng người ngồi trên ghế mang giày, chiếc váy quả nhiên vừa cúi xuống là không che nổi mông, góc váy bó sát co lại lộ ra cả nửa mông, hai quả mông to tròn trắng trẻo hướng về phía hắn, giữa khe mông là mảnh quần lót chữ T màu tím nhạt, lõm vào khe rãnh hấp dẫn.
Dâm đãng, mặc cả quần chữ T đi làm, còn không mặc quần bảo hộ.
Phàn Tín khẽ khép mắt, tiếng đóng cửa vang lên, hắn đặt máy tính bảng xuống, ấn thứ đang dựng đứng trong quần xuống.
Cuộc họp hết gần 2 tiếng mới xong, Phùng Dao về lại phòng làm việc của mình.
Cởi giày cao gót, cả người cô ngã ra sau, lột bỏ lớp mặt nạ xinh đẹp tài giỏi chốn công sở, giờ không màng hình tượng nằm trên ghế, cô mệt mỏi oán than: "Mệt quá.
"Khác với ba chồng, cô không phải kẻ cuồng công việc, gắng gượng làm được đến giờ cũng là vì cô không muốn đi làm thuê, chỉ muốn làm chủ thôi.
Bởi vì tư thế ngồi không nhã nhặn, váy co rút lên trên, chỉ che đến nửa đùi, lộ thêm tí nữa là sẽ thấy được vùng kín hồng hào của phụ nữ.
Phùng Dao cúi đầu nhìn, đập vào mắt là đôi chân thon dài của mình, đột nhiên nghĩ gì đó, túm chặt vạt váy.
Sáng nay cô nhất thời gấp quá quên mặc quần bảo bộ rồi! Bảo sao cứ thấy bỏ sót gì đó, quả nhiên sau khi say rượu đầu óc không tỉnh táo nổi.
Nhưng cũng may lúc ở công ty cô đều rất chú ý, chân luôn khép chặt, chỉ cần không có biến thái thì không sao.
Còn ở nhà, nghĩ lại một phen, cô cũng không có động tác gì lớn, Phàn Tín chắc cũng không rảnh chú ý cô, nên chắc là không sao.
.
Phùng Dao tự an ủi mình một phen, nhanh chóng lấy quần bảo hộ dự phòng để ở văn phòng mặc vào.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...