Ninh Ngôn gọi một ly cocktail hồng đào.
Ánh đèn của quán bar chiếu vào ly cocktail chân cao, ánh lên những bóng dáng cuồng hoan mơ hồ.
Rượu có màu hồng hồng trông rất giống nước ngọt, ái muội lại mê người, nhưng vị lại không ngon chút nào, mùi cay nồng xộc vào mũi, cô chỉ nhấp một ngụm đã hối hận ngay.
Đó là tiền tiêu vặt trong một tuần của cô đấy.
Miễn cưỡng uống được nửa ly, khi cô đang mặt ủ mày ê, đột nhiên bên cạnh xuất hiện ba gã thanh niên, tuổi không lớn nhưng khi mở miệng lại đầy vẻ trắng trợn ngả ngớn.
“Này em gái nhỏ, cha mẹ em không có ở đây sao?”
Đồng phục học sinh xanh đậm dài đến đầu gối.
Một kẻ nói: “Anh cũng tốt nghiệp trung học này em gái.
Mời em uống một ly chúc mừng duyên phận của chúng ta, thế nào?”
“Tôi không biết uống rượu.”
Ninh Ngôn khéo léo từ chối rượu mời của bọn họ: “Cảm ơn, tôi thật sự không uống được.”
Ba gã nháy mắt ra hiệu cho nhau, cười nói: “Được rồi, không uống thì chúng ta uống thứ khác đi.”
“Chờ đã!”
Thấy ba gã vây quanh, Ninh Ngôn liền nghĩ đến đủ loại tin xấu trong những quán bar, sợ tới mức run bần bật.
Tựa như con mồi lạc vào khu vực đi săn, bị sói đói vây quanh, ngay cả xương cốt cũng không còn.
“Không thấy cô ấy từ chối à?”
Trong lúc hỗn loạn, bịch bịch bịch ba tiếng nắm đấm vang lên, vừa nhanh vừa chuẩn, không hề gây ra sự chú ý nào trong một góc quán bar.
Ninh Ngôn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, được Đàm Chá nắm tay kéo đi cũng không kịp phản ứng, một đường ngơ ngác được anh dẫn lên xe.
Trên đường đến khách sạn,Ninh Ngôn nắm chặt tay Đàm Chá, lòng còn sợ hãi.
“Em đi tắm trước đi.”
Cô gái nhỏ khó khăn lắm mới cao một mét sáu, tựa như một con thú non ở trong tay Đàm Chá vóc người cao lớn.
Đàm Chá trông vô cùng hung dữ, thanh tuyến trầm thấp lạnh như băng, xách Ninh Ngôn ném vào trong
phòng tắm: "Tẩy sạch mùi thuốc lá đi.
"
Dòng nước ấm áp vỗ vào mặt làm Ninh Ngôn hoảng hốt phục hồi lại tinh thần.
Vào quán bar thì thôi đi, cô còn cùng đàn ông thuê phòng?
Mà giờ đây, chiếc gương trong phòng tắm chiếu ra cơ thể trần truồng của cô, qua làn nước càng trở nên ái muội chập chờn.
Ninh Ngôn không ngừng nhớ tới tình tiết chỉ dám nghĩ ra trong đầu, nhớ tới giấc mộng xuân kia, cả người nóng lên.
Cô tẩy rất lâu.
Cô không mặc đồng phục học sinh bám đầy mùi thuốc lá mà quấn chiếc khăn tắm trắng tinh, lộ ra bờ vai tròn trịa óng ánh, nhuộm một màu hồng hồng.
“Lại đây.”
“Em không lại đâu!”
Rèm cửa đóng chặt, trong căn phòng u ám, bóng dáng Đàm Chá càng hiện lên rõ ràng hơn.
Nếu đi tới nữa sẽ là vạn kiếp bất phục…
Vì làm sai chuyện khiến Ninh Ngôn đầu óc rối bời, cô nắm chặt khăn tắm không chịu buông ra.
“Lại đây nhận sai nào.” Giọng Đàm Chá rất trầm ổn, tựa như thầy giáo đức cao vọng trọng đang phê bình học sinh kém, cũng giống như bậc cha mẹ nhọc lòng đang răn dạy con cái.
“À.”
Gần như là phản ứng theo bản năng, Ninh Ngôn vừa đi đến mép giường liền nhận ra mình lại bị anh mê hoặc nữa rồi.
Nhưng đã quá muộn để chạy trốn.
Đàm Chá kéo cô gái nhỏ vào lòng, ấn cô lên đầu gối, ngay cả một cơ hội lấp liếm cũng không cho cô mà đã vén ngay một góc khăn tắm lên, để lộ cặp mông nhỏ, sau đó vỗ bành bạch hai phát.
“Em sai chỗ nào?”
“Không nên đến quán bar…”
Mông đau quá đi! Bàn tay anh rất nóng, còn mang theo loại cảm giác tê dại kỳ quái.
Nằm trên dầu gối anh, Ninh Ngôn không hiểu sao lại muốn chảy nước mắt, nhưng cô cố gắng nén xuống, giãy giụa đáp trả: “Ai cần anh lo? Dựa vào cái gì mà anh quản em, em gọi anh một tiếng anh rể, anh còn thật sự xem trọng sao?”
Bốp một cái, mông nhỏ lại bị ăn một tát, tức khắc hằn lên năm dấu ngón tay đo đỏ, Đàm Chá mất đi vẻ đúng mực, giọng điệu dữ tợn hỏi: “Em nói bậy gì đó?”
Ninh Ngôn ủy khuất kêu lên: “Hôm nay em thành niên rồi! Có chuyện gì là không thể làm? Anh buông ra, không cần anh lo!”
“Ngay cả quy tắc cũng không biết mà còn dám đến quán bar?”
Đàm Chá nheo mắt lại đầy tức giận, lần này kìm nén không đánh cô nữa: “Một mình gọi một ly hồng đào chứng tỏ em đang độc thân muốn hẹn hò tình một đêm.
Em muốn hẹn ai?”
Cái gì? Cô không biết chuyện này!
Ninh Ngôn chỉ biết đó là quán bar dành cho người trưởng thành, từng nghe chị gái nhắc đến, bảo trong đó sẽ có những chuyện rất kích thích.
Mông lại bị phát một cái, đau quá đi mất.
Thỏ mà nổi nóng sẽ cắn người, nhưng Ninh Ngôn lại không dám cắn Đàm Chá.
Mượn cơ hội hơi ngà ngà say vì nửa ly rượu, Ninh Ngôn chỉ dám rưng rưng chống đối anh: “Em hẹn với ai thì ai cần anh lo? Em nói em muốn hẹn với anh, anh quản được không?”
Trên đầu gối anh là thân thể mềm mại nửa lộ của cô gái nhỏ, ánh mắt ngấn nước ủy khuất lại bướng bỉnh đang khiêu khích anh.
Cô nói, cô muốn hẹn với anh, có quản hay không đây.
Đàm Chá tức giận đến mức bật cười, bóp cằm Ninh Ngôn, nhắm ngay vào đôi môi hồng hồng non mềm của cô mà hôn ngấu nghiến.
Động tác còn dữ dội hơn cả trong mộng, gần như là dã thú cắn xé.
Mùi rượu còn lưu lại trong miệng bị đầu lưỡi anh cuốn lấy, thay vào đó là hơi thở nam tính tràn ngập.
Đẩy không ra, tránh không thoát, lưỡi nhỏ bị mút lấy, cảm xúc đau nhói càng khiến cô khắc sâu hơn cảm giác tiếp xúc thân mật.
“Ô ô.” Ninh Ngôn đấm vào ngực anh, nhưng tay lại bị bắt lấy.
Nụ hôn nóng bỏng dần trở nên dịu dàng triền miên.
Lúc anh liếm qua hàm răng lại mang đến cho cô cảm giác tê dại khó hiểu, Ninh Ngôn thử hôn đáp lại, sau đó đầu lưỡi cũng bị anh tóm lấy.
Nước bọt không kịp nuốt theo khóe môi chảy xuống, khi cả hai tách ra, một sợi tơ bạc vương bên khóe miệng.
Cô lấy khăn tắm lau đi, lúc này mới nhận ra mình đã hoàn toàn trần truồng rơi vào vòng tay của Đàm Chá.
“Sao tôi có thể không lo cho em được?”
Bàn tay phủ lên da thịt nhuộm hồng của cô, rồi trượt dọc theo bả vai, lướt qua eo nhỏ, sau đó rơi xuống cặp mông nơi có dấu tay của anh.
Đàm Chá nhéo nhẹ một cái làm cô gái nhỏ khẽ phát ra tiếng ngâm nga ái muội.
Phía dưới của cô ướt rồi.
Ninh Ngôn nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn anh, cũng không dám lên tiếng.
“Muốn hẹn với tôi? Hử?”
Ngón tay vuốt ve nơi riêng tư, trước khi cô từ chối, tay anh đã sờ đến tiểu âm hạch ẩn bên trong, đầu ngón tay vân vê, tiếng cười khẽ của Đàm Chá nhuốm đầy sự nguy hiểm, gần như tuyên bố một cách chắc chắn: “Tôi muốn đụ em.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...