Viên ngọc màu trắng tuyết được cắm sâu trong đường khe thịt cực nhỏ.
Đôi môi quyến rũ non nớt tru tru bị cọ đến ửng đỏ.
Không thể nhìn thấy cái miệng huyệt nhỏ của cô.
Nhưng có thể nhìn thấy dâm dịch nhỏ giọt giữa những viên ngọc, khiến chuỗi ngọc bị ướt nhẹp mà nhỏ giọt xuống dưới.
Cô có vẻ rất phấn khích.
Đôi chân thon dài thẳng tắp khẽ run lên, chiếc eo bất giác đè xuống, cặp mông tròn trịa hướng trước ống kính như đang cám dỗ anh đi sờ vào, vỗ Manh.
Thực sự muốn để lại một số vết đỏ.
“Thật sự là bị cọ dữ quá.
Vạch nó sang một bên.” Đàm Chá khàn giọng nói, “Để anh xem nó bị cọ xát tới mức nào.”
“Em……”
Giọng nói khàn khàn của Đàm Chá rõ ràng là nhuốm đầy vẻ dục vọng, nhưng lại có vẻ dụ dỗ cô ngoan ngoãn nghe lời.
Ninh Ngôn căng thẳng vô cùng, ngón tay chậm rãi chui xuống thân dưới.
Rõ ràng không khác gì với khỏa thân, nhưng cô ấy vẫn thấy rất xấu hổ.
Khoảnh khắc bóc chuỗi ngọc ra, miệng huyệt cô không khỏi run lên mấy máy.
Rõ ràng là nó đã bị kích thích rất Manh, và một dòng nước nhỏ chảy ra ngoài, như thể dâm dịch trong suốt này có thể che đậy thứ gì đó.
Chẳng qua chỉ là càng làm cho chiếc huyệt non nớt càng ẩm ướt càng dâm đãng.
“Hột le bị sưng dữ quá.”
Đàm Chá nhìn cảnh tượng kiều diễm này, bàn tay đang bóp trên chỗ đó của mình chậm rãi di chuyển lên xuống: “Sờ thử xem, đau không?”
“Đau.”
Đàm Chá yên lặng thở dài, không cưỡng cầu nữa, giọng điệu dịu dàng nói: “Vậy thì đem đồ trong hộp kia mở ra, trải nghiệm xem sao?”
Thật trùng hợp biết mấy, trong chiếc hộp vàng đen đó là một đầu cắm đuôi thỏ.
Hình tròn, màu trắng và lông xù xù.
Đầu cắm kim loại có kích thước vừa phải, Ninh Ngôn nhìn thấy cũng không cảm thấy sợ hãi.
Nhưng khi cô đọc sách hướng dẫn chỉ dẫn nhét vào trong mông, cô đã sợ hãi đến mức không biết nên làm sao, nói sao cũng không chịu sử dụng nó.
“Ngôn Ngôn, thử xem, rất thoải mái.” Đàm Chá cam đoan đây không phải loại khiến người ta thấy đau.
“Em không muốn.”
Ninh Ngôn chưa bao giờ nói nhiều lần không muốn đến vậy.
Rõ ràng là cô đồng ý tự mình dùng thử, nhất thời hối hận, cô chảy nước mắt mà chơi xấu: “Em vụng về, không biết dùng, em không dùng được không.
Sau này hẳn dùng nhé.”
“...”
Đàm Chá đâu ngờ rằng cô gái nhỏ sẽ làm nũng với anh.
Dáng vẻ tủi thân hai mắt chớp chớp rơi lệ làm sao có ý nghĩ dụ dỗ cô làm những việc thân mật hơn.
“Được rồi, không dùng nữa.”
Đàm Chá nhắm mắt, tắt cuộc gọi video, đứng dậy đi vào phòng tắm.
Anh có quá nhiều cách để dỗ cô ngoan ngoãn nghe lời, anh sợ nếu chậm thêm một lúc nữa sẽ nhất quyết bắt cô tiếp tục.
Điều đó sẽ không ổn ...!Đàm Chá suy nghĩ, điều đó nếu lỡ làm tổn thương Ninh Ngôn thì không hay.
Cuộc gọi video bị cúp đột ngột.
Ninh Ngôn vội vàng thu dọn bản thân gọn gàng, tìm giẻ lau sạch vết nước trên mặt đất, lại đem giấu bộ quần áo xấu hổ xuống dưới đáy tủ quàn áo rồi mới an tâm.
Nhưng đầu cô rối bời khi cô đi tắm.
Đàm Chá sẽ không tức giận đâu nhỉ?
Vì mình không nghe lời anh, nên không hài lòng, mà bỏ mặt cô? Nhưng Đàm Chá có phải là người hời hợt như vậy không, tính tình của anh lại xấu như vậy sao?
Mình……
Chẳng lẽ giống như những bạn học khác, nhìn vẻ bề ngoài mà trao chân tình, sau đó lại phát hiện ra anh ta là một tên cặn bã? Trái tim bị giẫm nát tan tành?
“Hu hu hu hu hu.”
Mặc dù cô luôn tự nhủ nói với bản thân rằng không phải là như vậy, cô ấy không ngừng nghĩ lung tung khi thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Ninh Ngôn đi ra khỏi phòng với đôi mắt đỏ hoe, tự tay gọt trái cây cho mình.
Cô bật tivi lên và ngồi trên ghế sofa với vẻ vô hồn.
Ninh Man về nhà trước, vừa vào cửa liền bị dọa chết khiếp khi nhìn thấy Ninh Ngôn nhưu vậy.
“A, chị.” Ninh Ngôn ngơ ngác, giọng nói vẫn còn khàn khàn, cầm đĩa hoa quả lên, hỏi: “Có muốn ăn không? Em vừa cắt đó.”
Ninh Man vừa hay miệng lưỡi khô khốc.
Nhận thấy trái cây của Ninh Ngôn cắt nhỏ nhắn tinh xảo, cô ta ngồi xuống một ngụm một miếng, khi cô ăn hết Ninh Ngôn hỏi cô có muốn nữa không, và Ninh Man trả lời là muốn.
Con gái nhỏ vào bếp bận rộn một lúc rồi bưng ra một đĩa khác.
Hai người cùng ăn.
Phần lõi ở giữa là ngọt nhất, Ninh Ngôn quen với việc để nó đến cuối cùng, cô cũng không tức giận khi Ninh Man gắp nó đi, chỉ là khịt khịt mũi.
“Sao vậy?”
Tự nhiên cảm thấy áy náy, Ninh Man đút lại miếng trái cây cho Ninh Ngôn: “Với bộ dạng khóc lóc, có hay ho gì, lại không phải là thất tình.”
“Thất tình thì có thể khóc sao?” Ninh Ngôn nhỏ giọng hỏi.
“Em thực sự đang yêu với Chúc Diệp Thư sao?”
Lúc này, Hứa Nghi Nhàn không có ở đó, trong nhà cũng không có ai khác, Ninh Man thoải mái nói: “Thất tình thì thất tình đi, sống trên đời là phải trải qua, lại không phải bị đứa cặn bã lừa tiền lừa mình.”
Ninh Ngôn càng muốn khóc.
Cô dường như thê thảm hơn cả khi vừa bị lừa tiền vừa bị lừa mình.
Cô cảm thấy trái tim mình như bị chọc tới máu chảy đầm đìa.
“Thế thì gặp phải cặn bã là có thể khóc chăng?”
“Chậc chậc.” Ninh Man suy nghĩ kĩ lại, khó chịu nói: “Gặp phải đồ cặn bã sao lại phải khóc? Đánh hắn đi.
Ai mà không phải bảo bối của nhà người ta chứ?”
Ninh Man ngạc nhiên nhìn Ninh Ngôn, cảm thấy mình có vẻ đã nói nặng lời.
“Chẳng lẽ Chúc Diệp Thư đó đã ngủ em rồi sao và sau đó lại bỏ em hả?”
Khi đi mua sắm với Hứa Nghi Nhàn ngày hôm nay, Ninh Man đã có mấy điểm không hài lòng với sự ngây ngô đầu gỗ của Đàm Chá.
Hứa Nghi Nhàn cứ nói cô ngốc, kêu nghe lời mẹ sẽ không sai, Ninh Man mới tức giận nên về nhà trước.
“Cậu ta thật sự bắt nạt em sao? Mẹ còn kêu để em thân thiết với Chúc Diệp Thư?”
Càng nghĩ càng tức giận, Ninh Man vỗ đầu Ninh Ngôn: “Khóc gì mà khóc, xấu hổ không? Đánh cậu ta đi!”
Cũng giống như thời đại học năm thứ nhất của cô vậy, quen với một nam sinh dám bắt cả nhiều tay, Ninh Man đã nhờ một đám bạn đánh cậu ta nửa tháng không đi học nổi.
Mặc dù cha mẹ tốn tiền bồi thường cho vụ này và phải mất rất nhiều công sức và chạy quan hệ để tránh bị xử phạt, nhưng cha mẹ cho rằng cô đã làm đúng và không thể để cho loại người sống tốt được.
“Nhưng ...!nhưng em ...”
Giọng nói của Ninh Ngôn càng ngày càng nhỏ, nhút nhát, khiến Ninh Man nhìn khó chịu kinh khủng.
“Nhưng em không thể đánh anh ta.
Cha mẹ sẽ không bênh vực em.
Họ cũng...!sẽ không bảo vệ em ...!Em không thể gây rắc rối cho họ ...”
Nói xong, Ninh Ngôn nuốt nước mắt trở vào trong, đưa hết phần hoa quả còn lại cho Ninh Man: “Chị ơi, ăn đi, em về phòng làm bài tập.”
Ninh Man sững sờ nhìn vào nửa đĩa trái cây đã cắt.
Cô càng nghĩ càng thấy mọi chuyện không đúng.
Dù có nghĩ thế nào đi nữa, cô cứ như bị người ta nhồi cục bông gòn rối bời.
Cô gái nhỏ nói đúng.
Đúng là bố mẹ sẽ không bênh vực cô, cô không gây thêm rắc rối trở ngại là được.
Nhưng cô bị bắt nạt, nếu cứ bộ dạng hèn nhát, nhìn thật Chán ghét khó chịu, nhưng mà… cũng thật đáng thương.
Tại sao? Làm sao Ninh Man cô lại có một cô em gái ngốc nghếch như vậy?
Có tiếng tích tắc của nước rơi từ bể nước.
Ninh Man nghe thấy trong lòng có âm thanh đang nói: Chẳng lẽ không phải là do cô sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...