Cao H Chỉ Muốn Anh Đâm Vào FULL


Người nhân viên còn chu đáo đi theo và mở ra con ngựa gỗ trình bày cho hai người xem.

Con ngựa gỗ lắc lư qua lại, trên dưới nhấp nhô, chiếc dương vật giả kia nhấp lên nhấp xuống và xoay chuyển, thật khó tưởng tượng người bị trói vào đó sẽ trông như thế nào.

Người nhân viên cuối cùng nhìn thấy sắc mặt của Ninh Ngôn, và gương mặt háo hức muốn được thử của Đàm Chá nói: “Thứ này đã bao gồm sở thích SM, thông thường nếu chỉ để trợ hứng, tốn nhiều tiền mua về cũng không cần thiết mà còn lãng phí.”

“SM là gì?” Ninh Ngạn hỏi Đàm Chá.

“Đó là một cách chơi rất kích thích.” Đàm Chá nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang khiếp sợ, cuối cùng kìm nén nói: “Chờ em lớn chút nữa anh sẽ dạy em, xem những thứ khác trước đã?”

Không dẫn Ninh Ngôn vào xem nào là roi, kẹp và những thứ kỳ kỳ quái quái khác bên trong tủ.

Đàm Chá đưa Ninh Ngôn đi chọn máy trứng rung và gậy massage.

“Đây là mẫu mà chúng tôi khuyến nghị nhất! Nó rất mềm và nhẹ, có thể thích ứng nhanh chóng và rất kích thích khi sử dụng! Thiết kế độc đáo của chúng tôi, chỉ ra mắt mới vài ngày, nơi khác mua không có.” Người nhân viên cầm lấy chiếc gậy massage màu hồng phấn giới thiệu.

Nó giống hệt như cây mà Đàm Chá muốn đút vào ở trong phòng làm việc.

Đầu óc Ninh Ngôn choáng váng, theo yêu cầu của Đàm Chá, cô lấy vài cây gậy massage và trứng rung.


Cô vội vàng ra khỏi cửa hàng, kéo Đàm Chá đến chỗ cầu thang trống trải, khóe mắt đỏ hoe hỏi: “Đàm Chá, anh ...!anh có phải rất giàu không?”

Những thứ này rất đắt tiền.

Đàm Chá mua không chớp mắt.

“Ừ.

Làm giáo viên chỉ là sở thích, anh còn có rất nhiều tài sản khác.” Đàm Chá giải thích với Ninh Ngôn: “Đừng lo lắng, anh nhất định có thể nuôi nổi Ngôn Ngôn.”

Ninh Ngôn kết hợp với kinh nghiệm đau đớn ở khách sạn Lâm Quan bị anh gây rối tung lên trước đây, và hỏi: “Vậy thì ông chủ của cửa hàng bán những thứ kỳ kỳ quái quái này không lẽ ...!cũng là anh sao?”

“Kỳ kỳ quái quái?” Đàm Chá hỏi ngược lại.

“Anh trả lời em trước!” Cô còn muốn nói là không đàng hoàng kìa.

“Ừ.” Đàm Chá cười híp mắt nói: “Cho nên Ngôn Ngôn không cần phải thấy xót lòng, thích cái gì, thì cứ mua về là được.”

Có một tiếng nổ vàng trong đầu Ninh Ngôn.

Cũng may, thật may là cô không nói cửa hàng này không đàng hoàng! Nếu không lại phải bị dằn vặt một trận nữa!

Nhưng cô lại có câu hỏi khác.


“Cửa hàng món tráng miệng kia, không phải là của anh luôn chứ?” Đàm Chá vừa rồi vừa nói anh có rất nhiều tài sản.

Đàm Chá nghiêm túc nói: “Đó thì không phải, nó là một thương hiệu của Ý.”

Ninh Ngôn thở ra một hơi dài nhẹ nhõm ...

Lại nghe thấy Đàm Chá nhàn nhạt nói: “Trung tâm mua sắm này là tài sản của tập đoàn của anh.”

“...”

Ninh Ngôn bị dọa tới bối rối.


Cô nói rằng cô muốn đi nhà vệ sinh, nhưng cô thậm chí không dám rút một tờ khăn giấy nào.

Tầng hầm có một hiệu sách, Ninh Ngôn cứ nhất định muốn ở trong đó, trước khi rời khỏi còn mua rất nhiều sách tham khảo và sách văn học.

Cả một túi nặng trịch, về đến nhà Ninh Man thấy cô với cả một túi sách, vốn còn tức đến nghiến răng nghiến lợi, lập tức liền thấy nhẹ lòng.

Với tính cách mua sách làm quà xin lỗi của Đàm Chá.

E rằng ra ngoài hẹn hò cũng chỉ có thể đến thư viện.

Ninh Man sẽ phát điên.

Về đến phòng, Ninh Ngôn vội vàng giấu đồ xuống ngăn dưới cùng trong tủ quần áo.

Cô làm sao cũng cảm thấy xót tiền.

Không thể chỉ vì Đàm Chá giàu có, mà cô sẽ lợi dụng anh không công như vậy.

Cũng không thể nhận nhiều món quà đắt tiền như vậy từ anh.

Cô cẩn thận trả lời Đàm Chá: “Đừng tặng em thứ gì nữa, em không có khả năng đáp lại quà.

Đợi sau này em có thu nhập từ làm bán thời gian hẳn nói.”

“Không sao.” Đàm Chá trả lời: “Ngôn Ngôn cảm thấy ngại thì có thể cung cấp ý kiến phản hồi sau khi sử dụng cho anh.


Thuê nhân viên dùng thử rất tốn kém.”

“Được!”

Ninh Ngôn cảm thấy nhẹ nhõm.

Cô mở một máy trứng rung, nhưng ngay lập tức nhận ra mình đã hứa một điều ngu ngốc cỡ nào.

Ý kiến phản hồi dường như đều là trả lời càng nhanh càng tốt chăng?

“Mở video lên, mặc vào để cho anh xem.” Tin nhắn của Đàm Chá gửi đến, điện thoại rung lên, đó là yêu cầu video call: “Mở đồ ra, thử xem, và nói cho tanh biết cảm nhận khi sử dụng.”

***
Ninh Ngôn Ngôn: SM là gì?

Đàm Chá: Mất ngủ.

Ninh Ngôn Ngôn: Ồ ...!mỗi lần em gặp Đàm Chá đều SM, nhưng cố đến trời sáng là ổn rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận