Cao H Chỉ Muốn Anh Đâm Vào FULL


Ninh Ngôn chớp chớp mắt, ngẩn người hòi: "Anh...anh cũng yêu thầm em phải không?

Nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Đám Chá, Ninh Ngôn lại muốn khóc.

Nhưng cô không có gì tốt, nghĩ như thế nào cũng thấy kỳ quái.

Đám Chá không phải vì muốn làm cô mới thích cô chứ?

"Ninh Ngôn, loại yêu thấm kín này là loại bệnh mãi không khỏi."

Đàm Chá thấy ánh mắt hoảng sợ của cô, anh lại gần, "Anh lúc nào cũng muốn cùng em.

Anh nóng lòng muốn bên em từng giây từng phút, không bao giờ xa nhau.

Bây giờ là bạn trai của em, tương lai sẽ là chồng em."

Đầu óc Ninh Ngôn trống rỗng, cô, cô nên nói sao với người nhà về việc cô đã yêu sớm?

"Anh biết chuyện này làm em khó xử, cho nên em gọi anh là anh rể, anh đã không vạch trần em." Đàm Chá sờ trán cô, "Sợ à? Vì anh là tiểu nhân không từ thủ đoạn?"


"Không ..." Ninh Ngôn ngẹn ngào, "Em ...em càng tệ hơn..."

Phải chăng nếu ngày đó cô không bị mộng xuân mà đến trễ, thì sẽ không xảy ra những hiểu lầm như thế này?

Phải chăng nếu cô lớn mật một chút, nổi loạn đến cùng, bày tỏ trên xe thì hôm sau Đàm Chá sẽ không đi gặp mặt?

Làm sao cô có thể biết anh sẽ không cho cô một chút kiên nhẫn.

Anh rõ ràng tốt như vậy.

"Nhưng phía chị gái em ..." Ninh Ngôn càng nghĩ càng ủy khuất, "Chị em cho rằng anh sẽ cưới chị ấy."

Đàm Chá giúp cô vệ sinh sạch sẽ dưới thân, cười nhẹ một tiếng, "Chị em cho rằng anh sẽ cưới cô ta, thì anh liền cưới cô ta thật sao?

"Nhưng anh với chị ấy đã xem mắt."

Một ngón tay đặt trên môi Ninh Ngôn, vẫn còn vương chút vị mặn nhàn nhạt
Đàm Chá ánh mắt sâu thẳm, giống như biển lặng, khó có thể nhìn thấy được những đợt sóng ngầm Manh liệt bên dưới: "Anh chỉ nghe lời mẹ, cùng nhà họ Ninh ăn một bữa cơm mà thôi.

Nếu không phải là có thể gặp em ở đó thì anh vốn dĩ sẽ không đi."

"Nhưng mẹ em bảo là buổi xem mắt.

Em kêu anh làm anh rể anh cũng không có cự tuyệt." Ninh Ngôn sốt ruột nói.

"Đó là ý của mẹ em.

Nhưng nói xem mắt cũng không sai.

Nếu không phải em chưa đủ hai mươi tuổi thì anh đã trực tiếp mang sinh lễ đến để hỏi cưới." Đàm Chá buồn rầu nói: "Em đi nhanh quá, những gì anh nói với mẹ em chính là anh rất vừa lòng với cả hai chị em em.

Về phần anh rể ..."


Đàm Chá nhéo nhéo khuôn mặt đang phồng lên của Ninh Ngôn, nhếch mép cười: "Anh rất muốn biết Ngôn Ngôn ghen sẽ như thế nào.

Em cố ý lộ nội y cho anh em, thu hút sự chú ý của anh, rất đáng yêu, dâu thật nhiều."

"A a a, anh đừng nói nữa!" Ninh Ngôn suýt nữa ngất, "Ô ô, anh thật là xấu xa."
Đàm Chá không thể nói gì.

Anh chính là người xấu, đã hại cô không biết bao lần, người khiến cô yêu cả đời.

Nếu không có sự xuất hiện của anh.

Mối quan hệ gia đình mà cô đã cố gắng rất nhiều để duy trì sẽ không trở nên mâu thuẫn và rách nát thêm nữa, đến cuối cùng làm cho cô không còn nhà để về.

"Thật ra chị gái em cũng không có thích anh." Đám Chá vỗ vỗ đầu Ninh Ngôn, "Chị gái em có rất nhiều bạn trai, không ai trong số họ có phong cách giống anh hết.

Em đoán xem tại sao chị gái em lại đối với anh có hứng thú như vậy?"

Ninh Ngôn ngẩn người: "Bởi vì anh rât tốt."

Nhưng ngay sau đó, Ninh Ngôn đột nhiên sững sờ, "Chị gái em có rất nhiều bạn trai? Em không biết nha."

Ba mẹ đều nói chị gái là đứa con ngoan, làm sao có thể làm ra chuyện một chân đạp hai thuyền như vậy được chứ?


"Có anh bên cạnh chị gái em càng vui hơn." Đàm Chá ẩn ý nói "Cô ta luôn như có như không nói với anh rằng cô ta tốt hơn em.

Ngôn Ngôn, rốt cuộc là em có được anh hay cô ta có được anh?"

Ninh Ngôn không dám noi lời nào, cô vô cùng đau lòng.

Cô vẫn luôn không dám nói, không dám nghĩ, nhưng anh lại biết rõ.

Chị gái cô thích tranh đồ với cô.

Cái gì cũng chị ta cũng muốn tốt hơn cô, nhiều hơn cô.

Như là được ba mẹ thương yêu hơn, quan tâm hơn, ...

Sau khi bà ngoại mất, ngày đầu tiên cô tới Hòa Thành, Ninh Man đã từng cảnh cáo cô là đừng nghĩ sẽ cướp được ba mẹ của cô ta.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận