Cao H Chỉ Muốn Anh Đâm Vào FULL


Đàm Chá đột nhiên ngừng nói.


Chúc Diệp Thư ngay lập tức biết mình có hi vọng rồi.

Trong lòng nhủ thầm Ninh Ngôn rốt cuộc có mị lực gì cơ chứ, nhưng tốt xấu gì thì cũng không cần phải bị cậu gia pháp hầu hạ nữa, liền vui vẻ ra mặt nói: “Cậu à, cách này cậu hài lòng không? Cháu đủ thành ý rồi chứ ạ?”

“A.”

Không biết thành ý này là để xin lỗi hay để lấy lòng nữa.

Đàm Chá đằng hắng: “Chỉ giỏi khôn vặt thôi.”

“Cậu à, Cháu đoán khóe miệng cậu đang nhếch lên rồi.” Chúc Diệp Thư đi vòng vòng tại chỗ, giả bộ buồn rầu: “Cậu à, cậu nói xem, Ninh Ngôn đến nhà mà chỉ làm bài thì thật không thú vị, phải không? Mở chút nhạc thì sao ạ? Giữa giờ thì ăn nhẹ, chơi game một lát.”

“Tuần trước Weibo của Cháu có phát buổi rút thăm trúng thưởng máy chơi game mới nhất của SNY có ký tên lên CD.” Đàm Chá thản nhiên nói: “Được.

Chỉ cần Cháu thật lòng xin lỗi.”

“Còn có sô cô la giới hạn của Khả gia nữa!”

Đàm Chá cười khẽ một tiếng, xuyên qua loa điện thoại, khiến Chúc Diệp Thư lập tức tỉnh táo trở lại: “Không sao, khoai tây chiên cũng khá ngon.”

“Sô cô la quá ngọt dễ béo phì lắm.”

Nào nghĩ đến Đàm Chá vậy mà còn giải thích nữa, Chúc Diệp Thư nhìn dáng người của mình, hoàn toàn là tiêu chuẩn của người mẫu, làm sao có thể sợ béo phì được?


Yêu cầu của cậu mình dành cho mình quả nhiên khắc nghiệt mà.

Chuông tan học vang lên, Chúc Diệp Thư quay trở lại lớp, thấy Long Bao Bao cùng Ninh Ngôn đang chia nhau những thanh sô cô la.

Ninh Ngôn cầm thanh sô cô la cắn răng rắc, như đang cầm một thỏi vàng, tướng ăn thì như một chú chuột hamster trắng trẻo mềm mại đáng yêu vậy.

“Bạn học Chúc, có chuyện gì sao?”

Ninh Ngôn lau khóe miệng.

Không dính lên mặt mà, vậy tại sao Chúc Diệp Thư cứ nhìn cô chòng chọc vậy.

“Ăn ít chút đi, béo lên rồi.” Chúc Diệp Thư quay mặt đi.

“A…”

Như bị một ngàn điểm công kích trí Mang, Ninh Ngôn nổi nóng, “Cậu muốn nói chuyện này thôi sao?”

Chúc Diệp Thư tức khắc căng thẳng, trầm mặc hồi lâu.

Đến khi Ninh Ngôn ăn hết thanh sô cô la, đứng dậy muốn về nhà, Chúc Diệp Thư liền đưa tay ra ngăn lại.

“Khi nào thì đến nhà tôi một chuyến đi.”

Trước vẻ mặt sững sờ của bạn học cùng Ninh Ngôn, Chúc Diệp Thư nặn ra mấy chữ: “Tối mai thế nào?”


“Gặp người lớn?” Long Bao Bao vội vàng kéo Ninh Ngôn ra phía sau, ghét ác như thù nói với Chúc Diệp Thư: “Cậu nằm mơ đi!”

“Gặp người lớn thì làm sao?” Chúc Diệp Thư đáp trả: “Lại không phải làm chuyện thương thiên hại lí gì.”

Các bạn học vô cùng khiếp sợ.

Giáo bá thấy kẻ không vừa mắt thì đánh, nhìn trúng người mình thích liền dẫn về nhà, cái này cũng quá bá đạo đi?

Ninh Ngôn: “Tôi từ chối!”

“Đến nhà tôi học?” Chúc Diệp Thư bỗng nhiên yếu thế đưa đẩy, nhưng nào ai nghĩ rằng chỉ đơn thuần là ‘ học ’ ?

Chúc Diệp Thư nói tiếp: “Nhân tiện gặp người lớn nhà tôi luôn.”

“Ngày mai ngày mốt thi thử, thứ sáu họp phụ huynh.” Ninh Ngôn đỡ trán, “Tôi phải về nhà trước.”

“Vậy cậu đồng ý rồi?” Lúc này Chúc Diệp Thư mới thả cho đi, “Cậu không thể đổi ý đâu đó, Ninh Ngôn, ai đổi ý người đó là chó con!”

Ra khỏi cổng trường, Long Bao Bao giơ ngón tay cái lên với Ninh Ngôn.

Ninh Ngôn:???

“Cậu không thấy tôi bị bắt nạt sao?”

Long Bao Bao: “Dám hẹn địa điểm gặp người lớn ở buổi họp phụ huynh, Ninh Ngôn Ngôn, tôi ngưỡng mộ cậu là trang hán tử.”

Ninh Ngôn vốn chỉ muốn lập tức rời đi, căn bản không suy nghĩ sâu xa.

Lúc này vỡ lẽ, cô đau khổ hét lên một tiếng, mệnh cô thật khổ mà.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận