Cao H Chỉ Muốn Anh Đâm Vào FULL


Ninh Man bị đánh thức bởi một tràng pháo tay.

Chỉ nhìn thấy Đàm Chá đứng một mình trên sân khấu, khẽ mỉm cười gật đầu cảm ơn, toàn thân đều như đang phát sáng.

Ninh Man vội vàng vỗ tay, nhiệt tình mà quá trội, Trình Thành ở bên cạnh kéo cô: “Học tỷ, được rồi, thầy Đàm không mấy thích làm ra vẻ.”

“Tôi là xuất phát từ tận đáy lòng!” Ning Man nói: “Thầy Đàm nói hay như vậy, tôi đương nhiên phải vỗ tay”

Trình Thành có biểu cảm như nhìn thấy ma.

Không biết vừa rồi là ai đang ngủ gà ngủ gật, liền nói: “Học tỷ, cổ tay của chị không đau nữa sao?”

“...”

Ninh Man tắt tiếng, may mà Đàm Chá không nhìn cô.

Nếu không, Đàm Chá cảm thấy vết thương của cô không nghiêm trọng, vậy thì cô sẽ không có cơ hội làm nũng và gần gũi.

Đàm Chá nhấp chuột mấy lần, màn hình nhấp nháy chuyển động, rút lấy mười con số.

Trong đợt đầu tiên, không có 186.

Ninh Ngôn không khỏi sốt ruột, ở lượt thứ hai, người cuối cùng là 168.

Trái tim nhất thời cảm thấy chua xót, giống với cảm giác hối hận vì mình đã bỏ lỡ, Ninh Ngôn suýt nữa rơi nước mắt.

Nếu không có cơ hội, thực ra thì cũng sẽ không rất buồn.

Ninh Ngôn chua xót nghĩ, hiện tại mình và anh rể tương lai làm như vậy là sai rồi.


Nhưng tất cả là lỗi của cô sao? Ngay từ đầu đừng cho cô cơ hội, đừng hôn cô, đừng xuất hiện ở đó và khiến cô không quên được.

Ban đầu không thích anh thì tốt rồi...

Khi đầu óc đang trôi dạt ngoài không trung, Đàm Chá trên sân khấu đột nhiên mỉm cười, bật lại micro nói: “Số 011 là chính tôi, tôi sẽ rút thêm lần nữa.”

Nhấp một tiếng.

Trong sự chờ đợi căng thẳng của hàng trăm người, đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên 186.

“20 bạn học may mắn này, chúng ta sẽ gặp lại các bạn trong buổi tiệc trà tối nay.”

Bài thuyết trình kết thúc thì đã gần hoàng hôn.

Khi Đàm Chá dọn dẹp bàn làm việc xong, ánh đèn vàng rực còn vương lại trên hành lang.

Ninh Man đang lướt điện thoại, Ninh Ngôn dựa vào kính nhìn con đường rợp bóng cây của Gia Đại, Đàm Chá chỉ có thể thoáng thấy phía sau đầu cô.

Tấm lưng mảnh khảnh, mái tóc đuôi ngựa hơi rối bời, tất cả đều là do anh hất tung vào chiều này.

“Thầy Đàm ...” Ninh Ngôn quay người, bắt gặp tầm mắt của Đàm Chá, lại vội vàng cúi đầu, “Em được rút trúng rồi.”

“Cái gì?”

Ninh Man đang lướt nhìn điện thoại ngước lên, nhận ra Đàm Chá đã ra khỏi giảng đường, vội vàng thấp giọng hỏi: “Em rút trúng cái gì rồi?”

“Buổi tiệc trà tối.” Ninh Ngôn nhận thấy sự không vui của chị gái, nhẹ giọng thì thào nói: “Em, em không phải là sinh viên của Gia Đại, cũng có thể tham gia sao?”

Ninh Man vốn tính để Ninh Ngôn đi thẳng về nhà, nhưng cô gái nhỏ hỏi câu hỏi này, cô chỉ có thể nghe theo Đàm Chá.

“Được chứ, không phải tiệc trà chuyên môn lắm, em không biết chơi phi hoa lệnh, có thể chơi nối thơ từ.” Đàm Chá cười nói: “Nếu có nhiều sinh viên ở các khoa khác, cũng sẽ chơi nối thơ từ, khóa trước còn chơi cả lời thật lòng mạo hiểm lớn.”

Ninh Man cảm thấy Đàm Chá đang dỗ Ninh Ngôn, không khỏi hỏi: “Gia Đại chơi dễ vậy sao?”

Điều này không phù hợp với nghiên cứu học tập nghiêm túc của Gia Đại!

“Chỉ là để kích thích hứng thú của sinh viên, không phải thi cử.

Nếu không, sẽ không mời tôi một giáo viên không chuyên để thuyết trình.” Đàm Chá liếc nhìn Ninh Man, có vẻ không vui với câu hỏi của cô.

“Nhưng Ninh Ngôn không phải là sinh viên của Gia Đại, có chút không phải chăng?”

“Không sao cả.

Lúc trước Ninh Ngôn không phải nhờ tôi phụ đạo em ấy sao? Em muốn học ở Gia Đại đúng không?” Đàm Chá bước đến bên cạnh Ninh Ngôn, cúi đầu nhìn cô: “Tìm hiểu trường trước cũng tốt, có mục tiêu mới có động lực.”

Ninh Man đột nhiên cảm thấy có một sự chênh lệch khá lớn.

Dù cô là nghiên cứu sinh nhưng còn kém xa Gia Đại hàng đầu trong nước.

Chưa kể Đàm Chá đi du học nước ngoài trở về.

Nếu Ninh Ngôn có thể thi vào Gia Đại, có thể coi như giành sỉ diện cho gia đình, sau này có gặp mặt cha mẹ của Đàm Chá cũng có thể coi là một điều kiện tốt để phô bày.


“Vậy thì Ngôn Ngôn em nên chăm chỉ học hành, đừng mãi chơi bời.

Tối chút em cứ bắt xe mà về.”

Ninh Man liên tục dặn dò Ninh Ngôn trước khi rời đi.

Chạng vạng trời tối.

Đường chân trời xa xăm mơ hồ, mông lung.

“Bữa tối ăn gì?”

Trên hành lang trống trải, Đàm Chá ôm Ninh Ngôn từ phía sau, có vẻ rất mệt.

Giọng nói êm dịu thánh thót khi thuyết trình lúc này lai khàn khàn, như thể tọa lạc từ chân trời cao với không tới mà xuống tới bên cạnh cô.

“Đều được.”

Kính thủy tinh soi ra dáng vẻ thân mật của hai người, Ninh Ngôn đỏ mặt, suýt chút nữa bóp nát tấm phiếu số thứ tự trong tay.

“Ừm.”

Những ngón tay bao lấy ngực cô đi xuống, lướt qua vòng eo thon thả không bằng nắm tay, đưa vào dưới làn váy xếp ly.

Ngón tay truyền đến cảm giác ẩm ướt.

“Đi mua quần áo trước.”

Ngón tay chậm rãi xoa xoa miệng huyệt non nớt, Đàm Chá không khỏi siết chặt một phát chiếc mông trần trụi của cô, “Nếu không, Ngôn Ngôn không cách nào ngồi ghế.”

“Em ...” Ninh Ngôn không kìm được khép chặt chân lại, đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó kinh khủng, “Lúc em đứng dậy còn chưa lau ghế.”

Cô thoát khỏi vòng tay của Đàm Chá chạy trở lại giảng đường, quả nhiên cô nhìn thấy một vũng nhỏ vệt nước sẫm màu nơi cô vừa ngồi.

Đàm Chá bước tới nhéo nhéo khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ của cô, “Ướt lâu thế kia?”

“Ừm.” Ninh Ngôn không muốn nói rằng đó là khi Đàm Chá bắt đầu bài thuyết trình, thu hút ánh mắt của mọi người liền bắt đầu chảy.


“Em xin lỗi, làm bẩn rồi.”

“Không sao.”

Đàm Chá biết tủ vệ sinh ở đâu, tự cầm lấy giẻ lau và hôn cô gái nhỏ đang tự trách sau khi dọn xong chỗ ngồi.

“Lần nào tôi cũng dọn sạch, đừng lo.” Đàm Chá thì thào nói: “Vậy Ngôn Ngôn có thể chảy bao nhiêu nước tùy thích, cho dù như buổi chiều ở phòng làm việc, phun ra cũng được,”

“...”

Trong giảng đường trống rỗng, cái câu khiêu dâm dâm dục như vậy hoàn toàn là một tội lỗi.

“Anh đừng trêu em.” Ninh Ngôn lùi lại, bị Đàm Chá đẩy vào tường, cô cảm thấy áy náy vô cùng: “Anh đừng bắt nạt em.”

“Cái gì?”

Rõ ràng là Đàm Chá vẫn cười nhạt, nhưng trong lòng Ninh Ngôn luôn cảm thấy xấu tính và trêu chọc.

Đàm Chá vén chiếc váy xếp ly của cô lên, quả nhiên, dâm dịch trong suốt chảy dọc quanh co theo đùi cô đi xuống.

“Rõ ràng là muốn được 'bắt nạt' không phải sao?”

Cô vội vàng nắm tay anh.

Sợ là mình nhịn không được, bị Đàm Chá dẫn dắt làm một phát tại nơi giáo dưỡng người tài này.

“Vậy thì sau này anh sẽ không nói nữa.” Đàm Chá đảm bảo với cô: “Trừ khi là ở trên giường.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận