Dòng nước ấm chảy trên mặt cô, thế giới mông lung mờ mịt.
Giống như chỉ còn lại một mình cô.
Giữa thời tiết lúc nóng lúc lạnh, cảm giác cô đơn giống như một cơn gió lạnh buốt thấm vào da thịt len lõi vào tận trong tim cô.
Dù cô cố gắng ôm chặt chính mình cũng vô ích, trong lòng chua xót, Ninh Ngôn bỗng nghe bên ngoài có tiếng nước.
“Rất lạnh?”
Đôi tay rắn rỏi của Đám Chá phủ bên bờ vai cô, thuận theo đường cong của cô trượt xuống kéo sát cô vào người anh.
Mỗi một tất da thịt mà anh vuốt ve đều trở nên run rẩy, xuyên qua làn hơi nước mờ mịt, lộ ra làn da ửng hồng đẹp đến mê người.
“Ngôn Ngôn.” Anh áp sát cô, dòng nước ngăn hai người hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài.
Chỉ có tiếng gọi khàn khàn và lồng ngực nóng rực như lửa của anh.
Ninh Ngôn cố ngả người về phía sau, nhưng lí trí cho cô biết rằng cô không thể.
Cô rướn người muốn thoát khỏi anh, nhưng vòng eo lại bị anh giữ chặt.
Có vật gì đó trướng căng ở tiểu huyệt.
Nhớ lại cảm giác bị xuyên xỏ tối qua.
Ninh Ngôn sợ tới mức liên tục lắc đầu: “Đừng.”
Cô chỉ muốn yên lặng rời khỏi nhà một khoảng thời gian, anh rõ ràng đã đáp ứng với mẹ là tự mình chăm sóc bản thân.
Vậy mà giờ khắt này hai người, sao lại có thể xảy ra tình huống như thế này trong phòng tắm?
“Làm sao vậy? Rất đau?”
Anh dịu dàng hỏi, ngón tay Đàm Chá lần theo bụng phẳng lì của cô một đường đi xuống, vuốt ve khu vườn bí mật giữa hai chân và dừng lại ở miệng tiểu huyệt của cô.
“Còn hơi sưng.” Anh nhẹ nhàng xoa cho cô.
Tiểu huyệt đêm qua bị anh dày vò vẫn còn chưa hết sưng.
Miệng tiểu huyệt khép chặt, khi anh đưa ngón tay vào bên trong tiểu huyệt, cảm giác tầng tầng lớp lớp thịt non mềm hút chặt lấy ngón tay anh.
Ngọn lửa dục vọng nhen nhóm trong anh, đi vào bên trong thêm một chút, cảm giác chặt hơn một chút.
“Bên trong còn đau sao?”
Đàm Chá cho nguyên ngón tay giữa vào, tiểu huyệt đã vô cùng ẩm ướt, anh cuối người, ghé sát vào lỗ tai đang đỏ bừng của cô và hỏi: “Hôm qua anh dùng sức quá mạnh đã làm em bị đau phải không?”
“Không ...”
Thật có thể làm chết người mà.
Đôi tay Ninh Ngôn chống trên nền gạch men bóng loáng, bị giọng nói của anh làm cho tê dại cả người.
Eo cô mềm nhũng, càng khẩn trương khép chặt hai chân.
“Tại anh, đã không làm tốt màn dạo đầu, để em được thả lỏng rồi mới tiến vào.” Đàm Chá một bên nhận sai một bên nhẹ nhàng dùng tay xoa nắn.
Trong tiếng nước chảy, tay anh nhiệt tình xoa nắn, làn da trắng nõn trơn mềm hơn trong nước.
Anh ra sức xoa nắn, bóp chặt.
Thỉnh thoảng như có như không chạm vào những điểm nhạy cảm.
“Ô ô, đừng ...đừng mà....”
Bị ngón tay anh chơi đùa, tiểu huyệt càng hút chặt, không biết nên giữ lại hay cự tuyệt, dâm thủy chảy ra càng nhiều.
Mỗi một điểm mẫn cảm của cô đều bị anh cọ xát, Ninh Ngôn chịu đựng kêu lên: “Em không đau, không còn đau nữa rồi.”
“Thật à?”
Đàm Chá rút ngón tay dính đầy dâm thủy ra, khẽ nhéo cô một cái “Không đau, chính là có thể trực tiếp đi vào.”
“A?”
Ninh Ngôn không biết sao anh lại đi đến kết luận như vậy.
Nhưng côn thịt khổng lổ đã ở ngay trước miệng tiểu huyệt, hung hắn tiến vào.
“Ngô ân!” Đại não cô trống rỗng, côn thịt thô to cực nóng đang gào thét bên trong tiểu huyệt.
Chỉ còn lại tậm trạng thanh xuân vô bờ bến.
Không còn nỗi cô đơn cách biệt với thế giới.
“Thích sao?”
Đêm qua là vì phạt cô, nên anh dày vò cô quá tàn nhẫn, xuyên qua quá nhanh.
Đám Chá hung hăng đè xuống, nắm chặt eo thon của cô, chậm rãi ra vào tiểu huyệt mềm mại của cô, tạo nên hết làn sóng này đến làn sóng khác.
“Ưmm...!Thích...”
Ngôn Ngôn của anh từ trước đến giờ thật ngoan.
Qua dòng nước chảy không ngừng, Đàm Chá có thể thấy rõ đầu côn thịt đỏ tươi đang chỗ đỡ ở tiểu huyệt của cô, không ngừng rút ra cắm vào hết lần này tới lần khác.
Dâm thuỷ chảy ra từ chỗ khắng khít giữa tiểu huyệt và côn thịt bị dòng nước cuốn trôi đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...