Cao H Ám Hỏa


Triệu Điềm lúc này mới nhớ tới mục đích đi tìm cô, liền nói: “Em trai của con muốn đi mua sắm, rồi ăn hamburger, con có muốn đi cùng không?”Nhan Thiến không chút do dự lắc đầu,“Không được rồi ạ, con còn có bài tập chưa làm xong ạ.

"Triệu Điềm trông có vẻ thờ ơ và nói:“Là do con không muốn đi đấy nhé, sau này đừng trách rằng mẹ không đưa con ra ngoài chơi.

”Nhan Thiến bình tĩnh trả lời: “Vâng, chính là vì con không muốn đi ạ.

”Triệu Điềm gật đầu và định rời đi, nhưng sau khi nghĩ lại, bà quay sang nhìn Nhan Thiến và nói: "Ở trong phòng làm việc thì nhớ giữ im lặng, đừng làm phiền ba của con đấy.

”“Con biết rồi ạ.

”Triệu Điềm vốn dĩ cũng không muốn đưa Nhan Thiến ra ngoài, thấy cô tự nguyện cự tuyệt, cũng không nhiều lời, xoay người đi vào phòng ngủ chính ở lầu ba, bà cần phải đi trang điểm một chút trước khi ra ngoài.

Nhan Thiến thở phào nhẹ nhõm, lùi lại hai bước và đóng cửa phòng làm việc lại, vừa định xoay người lại thì nghe thấy giọng nói của ba mình vang lên từ phía sau.

“Khóa cửa lại đi.


”Chỉ mấy chữ đơn giản như vậy thôi cũng khiến trái tim Nhan Thiến nhảy lên trong giây lát, và sau đó nó bắt đầu đập nhanh trở lại.

Do dự một lúc, tay cô chạm vào ổ khóa cửa.

“Cạch” một tiếng, hai người lại khóa chặt mình trong cái không gian mơ hồ này.

Nhan Thiến nuốt nước bọt, chậm rãi quay lại bàn làm việc, giấy bút trên bàn không biết từ lúc nào đã lộn xộn, cô không dám nhìn ba ba đang ngồi bên cạnh, vội vàng cúi đầu xuống, thu dọn bàn làm việc, rồi xếp lại những tờ giấy.

Nhan Tê Trì ngồi bên cạnh, sự hiện diện của ông quá mạnh khiến cho cô không thể tập trung vào việc luyện chữ của mình, đặc biệt là đũng quần của ông vẫn còn chống một cái lều khá cao như thế kia, dường như đã lâu rồi mà nó vẫn không chịu hạ xuống, như thể luôn nhắc nhở cô rằng hai người họ đã làm gì cách đây không lâu.

Những điều đáng xấu hổ và tồi tệ nhất ấy đã được thực hiện ở đây.

Nhan Tê Trì uể oải lười biếng ngồi trên ghế, một lúc lâu cũng không phát ra một tiếng động, nhưng ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào con gái mình, từ đầu đến chân, cẩn thận tỉ mỉ xem xét từng bộ phận trên cơ thể cô.

Thấy Nhan Thiến tay chân lại bắt đầu run rẩy, ông nhàn nhạt nói: “Lại đây, ngồi viết đi.


”Nhan Thiến nghi ngờ nhìn ông, có chút không hiểu ý ông, ông kêu cô ngồi viết là có ý gì? Bên cạnh bàn làm việc rõ ràng chỉ có một chiếc ghế, ông ngồi trên chiếc ghế này, hình như cũng không có ý định đứng dậy, vậy cô sẽ ngồi ở đâu?Ngồi trên đùi ông sao?Trong giây tiếp theo, cơ thể của Nhan Thiến cứng lại.

Vẻ mặt thoải mái của ông rõ ràng là muốn cô ngồi lên đùi mình!"Ba! ba ba! "Cô có chút lắp bắp, tim đập thình thịch.

Vẻ mặt của Nhan Tê Trì rất bình tĩnh, nhưng cái lều trên đũng quần của ông ấy dường như được nâng lên cao hơn một chút.

Sau đó cô lại nghe thấy ông chậm rãi nói:"Lại đây.

”Nhan Thiến có chút không hiểu ra sao, rõ ràng là rất sợ hãi, nhưng khi hoàn hồn lại, cô đã ngồi vào lòng ba mình, giữa chân đã kẹp chặt bộ phận sinh dục của ông.

Và giọng nói quyến rũ của ba cô vẫn còn mê hoặc bên tai cô.

“Cởi quần ra.

”“Cởi quần ra.

” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông thì thầm bên tai cô.

Trong một khoảnh khắc nào đó, Nhan Thiến nghĩ rằng mình đang bị ảo giác.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận