Cao H Ám Hỏa


"Vâng.

" Nhan Thiến trả lời.

Hai người nói chuyện với nhau khá bình tĩnh, tựa như mới vừa rồi không có xảy ra bất cứ chuyện gì, nếu như có phát sinh cái gì, thì đó cũng chỉ là một trận ảo giác tưởng tượng không chân thật mà thôi.

Ăn ý đến mức giống như đã hiểu nhau từ lâu.

Nhan Tê Trì không biết từ chỗ nào lấy ra điện thoại của chính mình, mở đèn pin điện thoại lên đưa cho Nhan Thiến cầm lấy, sau đó đỡ cô đi về phòng của mình.

Gương mặt của Nhan Thiến ngay lập tức nóng bừng lên, trong lòng cô nghĩ nếu như ba ba mang theo điện thoại ở trong người của mình, vậy vì sao lúc nãy lúc vừa mới cúp điện ông không có lấy điện thoại của mình ra trước chứ?Mới vừa đi đến cửa phòng, đột nhiên đèn ở trong nhà lại sáng bừng lên, ánh sáng chói mắt chiếu vào làm cho Nhan Thiến phải chớp mắt vài cái liên tục.

Có điện rồi.

Nhan Thiến cảm thấy hơi xấu hổ mà cúi mặt xuống đất, không dám nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh, còn ba ba thì chỉ bình tĩnh mà đỡ cô đi vào phòng.

Rõ ràng là hai người bọn họ cùng nhau phạm tội, thế nhưng thoạt nhìn chỉ có mình cô là tự cảm thấy chột dạ.


Trước khi ngủ, Nhan Tê Trì lại đến phòng giúp cô bôi thuốc thêm một lần nữa, bởi vì những chỗ bị dị ứng ở phía sau đã giảm bớt khá nhiều, cho nên lần này ba ba làm rất nhanh, chỉ một vài phút, liền cất thuốc của cô lên tủ đầu giường rồi rời khỏi phòng.

Buổi tối hôm nay, Nhan Thiến mất ngủ cả đêm, trong đầu của cô không ngừng hiện lên hình ảnh xảy ra trong lúc mất điện, chỉ còn lại bóng đêm tối tăm, lúc ấy rõ ràng là không thể nhìn thấy bằng mắt, chỉ có thể dựa vào cảm giác, nhưng mà cô lại có thể nhớ rõ ràng từng chi tiết một trong lúc đó.

Tay của ba ba, hông của ba ba, ba ba ôm lấy cơ thể của cô cọ xát lên xuống ! Ôi trời ơi!Cô dùng tay kéo cái mền lên che khuất đầu mình, bọc kín mít hết toàn bộ cơ thể.

Nhan Thiến, đừng suy nghĩ đến việc đó nữa, mày đúng là một đứa con gái háo sắc mà!!!!.

Ngày hôm sau, Nhan Thiến là bị tiếng gõ cửa ở bên ngoài đánh thức, sau khi xem đồng hồ thấy đã khá trễ rồi, cô cũng không có tiếp tục nằm đó ngủ nướng, vội vàng đứng dậy vệ sinh cá nhân, sau đó đi thu dọn đồ đạc của chính mình vào ba lô.

Nhan Tê Trì ngồi ở trong phòng khách chờ cô, trên người mặc một bộ đồ gồm áo sơ mi và quần tây, trên khuôn mặt điển trai vẫn đeo cặp mắt kính như bình thường, thoạt nhìn như một người ôn nhu văn nhã.

"Ba ba.

" Nhan Thiến mở miệng chào hỏi ông một câu.


"Ừ.

" Nhan Tê Trì tay vẫn bấm vào màn hình điện thoại, rời khỏi giao diện xem tin tức, nói với cô: "Ăn bữa sáng trước đi.

"Lúc cô ngồi vào bàn ăn bữa sáng, Nhan Thiến lén lút đánh giá Nhan Tê Trì một chút, phát hiện biểu tình của ông trước sau như một cao lãnh trầm ổn, vẫn như bình thường lạnh nhạt đối với mọi người xung quanh.

Giống như những chuyện phát sinh vào buổi tối cúp điện hôm qua, chỉ là một giấc mộng xuân của cô.

Nhan Thiến bỗng nhiên cảm thấy mất mát ở trong lòng.

Sau khi dùng bữa sáng xong, hai cha con liền nhanh chóng thu dọn hành lý của mình, tới sảnh chính của Nông Gia Viện để trả phòng.

Ông chủ cảm thấy rất có lỗi bởi vì trong hai ngày người nhà của bọn họ ở đây đã xảy ra những chuyện không vui giống như vậy, còn chủ động chiết khấu giá ưu đãi nhất cho gia đình cô.

Sau đó, hai người lên xe đi thẳng đến bệnh viện.

Triệu Điềm đã tự qua khách sạn kế bên bệnh viện này đặt một phòng, để dễ dàng chăm sóc cho Nhan Hạo hơn, còn mời một người hộ lý đến đây cùng chăm sóc.

Nhưng mà bây giờ Nhan Hạo ngoại trừ việc trên người bị nổi không ít mẫn ngứa, thì không còn việc gì khác, cho nên hai người ngoại trừ nói chuyện với cậu nhóc, thì cũng là nghe cậu nhóc giở trò làm nũng mà thôi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận