Sau 12 giờ đồng hồ, cuối cùng máy bay cũng hạ cánh. Lúc máy bay hạ cánh, Miên Miên lại lần nữa mệt đừ người, nhưng cô không có nôn nữa, bởi thức ăn đều bị nôn hết tới sạch ruột, không còn thứ gì để nôn rồi.
Máy bay hạ cánh, Miên Miên cùng mọi người đi xuống. Chờ lấy hành lý xong, mọi người túm tụ lại một chỗ chờ người của chương trình liên hệ xe đến rước mọi người đi tới địa điểm quay.
Nhưng là… Chương trình này là chương trình thực tế, cho nên có rất nhiều thứ đều thực tế, còn có.. những tình huống chương trình đưa ra không có phần nào giống phần nào. Ví như hiện tại.
Các phần trước, những nghệ sẽ khi tới nước khác đều có xe tới đưa rước tới tận nơi quay phim, mà phần này, tình huống chương trình đưa ra đó chính là…. các nghệ sĩ phải tự mình đi tìm nơi trú chân.
Một người đại diện của nhóm đạo diễn đi tới, anh chừng ba bảy tuổi, mặc một chiếc áo sơ mi màu xám viền đen, anh khá cao, gương mặt cũng dễ nhìn. Có điều, trông khá nghiêm túc. Anh đi tới chỗ mấy người Miên Miên, gật đầu một cái mới nghiêm túc nói:
“Chào các bạn, tôi sẽ là Mễ Hào, sẽ là người đứng ra giao nhiệm vụ cho các bạn trong suốt chương trình này. Mà trước khi giao nhiệm vụ đầu tiên cho nhóm các bạn ở nước này. Phiền các bạn đem toàn bộ tiền mặt thẻ tín dụng và điện thoại của các bạn giao ra. Chương trình lần này có quy định, không cho phép bất cứ người nào dùng tiền riêng mang theo, mà chỉ được phép dùng tiền do chương trình đưa ra. Còn hiện tại… mong các bạn giao điện thoại, tiền mặt và các thẻ tín dụng của mình ra.!”
Điều này tới khá bất ngờ, hầu như toàn bộ các nghệ sĩ tham gia chương trình đều sửng sốt.
Lưu Thiếu phản ứng đầu tiên: “Này, không đùa chứ? Vì sao lại tịch thu bóp tiền và thẻ tín dụng của chúng tôi. Không phải, nếu như vậy cũng còn chấp nhận được vì chương trình sẽ đưa tiền cho chúng tôi xài. Nhưng điện thoại… làm sao không cho chúng tôi mang điện thoại theo? Như vậy… ở nơi xa lạ này muốn liên lạc với nhau thì làm thế nào bây giờ? Còn có bằng hữu của chúng tôi nữa…”
Bạch Mạch cũng lên tiếng: “Đúng vậy, chúng tôi dùng điện thoại không chỉ riêng liên lạc, còn có rất nhiều thứ cần dùng. Chương trình thu điện thoại như vậy, lỡ ảnh hưởng tới công việc riêng của chúng tôi thì làm sao?”
Chị Chương Nghiên cũng không vui nói: “Đúng! Tiền có thể tịch thu, nhưng điện thoại thì không được! Trong điện thoại có khá nhiều thứ quan trọng cơ mật của cá nhân, đưa cho chương trình… tôi không an tâm!”
Nếu đổi lại là người khác mà nói câu này thế nào cũng sẽ bị người của tổ đạo diễn phật ý, nhưng đây là chị Chương Nghiên, một khách mời đặc biệt trong chương trình này. Vả lại mọi người đều biết, thời gian gần đây chị Chương Nghiên đang có hứng thú sáng tác, mà chị thường dùng điện thoại ghi chép lưu trữ, hiện tại chị nói như vậy mọi người cũng hiểu được ý chị. Bất quá, anh Mễ Hào người tới giao nhiệm vụ vẫn một biểu tình bình thản.
“Đây là quy định của chương trình đưa ra. Các bạn chỉ có thể tuân theo.”
“Nhưng mà…” Lưu Thiếu vừa định mở miệng nói, nhưng chưa nói dứt câu, người của chương trình đã giơ tay ngăn cản, giọng điệu trịnh trọng.
“Lúc các bạn ký vào hợp đồng tham gia chương trình này, trong đó có ghi rõ. Trong thời gian ba mươi ngày quay chương trình, các bạn phải dành toàn bộ thời gian cho chương trình, cả ăn lẫn ngủ. Và phải tuân theo các quy định mà chương trình đưa ra. Chắc các bạn vẫn không quên chứ?” Giọng anh rõ ràng lại uy nghiêm.
Lưu Thiếu há miệng, tiếng nói nghẹn lại ở cổ. Sau đó thở phắt ra một tiếng đầy bực bội và bất lực.
Mà hiện tại chị Chương Nghiên cũng không nói thêm cái gì. Ngược lại là người đầu tiên móc túi lấy tiền, thẻ tín dụng và điện thoại giao ra. Khi cầm tới máy tính bản, chị do dự một lát, mới ngẩn đầu hỏi:
“Máy tính bản cũng giao ra luôn sao?”
Lúc này gương mặt của anh người của chương trình mới giãn ra một chút. Đưa tay nhận lấy đồ của chị Chương Nghiên đưa tới, sau đó bỏ vào một ngăn của một cái hộp có tám ngăn. Xong mới lắc đầu hòa nhã nói:
“Chỉ thu điện thoại, máy tính bảng hay laptop điều lưu lại cho các bạn. Vả lại chương trình cũng sẽ phát cho các bạn một cái điện thoại có chức năng nghe gọi!”
Anh Lưu Thiếu lại bĩu môi: “Hừ, gì mà điện thoại có chức năng nghe gọi, nếu không nghe gọi được còn gọi nó là điện thoại sao?! Nhiều lời dư thừa!”
Anh Mễ Hào nghe vậy ho khan một tiếng, mặt không dấu vết có chút ửng hồng.
Mà Miên Miên, cũng là nhoẻn miệng cười vì câu nói lẫy của anh Lưu Thiếu.
Chị Chương Nghiên đều đã giao ra, không lý mấy nhân vật nhỏ lại cương quyết không nghe theo quy định. Huống chi, cũng chỉ thu điện thoại mà không thu máy tính bảng, xem như chương trình cũng không quá đáng lắm.
Chờ anh Mễ Hào thu toàn bộ xong, đem cái hộp tám ngăn giao cho một người khác, xong mới quay đầu đối mọi người nói ra nhiệm vụ đầu tiên.
“Được rồi, bây giờ là nhiệm vụ đầu tiên mà chương trình đưa ra.
Hiện tại chương trình sẽ đưa cho bảy người các bạn tổng số tiền dùng trong năm ngày sắp tới là hai triệu đồng. Với số tiền này, các bạn phải tự bắt xe đi tìm một khách sạn để ở. Và trong năm ngày này, mỗi ngày các bạn sẽ phải đi tới ít nhất là hai địa điểm du lịch ở khu này để tham quan, chụp hình. Nhớ rõ, chỉ được dùng trong hai triệu này, không được dùng hơn. Nếu để chương trình phát hiện các bạn lén dùng tiền riêng đem theo. Thì các bạn sẽ bị loại khỏi chương trình, không được tiếp tục hành trình Cùng Đi Với Nhau nữa”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...