[Cao Gia Phong Vân] Lãnh Quân Tình Ái

Cao Dật Hiên tiếp tục giục, Vệ Ưởng vẫn đang vui vẻ nên không ngủ được, “Ta thật là vui. Đúng rồi, Cao Dật Hiên, ta cho ngươi biết, ta thích đệ đệ của ngươi Cao Dật Tĩnh ấy, hắn rất ôn nhu.”

Cao Dật Hiên cười nhạt, “Ừ, tam đệ của nhà bọn ta là người ôn nhu nhất, chẳng qua… Ai!”

Cao Dật Hiên thở dài đầy lo lắng, y không còn lạnh băng như xưa, Vệ Ưởng rõ cá tính của y, thấy y than thở, hiểu được nhất định là có chuyện nan giải, hắn không nhịn được liền hỏi: “Cao Dật Hiên, sao vậy? Nếu không tại sao ngươi thở dài?”

Cao Dật Hiên vuốt ve mái tóc của Vệ Ưởng rồi nói: “Ngươi cùng ta đã là ái nhân thân mật thế này, chuyện này ta sẽ không giấu ngươi, chuyện này chỉ có người Cao gia chúng ta biết tam đệ cái gì cũng tốt, chẳng qua là phải chịu nổi khổ kí ức sâu đậm.”

“Nổi khổ kí ức, là có ý gì?” Nghe Cao Dật Hiên đem bí mật của nhân tài năng tri Cao gia nói cho hắn biết, Vệ Ưởng vui sướng ôm lấy y, bất quá hắn chỉ là không hiểu mà thôi.

“Tam đệ của ta nhớ được kiếp trước của hắn, kiếp kiếp trước nữa, chi bằng nói như vậy đi, hắn nhớ một diện mạo nữ tử kiếp trước cùng hắn thành thân cùng tất cả, hắn nhớ nữ nhân yêu say đắm ở kiếp trước.”

Vệ Ưởng chưa bao giờ nghe đến chuyện huyền dị như thế, ngạc nhiên hỏi. “Vậy là không phải là không nhớ hết? Có rất nhiều rất nhiều, đúng không?”

“Không đúng, chỉ có một, mỗi một kiếp, cùng hắn thành thân, cô nương lưu luyến đều chỉ có một người, bọn họ giống như phu thê đời đời kiếp kiếp, ở mỗi kiếp đều gặp nhau, luyến nhau bất luận đau khổ hay hạnh phúc, khi hắn vừa thấy mặt liền đã hỗ tương ái luyến.”

Vệ Ưởng nghe thế há hốc miệng, “Hảo huyền ác! Vậy Cao Dật Tĩnh vẫn chưa thành thân sao?”

“Đúng vậy, bởi hắn chưa tìm thấy cô nương kia, hàng năm hắn rời nhà đi ra ngoài, phiên bạt bất định, chính là tìm kiếm thê tử tương luyến tương thủ, đời đời kiếp kiếp kia của hắn.”

Vệ Ưởng hỏi, vậy không phải tất cả huynh đệ Cao gia lo lắng.

Cao Dật Hiên bất đắc dĩ mới nói: “Ta cũng không biết, tam đệ hơn mười tuổi đã ra ngoài tìm kiếm, nhưng đã qua mười năm, vẫn không có manh mối, tựa như mò kim đáy biển. Trước đây cũng bởi vì ký ức rồi loạn, bị đau khổ quá nhiều, về sau sợ hắn tinh thần suy sụp, đành phải bỏ học võ công Cao gia, chuyển sang học võ công định tâm.”

“Ta một chút cũng không nhìn ra, ta chỉ biết con người Cao Dật Tĩnh tốt, thì ra hắn có nỗi lòng như thế.” Vệ Ưởng nghĩ đến bản thân, hắn ôm chặt Cao Dật Hiên, bỗng nhiên có chút sợ hãi, “Chúng ta rất may mắn, phải không? Cao Dật Hiên, ngươi yêu ta, ta cũng yêu ngươi, chúng ta không cần đến mười năm để tìm được nhau.”

Đối với tính trẻ con thẳng thắn của hắn, lo lắng nảy lên trong lòng Cao Dật Hiên, nhịn không được lại hôn, ôm chặt hắn. “Đúng, chúng ta vô cùng may mắn, phải nói là phi thường may mắn. Ta yêu ngươi, Vệ Ưởng.”

Với thổ lộ nhận chân của Cao Dật Hiên, Vệ Ưởng để lộ khuôn mặt ửng hồng, hắn ngước đầu, chủ động hôn y một cái, sau đó bởi quá thẹn thùng, nhanh chóng chui vào chăn, chột dạ kêu to: “Mau ngủ đi, không được nói nữa, nếu không đến hừng đông chúng ta cũng không thể ngủ được.”

Cao Dật Hiên luyến tiếc ôm lấy hắn, khóe môi hạnh phúc kéo lên, hai người nằm trên giường, tựa đầu vào nhau ngủ.

Ánh bình minh ló dạng, một người nằm trên nóc nhà lay lay cây bạch phiến, y nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt, tư thái thập phần tao nhã, thanh thản.

Cao Dật Tĩnh khẽ đạp chân, nhảy lên nóc nhà, đi tới người đang lay lay cây quạt. “Đàm đại ca, trời mới vừa sáng, ngươi cũng đã thức dậy a?”

Đàm Thiên Diễn nhìn thấy hắn cũng có chút giật mình, trên mặt bình tĩnh tươi cười y nguyên, “Ngươi cũng đã thức, chẳng lẽ ta không được phép thức sao? Cao Dật Tĩnh.”

Từ chỗ của Đàm Thiên Diễn đang nằm nhìn qua, có thể thấy gian phòng của Cao Dật Hiên cùng Vệ Ưởng. Cao Dật Tĩnh ôn nhu cười, “Ngươi chọn chỗ này, là muốn xem cái gì sao? Nơi này nhìn hướng đông, bị một mảng cổ thụ che khuất ánh mặt trời, ở chỗ này đúng là không nhìn thấy mặt trời mọc, cho nên hẳn là người không nhìn mặt trời mọc!”

Đàm Thiên Diễn sắc mặt không thay đổi nói: “Ta chỉ hóng gió thôi, cũng không phải xem mặt trời mọc.”


“Chọn một ngày âm u này mà đi hóng gió sao? Đàm đại ca, ngươi thật là người phi thường a!” Hai mắt Cao Dật Tĩnh tuy là trầm tĩnh, nhưng có quang mang bức người lóe lên, làm cho ngươi ta phải kinh sợ.

Hắn tươi cười có chút nén không được giận, giơ hai tay nhận hàng: “Quên đi, mỗi lần nhìn hai mắt ngươi, cho dù muốn nói dối cũng không được, ta thừa nhận, ta nằm đây chỉ xem có trò hay hay không.”

“Nhị ca ta không phải diễn viên, Vệ Ưởng chỉ sợ không thích để cho người ta đến xem kịch.”

Đàm Thiên Diễn muốn nói, Cao Dật Tĩnh đã giành trước, lạnh băng nói: “Nhị ca ta bởi thiếu tỷ tỷ ngươi một mạng, cho nên hắn đối với ngươi khoan nhượng, nhưng ta thì không, ngươi hiểu không?”

Đàm Thiên Diễn giật mình nhìn con ngươi nhiếp nhân chi sắc của Cao Dật Tĩnh, vốn dĩ y nghĩ Cao Dật Tĩnh là người không xuất sắc nhất trong các huynh đệ Cao gia, bởi hắn có cá tình hảo hòa bình cũng không gây cảm giác uy hiếp người khác, hiện giờ y thấy mình thật sai lầm, hơn nữa sai đến mức không tin nổi, ánh mắt của hắn lúc này hiện lên tia sát khí hung ác, y cười khổ: “Ngươi không phải là muốn chém ta một đao chứ? Cao Dật Tĩnh, ngươi nhất định không đánh thắng được ta!”

Gió lướt qua tay áo Cao Dật Tĩnh, lá cây đại thụ rơi xào xạc.

Sắc mặt Đàm Thiên Diễn trắng bệch, bởi với võ công của hắn, mặc dù cũng có thể làm rụng rơi lá cây, nhưng tuyệt không thể tự nhiên như vậy, tựa như gió thổi rơi, nếu với công lực giết người như vậy, ắt là vô hình giết người.

Cao Dật Tĩnh trầm tĩnh nhìn y, “Ta học võ công định tâm, không có nghĩa là ta không được giết người, loại công phu này nếu chỉ học trung hạ thừa, nó quả thật không thể đả thương người, chỉ có thể an định tâm thần người nhưng nếu là thượng thừa, nó có thể vô hình giết người. Đàm đại ca, ngươi đánh cuộc xem ta đã học được công phu thượng thừa hay chưa?”

Đàm Thiên Diễn xoa xoa tay, bất đắc dĩ nói: “Ta không muốn đánh cuộc, có thể chứ? Cao Dật Tĩnh, hơn nữa ngươi sẽ không giết người đang làm khách Cao gia ngay tại Cao gia.”

“Ta không thích mùi máu tanh, nhưng càng không thích có người ở Cao gia làm mưa làm gió, ta biết ngươi làm gì, cũng biết lệnh tỷ đã khổ không ít vì Nhị ca của ta, nhưng nàng hiện giờ đã thành thân, vì sao cuộc sống của nàng không tốt, vẫn cứ muốn tới nhiễu loạn cuộc sống của Nhị ca của ta?”

“Suy nghĩ của tỷ ta cố chấp, không phải ta có thể thay đổi được” Đàm Thiên Diễn bất đắc dĩ thở dài, “Ngươi cũng biết ta đối với Nhị ca của ngươi cùng Vệ Ưởng không có ý làm hại tổn thương, bất quá tỉ mệnh nan vi (lệnh tỉ tỉ khó không tuân), nhưng ta sẽ không hại tính mạng của bọn họ.”

Cao Dật Tĩnh kiên quyết lắc đầu, “Không, ngươi tung lời đồn, chẳng phải để Nhị ca ta khó chịu? Người với người oan oan tương báo, hà tất phải thế?”

Dừng một thoáng, giọng nói trầm thấp vang lên: “Đàm đại ca, ta biết ngươi không xấu, nhị ca ta tuy bề ngoài lạnh lùng, kỳ thật nội tâm hỏa nhiệt đến mức có thể gấp bội với lệnh tỷ, bởi lệnh tỷ không chiếm được nhị ca ta mà lại đi thành thân với người khác, rồi lại hận hắn, không nghĩ hắn dễ chịu nhị ca ta nếu không chiếm được Vệ Ưởng, chỉ sợ sẽ khó chịu đến buồn bực sầu não đến chết, mà Vệ Ưởng còn nhỏ tuổi, hắn lại vô tội làm sao, sẽ lưu lạc chân trời, lòng ngươi thật sự ngoan độc sao? Vì cái gì muốn làm tổn thương hai người có tình ý, khiến bọn họ hiểu lầm mà xa cách, để rồi tan nát cõi lòng mà chết. Tuy nhị ca của ta cùng nhà họ Đàm có ân oán, nhưng Vệ Ưởng thì không, không phải sao?”

Đàm Thiên Diễn nhăn mặt cau mày, không nói.

Giọng nói Cao Dật Tĩnh ôn hòa, cũng không mở miệng hoài nghi: “Ngươi ngẫm lại xem, nếu dấy sóng gây bão lần này bị vạch trần, thật sự muốn phó xuất đại giới, nhị ca của ta có thể biết nguyên nhân bởi do lệnh tỷ, không xử lý bất cứ cái gì nhưng ta sẽ không để yên, cho nên xin ngươi đừng làm cái gì nữa, được không?”

Đàm Thiên Diễn thở dài, “Ta cuối cùng phải làm chút gì cho tỷ tỷ của ta! Cao Dật Tĩnh, tựa như ái huynh tâm thiết của ngươi, cực lực bảo hộ nhị ca của ngươi như thế.”

“Cho nên trước kia ta đều không có ngăn cản ngươi, ngươi làm cũng rất nhiều, đưa Vệ Ưởng đến kỹ viện, gây hiểu lầm trong hoa viên, làm những cái này đủ rồi? Ta hy vọng ngươi dừng tay ở đây, đừng làm gì nữa.”

Đàm Thiên Diễn trầm tư, mới nói: “Được, ta đáp ứng ngươi, ta dừng tay ở đây, chí ít ta cũng cho tỷ tỷ ta một khẩu khí. Nếu sau này bọn họ có xảy ra chuyện gì, cũng không phải là trò quỷ của ta.”

Cao Dật Tĩnh mĩm cười, “Đa tạ ngươi, Đàm đại ca, cửa chính Cao gia lúc nào cũng hoan nghênh ngươi.”

Đàm Thiên Diễn nhìn thấy hắn cười, “Nói ngươi là một người không xuất sắc trong các huynh đệ của ngươi, lời đồn thật sự không đúng tí nào, a! Ta quá sơ suất với ngươi.”


Cao Dật Tĩnh chỉ mĩm cười, không hề phản ứng với lời của y, trầm tĩnh cười cười, có thể thấy quang mang nhiếp nhân tản mát ra vẻ ôn nhu kia của hắn.

Đàm Thiên Diễn cũng không có rời khỏi Cao gia mà tiếp tục ở lại, nhưng là không giống trước kia luôn quấn lấy Vệ Ưởng, trái lại chỉ tỏ ra cá tính thản đãng đãng, không hề ly gián tình cảm của Vệ Ưởng và Cao Dật Hiên.

Hiện tại vẻ mặt của Vệ Ưởng lúc nào cũng chói lọi hạnh phúc, tuy rằng Cao Dật Hiên bận bịu với đại hội võ lâm, nhưng mỗi khi ở bên cạnh Vệ Ưởng, nét mặt lạnh băng được thay bằng sự ôn nhu, cho thấy sự tồn tại của Vệ Ưởng có thể nhuyễn hóa cá tính lạnh băng cô độc trời sinh của y.

Mà hiện tại, luyện võ cùng đọc sách của Vệ Ưởng, lần nữa lại trút lên người Cao Dật Hiên.

Cao Dật Hiên mặc dù bận việc đại hội võ lâm, nhưng với việc học của Vệ Ưởng vẫn bất di dư lực (trút hết sức lực) như cũ mà Vệ Ưởng vì muốn trở thành đắc lực bang thủ của Cao Dật Hiên, giúp y giảm bớt gánh nặng, nên hắn học tập nghiêm túc so với xưa rất nhiều.

Bất quá, hắn học không chỉ trong sách vở mà thôi, còn đối với thân thể của Cao Dật Hiên càng có tâm nhiệt tình học hỏi hơn, nhiệt tình, khờ khạo, cùng chất phác của hắn, mỗi lần trêu ghẹo đều làm cho Cao Dật Hiên bật cười.

Vệ Ưởng đỏ mặt đánh đánh vào ngực y rống lên: “Có gì đáng cười chứ, ta chỉ là không hiểu mới hỏi a! Khổng phu tủ có câu ‘cái gì hiểu thì nói hiểu, không hiểu thì nói không hiểu, mới gọi là hiểu chân chính’, đúng không?”

Cao Dật Hiên giữ chặt tay hắn, khẽ cười với hắn: “Là tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, thị tri dã.”

(Biết thì nói là biết, không biết thì nói là không biết. Thế mới thật là biết vậy)

“Dù sao ý tứ cũng như nhau mà!” Vệ Ưởng đỏ mặt nói.

Nhìn hắn thẹn thùng, Cao Dật Hiên một trận động tình, hạ thân đâm đâm vào bụng dưới của Vệ Ưởng.

Vệ Ưởng cảm thấy toàn thân như thiêu đốt, ngượng ngùng nói. “Cả ngày ngươi bận, không mệt sao?”

“Đột nhiên hiện tại không mệt.”

Cao Dật Hiên trêu, khiến cho mặt Vệ Ưởng càng hồng hơn, hắn kinh kêu lên một tiếng, bị Cao Dật Hiên bế ngang hông lên, đưa đến trên giường, theo đó y cũng nằm xuống, đè lên người hắn.

Vệ Ưởng cỡi xiêm y của hắn, thì thầm: “Ngươi thật sự không mệt sao?”

“Không mệt, nhìn thấy ngươi là không mệt.”

Nhìn nụ cười trên mặt Cao Dật Hiên, dung hòa với đường nét lạnh băng trên khuôn mặt, Vệ Ưởng ôm chặt cổ y, lo lắng nói: “Ta cho ngươi biết, sau này ngươi tốt nhất nên hạn chế cười đi, bởi…”

Yêu cầu của Vệ Ưởng thật kỳ quái, hơn nữa nói còn ấp a ấp úng, nửa không ăn khớp với cá tính của hắn, Cao Dật Hiên cảm thấy kỳ lạ mới hỏi: “Sao vậy? Vệ Ưởng.”

Vệ Ưởng quay mặt đi, khẽ nói: “Bởi trước kia ngươi lạnh như băng, phó tì trong nhà không dám nhìn ngươi, hiện tại ngươi cười, ta phát hiện bọn họ nhìn người, hơn nữa… những tì nữ kia còn nói này nói nọ, ta nghe xong cực kỳ sinh khí. Ngươi là của ta, mới không thể để bọn họ cướp đi.”


“Họ nói gì?”

Vệ Ưởng giận đỏ mặt, “Bọn họ đều nói muốn hầu hạ ngươi, chán ghét, chỉ có ta mới có thể cùng ngươi ở một chỗ, ngươi không thể tìm các nàng ấy.” Hắn cao giọng nói tiếp: “Ngươi cũng không được đi kỹ viện tìm cô nương Tiểu Hồng kia, ngươi nghe không?”

(Sỡ hữu quá:”>)

Cao Dật Hiên vuốt mặt hắn, với máu ghen của hắn, trong lòng vô cùng vui mừng, nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn.

Vệ Ưởng khí tử, giận đánh y, “Ngươi còn cười? Tâm tình ta thật là sai lầm mà, ngươi vẫn cứ cười mãi, không phải ngươi muốn đi tìm các nàng ấy?”

“Một mình ngươi đã hao hết tinh lực của ta, ta làm sao còn dư sức đi tìm người khác. Trước đây đi tìm Tiểu Hồng, là bởi ngươi còn quá nhỏ, mỗi ngày ta nhìn thấy ngươi, mà không thể chạm vào ngươi, luôn khiến ta phải chịu đựng liên miên, cho nên mới đi tìm Tiểu Hồng, mà Tiểu Hồng thích sự hào phóng của ta, lại thương tâm tình ta không tốt, cho nên mới giao thân thể cho ta. Hiện giờ có ngươi, ta sao lại có khả năng đi kiếm người khác?”

Nghe y nói vậy, Vệ Ưởng mới không tức giận, hắn chỉ vào mũi, nói thật nghiêm túc: “Ngươi nghe đây, Cao Dật Hiên, ta nói thật ác, ngươi không thể tìm người khác, ta có thể vì ngươi làm trâu làm ngựa, cũng có thể làm cho ngươi bất cứ chuyện gì, chỉ cần ta biết ngươi yêu thương kẻ khác, hoặc là đi tìm người khác, ta nhất định sẽ giết ngươi.”

Với tình ý dâng trào của hắn, cùng dục vọng độc chiếm mãnh liệt, trong lòng Cao Dật Hiên phi thường hạnh phúc, y cúi đầu hôn lên môi hắn, “Vậy ngươi cùng đáp ứng ta, không được đi tìm kẻ khác ác!”

Vệ Ưởng trả lời đương nhiên: “Đó là chắc chắn, ta tuyệt đối sẽ không đi tìm kẻ khác, hơn nữa ta đứng bên cạnh ngươi, xấu chết đi được, còn ai nhìn đến ta chứ.”

Cao Dật Hiên đẩy hắn nằm xuống, thì thầm: “Qua hai ba năm nữa, ngươi sẽ là một nam tử phi thường anh tuấn khôi ngô, chỉ sợ đến lúc đó ngươi đoạt hết phong thái của ta.”

“Không có đâu, ngươi là nam nhân đẹp nhất, đẹp nhất trên đời, người khác căn bản đều thua ngươi, ta không có khả năng đoạt phong thái của ngươi, ngươi nhất định là đang an ủi ta, đúng không?”

Cao Dật Hiên mĩm cười, hiểu rõ Vệ Ưởng không biết được mị lực của chính mình, y hôn hắn, hai tay không an phận lục xạo cởi y phục của hắn ra. “Ta yêu ngươi, Vệ Ưởng, rất yêu, rất yêu, ta vĩnh viễn sẽ không rời xa ngươi.”

Nghe những lời yêu thương thề hẹn của Cao Dật Hiên, đáy lòng không kiềm được xúc động, phản ứng hừng hực. Hắn giúp y cởi y phục, lúc này hắn chỉ nghĩ nhanh cùng y xích lõa ôm chầm nhau cùng một chỗ, hưởng thụ xúc cảm da thịt cùng tiếp xúc thân thiết.

Cao Dật Hiên ở trong cơ thể hắn di chuyển nhanh, làm hắn đỏ mặt tim đập thở dốc muốn nói cũng không nói được, hắn cảm thấy trên thế gian này không ai hạnh phúc bằng hắn cả, đơn giản là hắn yêu Cao Dật Hiên, Cao Dật Hiên cũng yêu hắn.

“Ta mặc thế này đẹp không?”

Vệ Ưởng đứng dậy vội vọt tới trước mặt Cao Dật Hiên, trên người hắn là bộ đồ mà Cao Dật Hiên nhất trịnh thiên kim (một ném ngàn vàng), thỉnh thợ may tốt nhất vì hắn mà đo đạc may y phục, mặc vào hoàn toàn tôn lên phong thái tuấn mỹ của hắn.

Cao Dật Hiên vuốt đầu hắn, khen ngợi: “Ừ, đẹp vô cùng! Đúng rồi, lát nữa khi đại hội võ lâm khai tiệc, ngươi cũng đừng chạy loạn, nhiều người huyên náo, sợ không kiếm được ngươi.”

Lúc tiệc đại hội võ lâm mở hơn ngàn bàn, đám đông lại chen chúc kéo tới, Cao Dât Hiên chỉ lo một phút không chú ý, sẽ thật sự không tìm được hắn.

Vệ Ưởng gật đầu, “Được, ta sẽ ngoan ngoãn ngồi ở chỗ cao, còn ngươi thì sao?”

“Hiện giờ chỉ có ta và tam đệ tham dự đại hội võ lâm, cho nên chúng ta thể nào cũng phải tiếp đón khách nhân một chút, nếu trên bàn có thức ăn, ngươi thích thì cứ đến ăn, người ta có mời rượu, không cần uống nhiều, để khỏi say, sáng mai sẽ rất đau đầu.”

Vệ Ưởng lại gật đầu lia lịa, ngồi ở chỗ Cao Dật Hiên đã an bài, hắn cũng không kìm lo lắng, “Vậy ngươi cũng không nên uống nhiều, bằng không ngày mai sẽ đau đầu.”

Y là chủ nhân của ngày hôm nay, không bị say khướt là may rồi, sao có thể không uống nhiều được. Chỉ là với quan tâm của Vệ Ưởng, trong lòng y rất ấm áp, ôn nhu trả lời: “Ta sẽ cố kiềm chế chính mình, chí ít có tam đệ có thể giúp ta một chút rượu.”

Nói xong, Cao Dật Hiên cùng Cao Dật Tĩnh cùng nhau đi về phía tiếp đón những khách nhân, chủ nhân mặc dù là Cao Dật Hiên, nhưng cách ăn mặc của Cao Dật Tĩnh coi như khiến thần thái của hắn phi dương (phất lên).


Khi bọn họ đi tới một bàn khách nhân nào đó, tân khách phải cố mạng mời rượu, Cao Dật Hiên đành phải giơ chén rượu lên hào khí cạn chén.

Lúc này, một tiếng trống vang lên, Cao Dật Tĩnh sẩy tay đánh rơi chén rượu.

Cao Dật Hiên lộ vẻ kinh ngạc nhìn về phía Tam đệ, lại thấy hắn mở to mắt, toàn thân run rẩy như thấy cái gì đó, ngay cả sắc mặt cũng tái xanh. Hắn chưa bao giờ thấy Tam đệ thất thố như thế, y dùng thân che khuất hắn, để tránh khách nhân chú ý đến sự khác thường của hắn, y nắm cánh tay hắn, lo lắng hỏi: “Tam đệ, bình tĩnh một chút, ngươi sao thế?”

Cao Dật Tĩnh suýt nữa gần như ngất xỉu, hai tay hắn run rẩy, thì thầm: “Nhị ca, ta… ta thấy nàng rồi, nàng ngay bàn kia.”

Giọng Cao Dật Tĩnh khàn khàn, lập tức biết hắn vì sao kích động như thế, bởi Tam đệ tìm ái nhân mười năm nay rốt cuộc cũng xuất hiện.

Cao Dật Hiên kinh hỉ nói: “Phải không? Người tưởng tưởng nhớ nhớ của ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi tới.”

Cao Dật Tĩnh chỉ, chỉ bất quá hắn vừa mừng vừa sợ, hai tay run rẩy, Cao Dật Hiên cũng không thấy rõ cuối cùng là bàn nào, nhưng mà hắn run rẩy như thế, nếu như cố gắng muốn hắn đi tới bên cạnh người hắn tưởng nhớ, chỉ sợ người nọ sẽ đối với hắn thối tị tam xá.

Suy nghĩ một thoáng, y kéo mạnh Cao Dật Tĩnh, im lặng cách ly hắn với bữa tiệc, kéo vào phòng.

Cao Dật Tĩnh vẫn còn run, hai mắt hưng phấn mà lóe quang mang khác thường.

Cao Dật Hiên nói: “Bình tĩnh, tam đệ, ngươi run rẩy suốt như thế, vừa đến bên cạnh người nọ, chẳng phải người kia sợ hãi sao? Vả lại, ngươi không bình tĩnh, lát nữa nếu cùng nàng nói chuyện, làm sao cho nàng ấn tượng? Sẽ làm cho nàng tưởng ngươi mất trí, là một kẻ điên! Cho nên ngươi nhất định phải bình tĩnh.”

Cao Dật Hiên nói hợp tình hợp lý, cuối cùng làm cho Cao Dật Tĩnh tỉnh táo lại.

Cao Dật Hiên rót cho hắn chén trà.

Hai tay Cao Dật Tĩnh vẫn còn run tiếp nhận chén trà, uống một hơi, cuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh. “Nhị ca, ta thật sự rất vui, không thể ngờ được mười năm ta tìm tìm kiếm kiếm, hôm nay nàng lại xuất hiện ở trước mặt ta, ta thật là vui, để ta một mình một chốc, chờ ta cảm thấy chính mình hoàn toàn bình tĩnh, ta lập tức tìm nàng.”

Cao Dật Hiên gật đầu, “Được, ta gọi ngươi đem nước vào, cho ngươi rửa mặt, bình tĩnh một chút. Yến tiệc này tiến hành đến ngày mai, tin là nàng sẽ không đi về sớm.”

Cao Dật Tĩnh kích động vùi đầu vào hai chân, nỗ lực làm cho mình bình tĩnh, thì thầm: “Cảm ơn ngươi, Nhị ca, ta sẽ thay y phục đẹp hơn.”

Cao Dật Hiên mĩm cười, ” Đừng khách khí, lúc ngươi trở ta, nhị ca sẽ giúp ngươi.” Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Lúc này, Vệ Ưởng nhìn thấy Cao Dật Hiên kéo mạnh Cao Dật Tĩnh đi về phòng, cảm thấy có chút kỳ quái, hắn cũng chạy theo sau vào hậu viện, đúng lúc gặp Cao Dật Hiên đi ra. Hắn hỏi: “Sao vậy? Sao các người bỗng dưng đều trở vào?”

Cao Dật Hiên vui vẻ vòng tay ôm lấy Vệ Ưởng, “Vệ Ưởng, hôm nay trong tiệc rượu tam đệ ta nhìn thấy ái nhân đời đời kiếp kiếp của hắn.”

Đầu tiên là Vệ Ưởng giật mình, sau đó mới kinh hỉ kêu lên: “Đây là chuyện tốt a!”

Cao Dật Hiên hôn lên môi Vệ Ưởng, cười nói: “Ta sớm biết ngươi sẽ nói như thế, đi, chúng ta mau đi, chờ tam đệ thay y phục rồi trở ra, đến lúc đó chúng ta có thể nhìn thấy ái nhân của hắn, rốt cuộc thì có bộ dạng thế nào.”

Vệ Ưởng ôm lấy lưng y, nhón chân hôn y, “Vậy bọn hắn sẽ hạnh phúc giống như chúng ta, đúng không?”

“Đương nhiên!” Khi nói đến đây, đôi mắt của Cao Dật Hiên nháy mắt trở nên thâm thúy, như muốn hút linh hồn của Vệ Ưởng, hòa hợp cùng y thành một thể.

Vệ Ưởng bị y ôm chặt trong lòng. Cảm nhận được y thật sự ôn nhu, sa vào thâm tình của y…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui