[Cao Gia Phong Vân] Ác Chủ Đích Mại Thân Khế

Cảm nhận con gì đó chui vào sâu sắc chậm rãi mà lại không thấy, Tố Phi Ngôn thả ngón tay xuống, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi cưới nữ tử khác, hoặc bất trung với đệ đệ của ta, thậm chí tâm đối với hắn khác thường, con trùng này sẽ trong tíc tắc sẽ rỉa hết não của ngươi, ăn luôn nội tạng của ngươi, cuối cùng ngay cả thân thể của ngươi sẽ trở thành bữa ăn của nó đầu tiên ngươi sẽ phát điên phát cuồng, tựa như kẻ điên, kế tiếp sẽ cắn nát thịt chính mình, vả lại mỗi ngày nằm trên giường khóc thét lên, trên người dính đầy uế vật tựa như con heo, sau đó mới dần dần chết đi.”

Cao Dật Dũng hoảng sợ nói: “Ngươi hạ cổ với ta!”

Tố Phi Ngôn không để ý đến y, lời của hắn như băng tuyết lạnh cóng, “Cho dù ta chết, lời nguyền này chỉ cần đệ đệ của ta còn sống, thì vĩnh viễn cũng sẽ không giải được, ngươi có tìm nhiều cổ độc sư cũng như thế, chỉ có chính mình chịu thống khổ, mà ngay cả cổ độc sư Cao Dật Linh cũng giải không được.”

“Ta với ngươi có cừu hận gì, sao ngươi lại phải độc ác như thế?”

Giọng Tố Phi Ngôn nhu hòa xuống, hiển nhiên là nghĩ đến thân đệ đệ Tố Phi Văn của mình. “Nhưng chỉ cần ngươi vẫn yêu đệ đệ của ta, nó sẽ khiến ngươi trường sinh kiện khang, vô bệnh vô đau, có vết thương, sẽ rất nhanh phục hồi, thân thể không ổn chỗ nào, nó sẽ tự động trị liệu giúp ngươi, bách độc bất xâm, không ai có thể hạ cổ với ngươi nữa. Chỉ cần một ngày ngươi yêu đệ đệ của ta, nó sẽ làm cho ngươi mạnh hơn, mà ngay cả ta muốn giết ngươi cũng không được.”

Cao Dật Dũng nghiêm nghị, lập tức hiểu được dụng tâm của Tố Phi Ngôn, khi Tố Phi Ngôn quay đầu đi, hắc điêu trên vai hắn đùa giỡn với những sợi tóc bạch ngân của Tố Phi Ngôn, khẽ gọi một tiếng với Cao Dật Dũng.

Cao Dật Dũng hướng về phía trước, thốt ra: “Ta sẽ vẫn yêu Tố Phi Văn, ta thật sự yêu thương hắn, ta cũng không biết phải hình dung thế nào, tóm lại, ta chính là yêu hắn.”

Mặt Tố Phi Ngôn không chút thay đổi, ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ, “Ta cũng không tin tưởng ngươi, trừ phi đệ đệ của ta với ngươi đều chết, mới có thể cái quan luận định (sau khi đậy nắp quan tài rồi thì lời bàn hay dở về một người mới xác định được) trừ phi mọi người đều biết cả đời đệ đệ của ta thật sự hạnh phúc, bằng không ta sẽ không tin tưởng ngươi.”

Cao Dật Dũng nhìn Tố Phi Ngôn rời đi, đứng tại chỗ, vuốt trán, vết thương trên trán vừa rồi cũng sớm biến mất, tựa như chuyện hạ cổ chỉ là một giấc mộng.

Hừng đông, Tố Phi Ngôn còn đang chấn bút viết nhanh, hiển nhiên chỉ có thể là viết cung cấp tư liệu tham khảo, Tố Phi Văn nhẹ giọng nói: “Ca, ăn cơm.”

“Đi gọi Cao Dật Dũng vào, ta có chuyện muốn hỏi hắn.”

Tố Phi Văn sửng sốt một chút, nhưng vẫn gật gật đầu. “Được, ta lập tức đi gọi hắn.”

Chạy ta phòng ngoài, hắn kéo Cao Dật Dũng vào rồi nói: “Anh của ta cho ngươi vào nhà chắc sẽ là chuyện tốt, ngươi vạn lần không được kích động nói lung tung, bằng không cả đời ta cũng không tha thứ cho ngươi.”

Cao Dật Dũng gật gật, lập tức vào nhà.

Tố Phi Ngôn không ngước đầu lên nhìn y, chỉ lạnh lùng nói: “Sau khi ngươi phân linh hồn cho đệ đệ của ta, thân thể có dị trạng gì không?”

Cao Dật Dũng là người thô chi đại hiệp (qua loa đại khái), cũng không có cảm giác gì, lắc đầu, “Không cảm giác gì khác biệt cả.”

Tố Phi Ngôn trầm tư chốc lát. “Lúc ngươi ngất xỉu không còn hơi thở ngã trên người đệ đệ của ta, ngươi có biết không?”

Cao Dật Dũng trố mắt nói: “Có chuyện này? Khi đó ta cũng chết sao?”

Tố Phi Ngôn nhìn y chuyện gì cũng không biết, hắn nhíu chút mày. “Trước khi ngươi ngất xỉu, có cảm thấy thân thể khác thường chỗ nào không?”

Cao Dật Dũng cũng lắc đầu, Tố Phi Ngôn xem ra hỏi y cũng như không, hoàn toàn không có một chút tư liệu nào cả, hắn lạnh nhạt nói: “Ngươi đi ra đi, ta hỏi xong rồi.”


Tố Phi Văn vuốt tay của Cao Dật Dũng, ôn nhu nói: “Cao Dật Dũng, chuyện này rất quan trọng, van cầu ngươi nhất định phải nghĩ thật rõ. Miêu Cương bọn ta còn nhiều người giống như ta và ca ca của ta, ta cùng bọn họ được Thần tử thu lưu, từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, rất có cảm tình, nếu có thể giúp bọn họ, ta đều nguyện ý giúp. Ngươi nghĩ khi đó ngươi còn nói cái gì, trong đầu nghĩ cái gì, có cảm giác gì truyền đến hay không?”

Bị Tố Phi Văn nhuyễn ngôn khẩn cầu như vậy, Cao Dật Dũng ưa ngọt hơn chịu đắng, đành phải cố gắng suy nghĩ. Y ấp úng mở miệng: “Khi đó ta nói ta…”

Mặt y đỏ bừng thẳng thắn thành khẩn: “Ta yêu ngươi rất nhiều, thay ngươi chết cũng không sao, sau đó bỗng nhiên cảm thấy rất mệt, choáng váng hoa mắt, tay chân tê dại, lúc sau ta không còn biết cái gì nữa cả.”

Lời Cao Dật Dũng nói, làm cho cây bút trong tay Tố Phi Ngôn viết không ngừng, hắn lạnh lùng nói: “Các ngươi đi ra ngoài ăn cơm, ta viết xong mới ăn.”

Còn Tố Phi Văn nghe những lời thẳng thắn của Cao Dật Dũng, trên mặt tỏa lên một đóa hồng vân, kiều mị nhìn khuôn mặt của Cao Dật Dũng, lôi kéo y đi: “Đi ăn cái gì đó.” Nói xong kéo Cao Dật Dũng đi ra ngoài.

Tố Phi Ngôn viết trong chốc lát, thì tay chân run rẩy, hắn chống tay lên, không ngờ run rẩy còn lợi hại hơn, sắc mặt thoạt nhìn vô cùng tái nhợt.

Toàn bộ sự việc vô cùng quỷ dị, hắc điêu nhảy lên bàn, toàn thân Tố Phi Ngôn gục xuống bàn.

Hắc điêu dùng tay chụp lấy tóc của Tố Phi Ngôn, Tố Phi Ngôn lạnh lùng nói: “Đi xuống, đừng tới gần ta, dịch trên người ta độc tính cực mạnh, mà ngay cả mồ hôi cũng có.”

Hắc điêu nhảy xuống, ngồi xổm bên cạnh Tố Phi Ngôn.

Rốt cuộc hơi thở của Tố Phi Ngôn dần dần chậm lại.

Kỳ thật Thần tử Miêu Cương tính không sai, căn bản là không có người có khả năng tâm linh thân thể mập hợp, từ lúc hắn thường tẩm độc thảo, liền phát giác dịch của chính mình đã sớm không còn giống người thường nữa, trên người của hắn đều là độc, người cùng hắn tiếp xúc thân thể, không đến một chén trà nhỏ, chỉ sợ đã chết rồi.

Mà ngay cả đại ca của Cao Dật Dũng, tinh thông độc y dược chi học, trong máu đều là linh diệu chi dược cực kỳ tinh diệu, lúc trước tới Miêu Cương, bọn họ trở thành bằng hữu, làm một chút thí nghiệm, cũng phát giác độc trên người của Tố Phi Ngôn, không chỉ là độc đơn giản như vậy.

Nếu chỉ có độc, còn có thể đối chứng hạ dược (đúng bệnh hốt thuốc). Nhưng trong thân thể hắn còn có tà cổ, huyết cổ, thi cổ cùng trùng cổ, trăm ngàn loại cổ kia, nói tới là bất tận, đều là lúc trước khi hắn học cổ, cổ độc sư âm độc hạ trên người của hắn, bởi cổ độc sư sợ thiên tư trí tuệ của hắn sẽ siêu việt hơn chính mình, vẫn muốn giết hắn.

Nhưng không thể ngờ được hàng loạt độc cùng cổ kết hợp trên người của hắn, xạo diệu kéo dài tuổi thọ của hắn, những cũng làm cho hắn bị mất đi cơ hội sống của chính mình.

Hắn sợ sau khi đệ đệ biết sẽ cảm thấy áy náy, liền li quần tác cư, giấu chuyện này, nhưng hắn cũng không hối hận, dù sao sống hay chết, đối với hắn cũng như nhau, chết thì có gì là sợ hãi.

“Ta muốn quay về.”

Khi ăn cơm, Tố Phi Ngôn lạnh lùng nói, Tố Phi Văn làm rơi chiếc đũa, hắn thất vọng nói: “Thật sự phải vội vã như vậy sao? Ca, chúng ta đã lâu không gặp.”

Tố Phi Ngôn lạnh nhạt nói “Có rất nhiều người đều sẽ lần lượt phát tát, ta phải trở về xem tình hình của bọn hắn, cũng đem tình hình của ngươi nói cho bọn họ biết, nếu biết ngươi còn sống, bọn họ cũng có cơ hội sống sót, đây đối với bọn họ mà nói là một chuyện vui, mọi ngươi sẽ không quá mức bi quan.”

Tố Phi Ngôn nói cũng không sai, còn rất nhiều người vận mệnh như hắn.


Tố Phi Văn cúi thấp đầu. “Ca, ngươi thật sự không có phát tác sao?”

Tố Phi Ngôn lạnh lùng nói: “Không có, bất quá nếu có phát tát, người ở Miêu Cương ta, bằng hữu đều ở khắp nơi, còn có người lo hậu sự cho ta, không cần ngươi trở về nhặt xác giúp ta.”

Hốc mắt của Tố Phi Văn đỏ ngầu. Còn Cao Dật Dũng thật không chịu nổi bọn họ ‘chưa già lo chết’ (ta chế đó, không hiểu lắm từ ‘lão tương tử quải’) ở bên tai, y thô lỗ nói: “Ngươi không phải nói Thần tử các ngươi sẽ chỉ dẫn cho các ngươi đi tìm người sẽ cho nửa linh hồn, ca của ngươi cũng thế, cần gì ngươi phải khóc sướt mướt như thế, giống như ca của ngươi lập tức chết không bằng.”

Tố Phi Văn tức giận ngẩng đầu lên, như là hận không thể cho hắn cái bạt tai. Cao Dật Dũng không biết chính mình nói sai, còn nói tiếp “Hơn nữa ngươi hảo hảo còn sống, ca của ngươi nhất định cũng có thể hảo hảo còn sống, ngươi đừng khóc, khóc sướt mướt như thế, ca của ngươi muốn đi cũng không đi luôn. Ngươi khóc như thế, tựa như khóc tang không bằng, ca của ngươi không chết, cũng bị ngươi khóc cho chết.”

(Dũng đại ca ah đại ca, anh thật là ngốc mà. Không biết an ủi thì ngồi đó mà nghe, nói chi cho ngươi ta chửi thế. =..=)

Đã mấy ngày Tố Phi Văn đối với hắn ôn nhu kiều mị, nhưng khi nghe hắn nói, càng nghe càng không chịu được, tính tình của hắn vốn đã không tốt, lúc này càng tức giận hơn, nắm lấy áo của Cao Dật Dũng. “Ngươi đi ra ngoài ta, có nghe không? Đi ra ngoài!”

“Người vì cái gì mà tức giận?” Cao Dật Dũng ngu ngơ la lên.

Tố Phi Văn thật sự muốn tát cho y một cái. Nhưng Tố Phi Ngôn cầm lấy tay hắn, lạnh băng nói: “Hắn ngốc nghếch, nói thế nào nghe cũng không lọt tai, ngươi cần gì phải tức giận với với hắn, chọc tức bản thân, ca ca sẽ khổ sở.”

Nỗi giận của Tố Phi Văn lắng xuống, hắn trừng trừng liếc Cao Dật Dũng một cái, không để ý đến y nữa.

Tố Phi Ngôn cuộn mảnh giấy để vào trong ngực, hắc điêu nhảy lên bờ vai của hắn, hắn vuốt mặt của Tố Phi Văn rồi nói: “Bảo trọng, ca ca không thể thường xuyên đến thăm ngươi, nhưng ca ca sẽ chúc phúc cho ngươi.”

Tố Phi Văn sớm khóc không thành tiếng, sau khi Tố Phi Ngôn đi rồi, Tố Phi Văn còn khóc rất lâu, bởi hắn biết, Tố Phi Ngôn không nói chuyện phát tác nhất định là lừa hắn, lúc này đây chỉ sợ là sinh ly tử biệt, về sau khó mà gặp lại.

Từ buổi sáng Tố Phi Văn đã khóa ở trong phòng nằm khóc, Cao Dật Dũng không biết mình nói sai cái gì, nhưng chỉ cần y gõ cửa, Tố Phi Văn liền gào lên: “Tránh ra, ta không muốn gặp ngươi, ngươi thật ngu ngốc, cái tên ngu ngốc nhà ngươi.”

Cao Dật Dũng ngồi trước của phòng, cuối cùng y bị mắng một ngày, thật sự cực kỳ tức giận, giận dữ hét qua cánh cửa: “Ta nói sai cái gì, ngươi còn khóc, giống như thay ca của ngươi đưa đám ma vậy, ta nói không đúng chỗ nào?”

Cửa phòng bị mở ra, Tố Phi Văn liền tả hữu cho y vài cái tát. “Đúng, ngươi không có nói sai, ta là thay ca ca của ta đưa đám, chúng ta hạnh phúc cùng một chỗ, ca ca của ta chết trong cô độc, như vậy ngươi vừa lòng chưa!”

Đã lâu không bị đánh, Cao Dật Dũng giận để trong lòng, y xoa xoa gò má la lên: “Vậy ngươi đi a, đuổi theo ca của ngươi a! Từ khi chúng ta gặp mặt, ngươi không ngừng nhắc đến ca ca của ngươi, ngươi có mến huynh tình kết, cũng là ngươi yêu chính là ca ca của ngươi, căn bản không phải ta?”

Tố Phi Văn vừa tức vừa giận, không ngờ tới y sẽ nói những lời như thế. Hắn lại cho Cao Dật Dũng một cái bạt tai. “Ngươi ngu ngốc, vô sỉ, hạ lưu, lời như thế ngươi cũng nói được, ngươi đi chết đi.”

Cao Dật Dũng cũng ngẩn ra, chính y cũng không ngờ mình lại nói những lời như thế. Nhưng lần đầu tiên, Tố Phi Văn đích xác khiến cho y ghen mãnh liệt, bởi y cảm thấy được trong suy nghĩ của Tố Phi Văn, ca ca của hắn so với tình nhân này của hắn còn có địa vị quan trọng hơn.

Lúc này Tố Phi Văn đã khóc đến mức đứng không vững, tựa hồ muốn ngất đi.


Cao Dật Dũng biết mình lỡ lời, y cúi xuống, ôm lấy Tố Phi Văn, Tố Phi Văn dùng sức đánh vào mặt y vài cái, vừa rồi khóc đến khí lực cũng không còn. Cao Dật Dũng ôm hắn lên trên giường. “Đừng khóc, là ta không đúng, ta không nên nói như vậy, ta chỉ là gen tị với tình cảm của các ngươi.”

Tố Phi Văn khóc đến khổ sợ, hắn giãy giụa muốn rời khỏi ***g ngực của Cao Dật Dũng, y cố ý ôm thật chặt, không có hắn chạy đi, Tố Phi Văn cứ nằm trong lòng của Cao Dật Dũng mà khóc.

“Ca ca của ta hắn đối với ta tốt lắm, tâm của hắn đều đặt ở trên người của ta, muốn cho ta một cuộc sống tốt, ngươi còn nói hắn như vậy.”

Cao Dật Dũng hướng hắn xin lỗi: “Là ta không đúng, chính ta sẽ vả miệng?”

Y đánh bốp bốp vào mặt chính mình, khí lực lại mạnh, một đánh tựa là một cái tát vang dội.

Tố Phi Văn không nỡ để y đánh chính mình như thế, nắm chặt bàn tay của y. “Đừng đánh, ta rất trùng động. Ngươi đừng đánh, ta chỉ cảm thấy rất khổ sở, Thần tử đều tình được cho bọn ta, nhưng chỉ có ca ca của ta là không được. Thần tử không phải tính không được, mà chắc chắn là, ca ca không có người có thể cho hắn linh hồn, vậy chắc chắn hắn sẽ chết.

Hiện tại ta đã phát tác qua, hắn cùng chết với ta, có năng lực chống đỡ được bao lâu, ngươi ghen tị với một người không còn sống lâu nữa, không phải là ý xấu.” Tố Phi Văn lại nghẹn ngào khóc lên.

Cao Dật Dũng không biết chuyện này, giờ mới biết vì sao lúc ăn cơm, lời của y làm cho Tố Phi Văn tức giận, y nhẹ giọng an ủi Tố Phi Văn, “Ca của ngươi tướng mạo giống ngươi, ngươi sống lại được, ca ca của ngươi cát nhân thiên tướng, nhất định cũng sẽ sống sót.”

Tố Phi Văn nói: “Nhưng Thần tử tính không được.”

Cao Dật Dũng không biết an ủi thế nào, đành phải bịa chuyện: “Mệnh sẽ đổi, ta nghe nói có người làm chuyện tốt, mệnh sẽ đổi. Ca ca của ngươi đối với ngươi tốt như vậy, hắn lại dược sư, nhất định thường cứu trị người, hẳn là sẽ không chết sớm.”

Y thuận miệng đặt chuyện, nhưng Tố Phi Văn cơ hồ đã quá tuyệt vọng, dù cho một chút tin tốt, cũng sẽ làm cho hắn phấn chấn, hắn ngừng khóc: “Thật chứ? Ngươi không gạt ta?”

“Không gạt ngươi, đừng khóc nữa, mắt sưng lên rồi.”

Tố Phi Văn nín khóc mỉm cười, kiều mị xoa xoa gò má của y. “Mặt của ngươi bị đánh sưng hết rồi, ta lấy thuốc mỡ xoa cho ngươi, ngươi chờ ở đây.”

Tố Phi Văn vào hậu thất lấy thuốc mỡ, Cao Dật Dũng nằm trên giường của hắn, trên giường có mùi hương của Tố Phi Văn. Y tựa đầu sâu vào trong gối, hít hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy trong hơi thở chỉ tràn ngập mùi của Tố Phi Văn y duỗi thẳng tay, đụng phải một vật cứng cứng, lấy ra, hóa ra là một cuốn sách vốn sớm bị phá tổn.

“Hóa ra buổi tối hắn đọc sách, là sách gì?”

Cao Dật Dũng tiện tay lật lật, đã không lật thì tốt hơn, vừa lật ra quả thật khiến hai tròng mắt của y suýt lồi ra, sau đó y nuốt nước miếng.

Cao Dật Dũng tuyệt đối không nghĩ tới Tố Phi Văn sẽ xem loại sách này, hơn nữa đây là long dương chi thư, toàn bộ là chuyện nam nhân với nam nhân. (Yaoi đó đó.)

Cao Dật Dũng vừa nhìn thấy nội dung trong cuốn sách này, không khỏi đỏ mặt tía tai.

Tố Phi Văn đi tới, nhìn thấy y đang xem quyển sách kia, không nhịn được bật cười. “Vẻ mặt háo sắc của ngươi khi xem quyển sách kìa.”

Cả mặt Cao Dật Dũng đỏ bừng, vội vàng bỏ cuốn sách xuống. “Sao ngươi lại xem loại sách này?”

“Cuốn đó nguyên là của đệ đệ ngươi, một năm nay hắn luyện pháp thuật gì đó, có thể nhìn được một chút tương lai thú vị, hắn định liệu ta sẽ gặp ngươi, còn nói ngươi rất dốt nát, dạy ta rất nhiều điều, còn vứt cho ta xem, hắn còn đưa vào bản nữa, ta xem có chút không hiểu.”

“Đệ đệ của ta?” Cao Dật Dũng tưởng hắn đang nói giỡn. “Ta nào có đệ đệ nào?”


Tố Phi Văn cười hi hi: “Ngay cả nhà ngươi có mấy huynh đệ cũng không rõ.”

“Nhà ta chỉ có năm huynh đệ, cả thiên hạ đều biết, ta là Cao ngũ thiếu gia nhỏ nhất.”

Tố Phi Văn hồi đáp: “Ngươi còn có Lục đệ, không phải sao?”

Lục đệ này bởi vì khi nhỏ tuổi đã chết cùng phụ mẫu của hắn, cho nên không có ai biết. Khi Tố Phi Văn nói ra, khiến cho Cao Dật dũng thực kinh ngạc, “Có một tiểu đệ, nhưng là lúc còn nhỏ gặp tai họa bất ngờ đã chết.”

Bỗng nhiên y á khẩu, hiển nhiên là nghĩ đến Tố Phi Văn lúc trước có kể chuyện tích Thần tử. “Tiệu đệ của ta có phải là mệnh thọ chưa tận, cho nên cũng được Thần tử cứu sống, đúng không?”

“Ngươi cũng không quá dốt nát, Cao Dật Dũng.”

Cao Dật Dũng giật mình nói: “Đây là đại sự, ta phải nhanh về nhà nói cho gia huynh đệ biết.” Sau khi y nói xong, ngừng lại nhìn Tố Phi Văn, trên mặt lộ vẻ lo lắng. “Không được, vậy hắn cũng phải đi tìm một người cho hắn nửa linh hồn, nếu không thành công, tiểu đệ của ta sẽ chết, đúng không?”

Tố Phi Văn nhẹ giọng nói: “Đấy là tạo hóa của hắn, đối phương nhìn hắn mà không yêu hắn, bất quá may là một năm nay hắn luyện một pháp thuật thần kỳ gì đó, có thể đoán được người kia là ai, cho nên hắn không cần giống ta si ngốc chờ ở đây, lãng phí nửa năm, cơ hội sống sót của hắn cao hơn bọn ta rất nhiều.”

Nghe tin tốt thế, Cao Dật Dũng vui vẻ nói: “Người kia là ai? Đang ở nơi nào? Ta đi tìm giúp hắn.”

“Ta không biết người kia là ai, nghe nói tên là Đàm Thiên Diễn, người nọ đã đính hôn, không biết thật hư thế nào?”

Cao Dật Dũng phát ra tiếng hét thảm, “Đàm Thiên Diễn? Không phải là cái gã Đàm Thiên Diễn mà Cao gia chúng ta biết đó chứ? Bộ dạng của hắn thế nào?”

Mọi người đều biết Cao gia và Đàm gia có tình cừu. Nguyên lai là tỷ tỷ của Đàm Thiên Diễn yêu thương lão nhị Cao gia, nhưng cá tính lão nhị lạnh băng, đối với nàng hờ hững, tính cách tỷ tỷ của Đàm Thiên Diễn kịch liệt, sau đó ồn ào xảy ra nhiều chuyện, Đàm Thiên Diễn đương nhiên cũng bị lôi vào một chút cho nên Tố Phi Văn nhắc đến Đàm Thiên Diễn, Cao Dật Dũng lập tức kêu lên.

“Ta làm sao biết bộ dạng của Đàm Thiên Diễn?”

Cao Dật Dũng phiền não nói: “Không được, Đàm Thiên Diễn là nam nhân a, nam nhân sao lại có thể cùng nam nhân một chỗ.”

Nghe được những lời vô ý của y như thế, sắc mặt của Tố Phi Văn sớm thay đổi, hắn quay đầu đi, lạnh lùng nói: “Ta cũng là nam vậy, ngươi cùng với ta ở một chỗ sẽ không cảm thấy ghê tỡm sao?”

Cao Dật Dũng mới hiểu chính mình lại lỡ lời rồi, y sốt ruột đến mồ hôi lạnh nhiễu xuống. “Ta không có ý này, ta nói…là nói…”

“Là nữ nhân tốt hơn chứ? Có thể thành thân, lại có thể sinh con dưỡng cái, lại tính tình không quái dị như ta, lúc dữ thì thật là dữ, lúc ngọt thì cũng rất ngọt, không biết phải ứng phó ta thế nào.”

Cao Dật Dũng muốn nói nữa, nhưng Tố Phi Văn đã sớm thúc y với vẻ mặt khó coi: “Ngươi đi a, không bảo ngươi ở đây. Dựa vào tư sắc của ta, nếu đi tìm nam nhân khác thay thế ngươi, hẳn là không quá khó khăn.”

Cao Dật Dũng nghe hắn muốn đi tìm nam nhân khác, lập tức đỏ mặt tức giận “Ngươi đi tìm nam nhân khác, ta lập tức trói ngươi lại, không cho ngươi ra ngoài. Phải rồi, ngươi không phải nữ nhân, vốn là nữ nhân vẫn tốt hơn…”

Tố Phi Văn cho y cái tát lạnh băng. “Đi a, bên ngoài ngàn vạn nữ nhân, ngươi tùy tiện đi tìm một người, ta quay về Miêu Cương, từ nay, không bao giờ gặp mặt nữa.”

Cao Dật Dũng bị một bạt tai, mặt đỏ bừng, ôm lấy thân thể Tố Phi Văn.

Tố Phi Văn từng chết qua, hiện không còn khế ước bảo hộ, Cao Dật Dũng lại đẩy, cả người Tố Phi Văn liền ngã xuống chăn bông, bị Cao Dật Dũng chặn lại không nhúc nhích, mà biểu cảm trên mặt Cao Dật Dũng còn hung hãn hơn so với hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận