Cáo Báo Ân

“Cái gì? Em là kỹ sư máy tính?”

……

“Em là người HongKong?”

……

“Em tới nơi này là để du lịch?”

……

Ba, à không, là bốn đạo ánh mắt trách cứ liếc nhìn sang Thích Thiếu Thương, đây đã là lần thứ n hắn kinh hoảng đánh gãy lời giải thích của Cố Tích Triều.

Việc này cũng khó trách a, Thích Thiếu Thương đã rất vất vả mới tiếp nhận ‘sự thật’ Cố Tích Triều là hồ ly biến hình. Hiện tại lại phải tiếp nhận thêm một ‘sự thật’ chân chính khác nữa, thì so với người khác cũng phải chậm nửa nhịp chứ.

Ngay cả Tiểu Vi cũng giễu cợt hắn:

“Bánh bao thúc thúc! Thúc như thế nào lại nói nhiều như vậy?”

[Ta thật sự không phải cố ý!]

Thích Thiếu Thương ủy khuất nghĩ.

Thật không ngờ, Cố Tích Triều đến thành phố này du lịch, liền bất chợt gặp cường đạo trên núi.

Không chỉ tiền cùng giấy tờ trên người đều bị cướp sạch, cư nhiên trời sinh cậu tính quật cường, trong lúc phản kháng đã bị trúng mấy côn của đối phương, vết thương trên gáy kia cũng là do đó mà có.

Kết quả, khi tỉnh lại đã bị mất ký ức, trừ bỏ tên của mình ra, cái gì cũng không nhớ được, chỉ thấy khi tỉnh dậy, bên cạnh có một mảnh khăn tay.

Cậu nhìn thấy trên khăn tay có viết địa chỉ, khi xuống núi có người nhiệt tình chỉ đường, cứ thế vất vả chật vật tìm được tới nhà Thích Thiếu Thương.

Lúc ấy do não bộ bị thương, không những mất trí nhớ, lại còn mơ mơ hồ hồ, nên đối với người bên cạnh đều phi thường đề phòng.

Có địa chỉ này, thực giống như giữa mảng hắc ám xuất hiện một vầng ánh sáng, nên chỉ một mực biết đi thẳng tới đây.

Mà Thích Thiếu Thương cùng Tiểu Vi đều đồng lòng cho rằng cậu là hồ ly đến báo ân, nên liền dễ dàng cho cậu vào nhà.

Vì thế, vô thanh vô tức, Cố Tích Triều trở thành khách trọ kiêm quản gia miễn phí của bọn họ.

“Vì cái gì, phát âm quốc ngữ của Cố tiên sinh lại chuẩn như vậy a?”

Người đặt câu hỏi lần này là Hách Liên Xuân Thủy.


“Gia mẫu là người nội địa, từ nhỏ đã dạy tôi nói quốc ngữ. Kỳ thật, nếu cẩn thận nghe, sẽ nhận thấy phát âm của tôi mang chút lạc thanh của ngoại quốc.”

Cậu nhẹ mỉm cười.

[Khó trách khi Tích Triều thấp giọng nói chuyện, cảm giác có chút nhuyễn thanh a.

Đúng rồi, em ấy có thói quen viết chữ phồn thể. Ngay cả lần trước Hách Liên tra không được tư liệu của em, chính vì em sống ở HongKong…]

Thích Thiếu Thương ngồi một bên, vẫn còn xuất thần.

“Trù nghệ của cậu tốt như vậy, là do tự học sao?”

Hồng Lệ đã không ít lần nghe Tiểu Vi nhắc đến thức ăn mỹ nhân thúc thúc nấu có bao nhiêu ngon miệng.

“Đại bộ phận là học từ gia mẫu, hơn nữa bản thân cũng có chút hứng thú.”

[Tích Triều tay nghề tốt lắm nha! Lần trước em còn nhắc sẽ làm món gì đó gọi là đỗ quyên túy ngư, nghe tên thôi cũng biết là mỹ vị nhân gian rồi nha….]

(Nguyệt: ổng cứ ngồi khen ngta suốt kìa =.=)

“Xem cách nói chuyện cùng cử chỉ của Cố tiên sinh đây, hẳn cũng là xuất thân thư hương dòng dõi đi?”

“Gia phụ là giảng sư đại học, hiện tại đã muốn về hưu. Sự tình trong nhà đều do gia mẫu vất vả trông coi, cái gì thư hương dòng dõi, thực không dám nhận.”

[Tích Triều cũng thật là khiêm tốn nữa!]

(Nguyệt: =))=)))) cái lão bb này =))=)))))..)

“Cố tiên sinh trẻ tuổi như vậy đã là kỹ sư máy tính sao, thật không đơn giản nha. Năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi? Có hứng thú chuyển đến thành phố này phát triển sự nghiệp không? Có lo lắng chuyện thành gia lập thất gì chưa…?

“Khoan! Khoan! Khoan!”

Thích Thiếu Thương càng nghe càng không thích hợp. Như thế nào lại cảm thấy vợ chồng Hách Liên giống như đang hỏi han bạn trai của con mình vừa đưa về nhà thế này?

(Nguyệt: =))=)))))=))=)) cái bánh bao ngốc)

Tức Hồng Lệ nắm chặt cơ hội, rõ ràng biểu tình là ‘thật vất vả mới có người anh xem vừa mắt, lần này nhất định phải đem anh tống ra khỏi nhà.”

(Nguyệt: =))=))))))…)

Thích Thiếu Thương nhất thời cảm giác có một trận lạnh lẽo sau lưng mình.


Thật không ngờ, Cố Tích Triều tựa như đã có chuẩn bị trước, vẫn dùng một tiêu chuẩn tựa như đi phỏng vấn xin việc mà trả lời, còn cộng thêm một nụ cười mê chết người:

“Công ty tôi vừa có mở thêm một chi nhánh ở thành phố này. Tôi là tổng giám đốc ở phân nhánh đó….”

Nói còn chưa hoàn câu, Hách Liên Xuân Thủy cùng Tức Hồng Lệ mỗi người thúc vào một bên sườn Thích Thiếu Thương:

“Ai nha! Này thật là quá tốt rồi!”

(Nguyệt: =))=))) cái tình cảnh này hài thật =))=)))..)

Tiểu Vi cũng vui vẻ nhào vào lòng Cố Tích Triều:

“Mỹ nhân thúc thúc, về sau thúc thúc sẽ không đi nữa phải không?”

Cố Tích Triều ‘Ân!’ một tiếng ôm lấy Tiểu Vi, lại chuyển nụ cười mê người sang hướng Thích Thiếu Thương:

“Anh… không có gì muốn hỏi sao?”

Thích Thiếu Thương vừa mới tỉnh lại khỏi kinh hỷ việc Cố Tích Triều muốn đến đây làm việc:

“Tích Triều… Em, em từ khi nào nhớ lại chuyện cũ?”

Cố Tích Triều vẻ mặt có chút hồng:

“Chính là cái hôm…. bất cẩn bị đụng trúng đầu… vậy nên….”

“Nga…”

Mặt Thích Thiếu Thương cũng bắt đầu phát hồng, lại vẫn tiếp tục khẩn trương hỏi:

“Hiện tại đã khỏe chưa?”

“Kiểm tra qua rồi. Bác sĩ nói không có vấn đề gì.”

Trên mặt Thích Thiếu Thương liền lộ ra lúm đồng tiền thực ngọt, sau lại nghĩ tới việc gì đó:

“Vậy còn vết sẹo ở mắt cá chân của em…”

“Đó là do trước đó em không cẩn thận. Cùng con hồ ly kia không có quan hệ gì đâu.”

….


“Di?… em, em cũng biết?”

Người nào đó bị thạch hóa, sửng sốt nữa ngày, mới cẩn thận hỏi lại.

“Vốn là không biết, nhưng sau khi trí nhớ khôi phục rồi, xem bản phác thảo kia của anh, còn có Tiểu Vi suốt ngày ôm em gọi là hồ ly hồ ly, nói cái gì là báo ân… đối chiếu một chút đại khái hiểu được.”

[Tích Triều hảo thông minh!]

Thích Thiếu Thương vui vẻ thầm nghĩ. Ngay sau đó, hắn có chút ủy khuất mà hỏi:

“Vì cái gì, ngày đó em không nói một tiếng đã liền rời đi?”

“Bởi vì tôi là hồ ly mà! Báo một cái ân lâu như vậy, đương nhiên phải trở về thôi.”

Nguyên lai em vẫn có chút tức giận, cho nên mới không nói lời nào, tiêu sái rời đi như vậy.

Cũng khó trách, một con người, bị xem là hồ ly lâu như vậy,sonh khí thì cũng đúng mà.

(Nguyệt: uhm, uhm, đúng rồi. Vợ lúc nào cũng đúng hết =))=)))…)

Nhớ tới ngày đó, Cố Tích Triều còn chuẩn bị bữa trưa thật tốt mới đi, mà vẫn cố ý không lưu một chữ nào nói sẽ quay về HongKong. Thực làm cho hắn nếm được tư vị mấy ngày nóng ruột nóng gan, đất trời sụp đổ a.

Bất quá, một tia bất đắc dĩ kia của Thích Thiếu Thương đã nhanh chóng biến mất vô tung vô ảnh. Bởi vì hắn thấy Tích Triều nói với Tiểu Vi:

“Thúc thúc phải gấp trở về xử lý công việc, còn muốn báo tin tức cho gia đình biết để họ không phải lo lắng… Thực xin lỗi, đã làm Tiểu Vi thương tâm rồi…”

Tuy rằng cậu không nhìn tới Thích Thiếu Thương, nhưng hắn cũng biết, lời này cậu cũng là đang nói cho hắn nghe.

Nếu mà không e ngại vợ chồng Hách Liên đang ở đây, cộng với Tiểu Vi đang nằm trong lòng ngực em. Hắn thiếu chút nữa đã ôm lấy Cố Tích Triều mà xúc động rơi lệ.

……………

“Nguyên lai bảng hướng dẫn kia đặt sai chỗ rồi, mấy hôm trước mới trả về đúng nơi. Khó trách lần trước anh đến mảng rừng trúc kia, thế nhưng gần đây làm cách nào cũng không tìm được…”

Hai người đi dọc theo con đường núi, Thích Thiếu Thương ngượng ngùng cười.

Cố Tích Triều còn nhịn không được bật cười:

“Anh thật sự tin tưởng chuyện đồng thoại này sao? Thật tin em là hồ ly biến hình?”

“Tin tưởng! Nếu không có chuyện cổ này, anh liền đã bỏ qua em!….”

Thích Thiếu Thương vẻ mặt chân thực, kéo tay Cố Tích Triều:

“Hoàn hảo, ông trời luôn rất chiếu cố anh!”

Cố Tích Triều đối với việc tùy thời tùy chỗ thổ lộ này của hắn cũng đã thành thói quen, nhưng vẫn có chút không tự nhiên. Bất quá, vẫn là để mặc cho Thích Thiếu Thương gắt gao nắm chặt tay mình.


Hai người trong nhất thời cũng không nói chuyện, chỉ lặng yên mà đứng. Một lát sau, Thích Thiếu Thương nói:

“Chúng ta đến trại nuôi hồ ly dưới chân núi kia đi? Nói không chừng có thể thấy được con hồ ly đó!”

Bọn họ đã biết được, cách chân núi không xa có một trại nuôi hồ ly. Con tiểu hồ mà Thích Thiếu Thương cùng Tiểu Vi cứu được, có lẽ là trốn ra khỏi trại nuôi hồ này đi, sau đó làm rơi chiếc khăn tay mà Tiểu Vi cột bên người nó ở chỗ Cố Tích Triều đang lúc hôn mê.

Lão bản của trại nuôi hồ ly là một người đàn ông trung niên mỏ nhọn má gầy, tên là Cao Kê Huyết. Vừa nghe hai người họ là đến hỏi thăm hồ ly đi lạc, lập tức thao thao bất tuyệt.

“Đám hồ ly này tuy rằng tính nết cũng coi như dịu ngoan, trên thực tế lại rất thông minh. Lồng vốn cũng rắn chắc, cắn cũng không đứt đâu, nhưng không biết bọn nó làm thế nào, liền tạo nên được một cái lỗ nhỏ trên thành, đến lúc ta phát hiện thì đã có không ít hồ ly chạy trốn được, ngay cả bị thành lan can cọ rách da cũng mặc kệ… Anh xem, bên này còn lưu lại chút vết máu nữa.”

Thích Thiếu Thương cùng Cố Tích Triều liếc mắt nhìn nhau, nguyên lai con hồ ly kia vì như vậy mà bị thương.

“Hoàn hảo đã tìm về được không ít. Bất quá tổn thất lần này lại thật không nhỏ mà.”

Cao Kê Huyết chậc lưỡi, nửa may mắn, nửa lại cảm thấy thực ảo nảo.

Không biết con tiểu thanh hồ kia đã trở lại chưa? Vì thế Thích Thiếu Thương lại hỏi:

“Không biết những còn hồ ly tìm về có một con nào màu lông rất đặc biệt không, có màu xanh nhạt?”

“Màu xanh nhạt? Hồ ly ta nuôi, chưa từng có con nào màu lông như thế đâu. Anh đã gặp qua ở nơi nào? Ta nuôi hồ nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe nói qua…”

Trên đường rời khỏi trại nuôi hồ, Cố Tích Triều bỗng dưng chủ động nắm lấy tay Thích Thiếu Thương:

“Em cũng bắt đầu tin truyện cổ tích rồi nga.”

Cậu mỉm cười nhìn Thích Thiếu Thương:

“Không có con tiểu hồ ly kia để lại chiếc khăn tay bên người em, em cũng không cách nào gặp được anh và Tiểu Vi.”

Thích Thiếu Thương vẫn đang cảm thấy bất khả tư nghị:

“Kia con tiểu hồ đó rốt cuộc là thế nào? Anh cứ nghĩ đó là em, kết quả không phải; nghĩ nó là hồ ly của trại nuôi, xem ra cũng không phải; nói là thú hoang, nhưng người trên núi đã nói là chưa từng gặp qua…”

“Này có cái gì quan hệ? Cứ xem đó là chuyện cổ tích đi!… Bất quá, cũng thực kỳ lạ, trước đây em chưa bao giờ phát hiện mình cư nhiên lại hứng thứ với chocolate như vậy…”

“Kỳ thật, chỉ cần hiện tại em và anh ở cùng một chỗ, là sự thật hay cổ tích đều không có vấn đề. Đến, ăn một khối.”

Hiện tại, Thích Thiếu Thương tùy thời tùy chỗ đều mang theo chocolate.

Hắn như thường lệ, chu đáo mở giấy gói ra, cầm lấy một khối đưa tới miệng Cố Tích Triều, hai người dừng lại trên đường.

Lúc này, một mạt thanh ảnh bay xẹt ngang qua trước mặt bọn họ.

Trên con đường nhỏ ở vùng ngoại ô không người, có một con tiểu hồ ly lông mao xanh nhạt đang đứng, chân sau chống đỡ thân thể, hai chân trước tụ lại trước ngực, bộ dáng thực nhu thuận đáng yêu, ánh mắt đen láy linh hoạt nhìn chằm chằm bọn họ.

Cố Tích Triều lôi kéo Thích Thiếu Thương chậm rãi đi lên phía trước, cầm khối chocolate trong tay đặt trước mắt con tiểu hồ. con hồ lắc lắc lỗ tai, cắn một ngụm, ngậm lấy khối chocolate, đôi mắt sáng trong suốt nhìn bọn họ một hồi, lại lắc lắc cái đuôi phủ đầy lông mao to tròn, xoay người biến mất giữa bụi cỏ xanh mướt.

——- chính văn hoàn ——-


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui