Cảnh Xuân Tươi Đẹp FULL


Sau khi cửu tộc Tô gia bị chém đầu, tâm tình Chính Đức Đế vô cùng tốt.

Những văn nhân dám làm thơ khinh nhờn hắn đều đã chết, để xem sau này còn ai còn dám mắng hắn nữa.
Vụ án lần này Tống Trì lập công lớn nhất, hơn nữa hắn còn bị thương khi đi truy bắt người nên đã xóa tan nghi ngờ trong lòng Chính Đức Đế đối với Tống Trì.

Biết được Tống Trì chuẩn bị mở tiệc tân gia nên Chính Đức Đế cố ý tuyên Tống Trì tiến cung ban trọng lễ.
Tống Trì vô cùng vui vẻ chắp tay hành lễ: “Thần đa tạ Hoàng Thượng hậu thưởng.”
Chính Đức Đế cười tủm tỉm đánh giá người trước mặt.

Tính ra thì năm nay Tống Trì mới mười chín tuổi, bộ dáng lại tuấn mỹ vô song.

Thời gian gần đây, hắn lại tỏa sáng như một viên minh châu làm bao người đều yêu thích.
Trước kia, Chính Đức Đế để ý chuyện Tống Trì kế thừa tướng mạo của lão Tấn vương.

Nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu Tống Trì trung thành và tận tâm với hắn thì lão Tấn vương dưới đất biết được có khi nào bị tức chết thêm lần nữa không?
Tâm tình sung sướng, Chính Đức Đế nhìn Tống Trì càng thêm thuận mắt.
“Tử Uyên à, nay ngươi đã có Quận Vương phủ của riêng mình, tuổi ngươi cũng đã đến lúc lập gia đình rồi.

Hay là Trẫm ban cho ngươi mối hôn sự tốt được không?” Chính Đức Đế rất thành tâm nói.

Đối đãi với trung thần hắn vẫn luôn rất hào phóng, chỉ cần Tống Trì gật đầu thì danh môn khuê tú cả Kinh Thành đều tùy hắn chọn.
Tống Trì vui vẻ nói: “Nếu Hoàng thượng có thể tứ hôn cho thần thì đó là phúc khí của thần.”
Chính Đức Đế: “Vậy ngươi có vừa ý cô nương nào không?”
Tống Trì: “Cái này còn chưa có ạ.

Thần vẫn còn trẻ, lúc trước chỉ biết vùi đầu đọc sách luyện võ muốn cống hiến sức lực cho Hoàng Thượng.

Bây giờ, thần làm việc ở Cẩm Y Vệ làm gì có thời gian mà nghĩ đến hôn sự.”
Chính Đức Đế gật gật đầu: “Người trẻ tuổi nên giống như ngươi.

Ngươi nhìn Nhị thúc của ngươi đi, cả ngày chỉ biết ăn uống vui chơi, Trẫm chẳng dám trông cậy gì vào hắn cả.”
Tuy rằng Chính Đức Đế chính là hôn quân, đa số chính sự đều giao cho Hàn Quốc Cữu nhưng thấy An Vương không có tiền đồ như vậy, hắn cũng thấy khó chịu trong lòng.
Tống Trì cười cười nói tốt thay cho An vương: ” Đó cũng là vì Hoàng Thượng và Hàn Quốc Cữu làm cho Đại Chu Triều ta phồn vinh hưng thịnh nên Nhị thúc mới có thể an tâm vô ưu vô lo như bây giờ.


Tuy rằng Nhị thúc có ham chơi một chút nhưng thúc ấy đối với Hoàng Thượng lại rất hiếu tâm, nhật nguyệt có thể chứng giám.

Nếu Hoàng Thượng có gì phân phó chắc chắn Nhị thúc sẽ toàn lực ứng phó thay ngài phân ưu.”
Cái vỗ mông ngựa này vỗ đến Chính Đức Đế vô cùng thoải mái.

Nếu như câu trước chỉ nói chính hắn đem Đại Chu trị vì phồn vinh hưng thịnh thì tốt hơn.

Tuy rằng Hàn Quốc Cữu cũng có công lao nhưng Hàn Quốc Cữu làm việc đều nghe theo sự an bài của hắn thì làm sao hắn có tư cách tranh giành sự ca ngợi của hắn chứ.
Có thể thấy Tống Trì còn quá trẻ, công phu vỗ mông ngựa còn kém xa Hàn Quốc Cữu.
Một chút chuyện nhỏ này Chính Đức Đế cũng không để ở trong lòng, tiếp tục đề tài ban đầu: “Nếu ngươi không có thích cô nương nào vậy Trẫm để Hoàng Hậu thay ngươi chọn một người nhé?”
Tống Trì cười nói: “Nương Nương tuệ nhãn thức châu* chắc chắn sẽ giúp thần chọn được hiền thê.

Chỉ là thần có chuyện khẩn cầu, kính xin Hoàng Thượng thành toàn.”
Tuệ nhãn thức châu: Chỉ đôi mắt sắc sảo, tinh tường, hiểu biết
Chính Đức Đế kỳ lạ nói: “Cái gì mà khẩn cầu, ngươi nói ta nghe xem nào.”
Trên gương mặt tuấn mỹ của Tống Trì toát ra một tia xấu hổ, chần chờ một lát mới rũ mi mắt nói: “Hoàng thượng cũng biết, từ lúc chín tuổi thần đến Kinh Thành vẫn luôn ở lại Bình Tây Hầu phủ.

Nay nhờ ân huệ mênh mông của Hoàng Thượng nên thần mới có được phủ đệ của riêng mình, thần và muội muội mới có chỗ an thân chân chính.

Bây giờ mà cưới thê đối với thần không có gì khác nhau nhưng muội muội của thần lại bởi vì có thêm trưởng tẩu mà có phần câu nệ cố kỵ.

Vì vậy cho nên, thần muốn trước tiên để cho muội muội tự do tự tại muốn làm gì thì làm hai ba năm, chờ nàng chơi đủ rồi thì lại phiền Hoàng Thượng, Nương Nương thay thần lựa chọn hiền thê sau được không ạ.”
Từ lúc Tống Trì chuyển đến Kinh Thành, Chính Đức Đế đã hỏi qua hắn nên đối với hoàn cảnh huynh muội Tống Trì hắn rất rõ ràng.

Vì vậy lúc này Tống Trì đưa ra lời thỉnh cầu như vậy, Chính Đức Đế cảm thấy vô cùng hợp lý.
Hắn thở dài bất bình thay cho Tống Trì: “Tất cả đều là lỗi của Tấn Vương hại hai huynh muội các ngươi nhiều năm như vậy ngay cả một cái nhà cũng không có.

Nhưng đáng tiếc chuyện cũ năm đó không có bằng chứng, bằng không Trẫm sẽ nhất định thay ngươi làm chủ.”
Tống Trì sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Thù giết mẫu thân không đội trời chung.

Không cần Hoàng Thượng phí tâm, một ngày nào đó thần sẽ tự mình báo thù này.”
Chính Đức Đế phi thường hài lòng, có lẽ bồi dưỡng thêm vài năm nữa thì Tống Trì sẽ trở thành thanh đao sắc bén nhất của hắn để diệt trừ Tấn vương.


Đây chính là nhuệ khí của người trẻ tuổi, Hàn Quốc Cữu đã lớn tuổi bảo hắn làm chuyện gì đều phải cố kỵ cái này cái kia.

Nhiều năm như vậy, hắn cũng không bắt được nhược điểm nào của Tấn vương, hại hắn vẫn luôn có một khối tâm bệnh.
“Được, Trẫm cũng thay ngươi ngóng trông ngày đó.

Chuyện hôn sự ngươi cứ yên tâm, Trẫm ghi nhớ trước, khi nào ngươi muốn cưới thê thì cứ nói cho Trẫm biết.”
Tống Trì nhìn Chính Đức Đế, lúc này Chính Đức Đế kinh ngạc phát hiện đáy mắt Tống Trì ửng đỏ.
Không đợi hắn cẩn thận nhìn kỹ thì Tống Trì một lần nữa cúi đầu khẽ nói: “Hoàng thượng ban cho thần một chức quan, một tòa vương phủ.

Nay Người còn vì hôn sự của thần mà hao tâm tổn trí đó là đại ân đại đức còn hơn phụ mẫu của thần.

Thần ngoại trừ dốc hết ruột gan để cống hiến cho triều đình thì không còn cách nào khác.”
Chính Đức Đế nở nụ cười.

Những thứ này đối với hắn mà nói bất quá chỉ là nhấc tay chi lao nhưng người trẻ tuổi lại cảm động muốn khóc.
“Đi đi, làm việc cho tốt.

Chỉ cần ngươi có bản lĩnh thì Trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi càng ngày càng nhiều hơn thế này nữa.”
“Vâng, thần cáo lui.”
Hành lễ xong, Tống Trì xoay người đi ra ngoài.

Khi bước ra khỏi cửa ngoài Ngự Thư Phòng hắn liền đụng phải Hàn Quốc Cữu.
Hàn Quốc Cữu nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Tống Trì một phen rồi cười nói: “Chúc mừng Quận Vương tân gia nhà mới nhé.”
Tống Trì đáp lễ: “Ta còn phải cảm tạ Quốc Cữu đã cho ta cơ hội lập công.”
Hàn Quốc Cữu gật đầu, vỗ vỗ vai hắn: “Lập công là chuyện tốt nhưng cũng không nên tự kiêu ngạo.

Ngươi còn trẻ, cần phải rèn luyện thêm mới được.”
Tống Trì cười đáp vâng.
Hàn Quốc Cữu vượt qua hắn, tiến vào tìm Chính Đức đế.
Chính Đức Đế đến Ngự Thư Phòng chính là vì gặp Tống Trì.


Sau khi nói xong chính sự, hắn đang tính toán đi hậu cung hưởng lạc thì biết Hàn Quốc Cữu cầu kiến nên đành phải ngồi lại nghe Hàn Quốc Cữu huyên thuyên.
“Hoàng Thượng triệu kiến Quận Vương vì chuyện tân gia của của Quận Vương?” Hàn Quốc Cữu hỏi thăm.
Chính Đức Đế: “Đúng vậy.

Mẫu thân Tử Uyên không có để lại gì cho huynh muội bọn họ, hai huynh muội không có gia sản gì nếu Trẫm không ban cho vài thứ thì bọn họ muốn tổ chức một bữa tiệc đàng hoàng một chút cũng sẽ khó khăn.”
Hàn Quốc Cữu cảm khái nói: “Hoàng thượng trạch tâm nhân hậu, lão Tấn vương dưới cửu tuyền mà biết được chuyện này nhất định phải hổ thẹn vì những chuyện si tâm vọng tưởng năm đó.”
Chính Đức Đế hậm hực nói: “Tốt nhất hắn nên tự biết xấu hổ đi.

Nếu hắn biết hối cải thì còn có cơ hội chuyển thế đầu thai.”
Hàn Quốc Cữu nói như vậy là muốn nhắc nhở Chính Đức Đế đừng quên gốc rễ của Tống Trì ở đâu, không thể bởi vì Tống Trì lập một lần công lao liền xem nhẹ.

Nhưng thấy Chính Đức Đế bắt đầu suy nghĩ lệch lạc, Hàn Quốc Cữu chưa vội vạch trần chuyện này đành hỏi về chuyện tứ hôn: “Hôm nay, Hoàng thượng tính toán tứ hôn cho Quận Vương đúng không? Không biết Quận Vương coi trọng khuê nữ nhà nào?”
Hắn nghĩ, mặc kệ Tống Trì coi trọng nhà nào thì hắn đều có thể phân tích ra dã tâm kết bè kết đảng của Tống Trì để cảnh tỉnh Chính Đức Đế.
Hắn chỉ muốn Chính Đức Đế coi Tống Trì như một con chó để sai sử nhưng hắn không hy vọng Chính Đức Đế thật sự coi trọng Tống Trì, phân quyền Cẩm Y Vệ trong tay hắn cho Tống Trì.
Chính Đức Đế không yên lòng nói: “Hắn vội vàng phụ việc ở Cẩm Y Vệ, nào có thời gian để ý cô nương nào.

Trẫm không nghe hắn nói cô nương nào nhưng tạm thời hắn cũng không có dự định thành thân đâu.”
Hàn Quốc Cữu: “Ồ, tại sao vậy?”
Chính Đức Đế liền đem lời của Tống Trì kể lại một lần.
Hàn Quốc Cữu suy tư nói: “Chẳng lẽ Quận Vương muốn ám chỉ Hoàng Thượng chọn trước một phu quân tốt cho quận chúa hay sạo ạ?”
Nếu đúng là như thế thì Tống Trì mưu tính đủ sâu.

Hôn sự của hai người có thể lôi kéo hai nhà quan viên.
Chính Đức Đế chỉ là không muốn lãng phí thời gian xử lý chính sự nhưng đầu óc cũng không ngốc.

Nghe giọng điệu âm dương quái khí của Hàn Quốc Cữu, hắn nhìn thẳng Hàn Quốc Cữu nói: “Đó là hắn đau lòng muội muội.

Bọn họ ở nhờ Hầu Phủ nhiều năm như vậy, nay mới có được nhà của chính mình, còn chưa kịp hưởng thụ đã cưới về một tẩu tử làm sao muội muội hắn có thể thoải mái được? Ngươi a, tuổi đã lớn chắc đã sớm quên loại tình cảm thuần túy này giữa huynh muội đi?”
Đột nhiên bị mắng, mặt Hàn Quốc Cữu biến sắc.

Hắn cũng nhìn ra được Chính Đức Đế mất hứng nên vội vàng nhận sai.
Chính Đức Đế thấy mọi chuyện đã xong, đứng dậy nói: “Được rồi, Trẫm mệt rồi, ngươi cũng lui ra đi.”
Hàn Quốc Cữu cúi đầu đợi Chính Đức Đế đi rồi mới ngước lên nhìn bóng lưng Chính Đức Đế.

Trong lòng trầm xuống, hắn không biết rốt cuộc Tống Trì đã nói gì với Chính Đức Đế? Hắn nhất định phải phái người canh chừng Tống Trì, không thể để Tống Trì cướp thánh tâm của Chính Đức Đế được.
Cuối tháng chín, vụ án Tô gia ở Kinh Thành gây ra sóng gió đã dần dần lắng xuống.


Cuối thu ánh mặt trời rực rỡ, Quận Vương Phủ tổ chức bữa tiệc đầu tiên từ khi chủ nhân vào ở tới nay.
Sau nhiều lần cân nhắc, Ngu Ninh Sơ quyết định đi sớm một chút, thừa dịp thời điểm vắng người để được an bài đến nữ khách bên kia chờ.

Nếu đi trễ rất có khả năng nàng sẽ đụng phải những tân khách khác ở cửa, bao gồm cả An Vương cùng Hàn Tông Duyên, nhi tử của Hàn Quốc Cữu.
Nghĩ đến Hàn Tông Duyên, Ngu Ninh Sơ liền nghĩ đến đại biểu ca Thẩm Trác.

Thẩm Trác không cho Hàn Tông Duyên chút mặt mũi nào, sắc mặc lúc nào cũng nghiêm túc lạnh lùng.

Nhưng Tống Trì thì ngược lại, hắn cùng Hàn Quốc Cữu là đồng môn, lại có quan hệ không tệ với An Vương và Hàn Tông Duyên.

Có thể thủ đoạn mà Tống Trì khi dễ nàng đều là học được từ hai người này, chỉ là hắn còn tự phụ cho rằng hắn không cần phải làm từng bước như những người kia.
Chuẩn bị lễ vật xong, Ngu Ninh Sơ mang theo Vi Vũ xuất phát sớm.
Xe ngựa chạy dọc theo ngõ nhỏ đi về phía bắc, đi ngang qua ngõ Tứ Tỉnh rồi rẽ phải liền đến con hẻm Phú Quý, nơi cư ngụ của Quận vương cùng An Vương.
Quận Vương Phủ nằm ngay ở đầu đường, đi thêm một đoạn nữa là tới An Vương Phủ.
Xe ngựa dừng lại, quản sự Vương Phủ phụ trách đối chiếu thiệp mời.

Bên kia, A Mặc vừa nhìn thấy Ngu Ninh Sơ đã phái người đi vào bên trong thông truyền.
Chờ Ngu Ninh Sơ bước vào tiền viện Quận Vương Phủ liền nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng của Tống Tương truyền đến từ sau bức tường phù điêu.

Sau một khắc, hai tỷ muội liền nhìn thấy nhau.
“A Vu, sao muội lại đến sớm như vậy, hại chúng ta thất lễ rồi!” Tống Tương lôi kéo tay Ngu Ninh Sơ cười oán giận nói.
Hôm nay là ngày vui của Quận Vương Phủ, Ngu Ninh Sơ cũng nói đùa: “Hôm nay nhà biểu tỷ nhiều người đến chúc mừng, muội sợ đến trễ sẽ không có cơ hội được nhìn thấy Quận Chúa cho nên sớm tới sớm để chiếm lấy tiên cơ a.”
Vừa dứt lời, phía sau Tống Tương lại xuất hiện một bóng người.
Đó là người đứng đầu chân chính của Quận Vương Phủ này, hôm nay hắn mặc một thân cẩm bào đỏ thẫm mà bình thường ít mặc, trên cẩm bào thêu bàn long màu vàng phù hợp với quy chế của Quận Vương.
Tầm mắt Ngu Ninh Sơ liền dừng lại ở đoàn kim long kia, quỳ gối hành lễ nói: “Dân nữ bái kiến Quận Vương điện hạ.”
Tống Trì nhìn gương mặt rõ ràng mang theo nụ cười nhưng khách khí xa cách của nàng ôn nhu nói: “Biểu muội miễn lễ.”
Ngu Ninh Sơ đứng dậy, tiếp nhận tráp trong tay Vi Vũ đưa cho Tống Tương nói: “Một chút lễ mọn, mong biểu tỷ chớ ghét bỏ.”
Tống Tương chịu không nổi bộ dáng khách khí này của nàng, đem lễ vật nhét cho huynh trưởng rồi lôi kéo Ngu Ninh Sơ liền đi vào bên trong nói chuyện.

Thừa dịp các tân khách còn chưa tới, trước tiên nàng phải dẫn tỷ muội tốt đi tham quan nhà nàng một vòng mới được.
Hai tiểu cô nương giống như hồ điệp bay đi, Tống Trì đứng tại chỗ nhìn cho đến khi bóng dáng Ngu Ninh Sơ hoàn toàn biến mất trước mắt, hắn mới vừa đi về phía trước vừa mở hộp quà trong tay ra.
Bên trong là một đôi Kỳ Lân trang trí điêu khắc bằng hồng ngọc.

Kỳ Lân là thụy thú, nghe nói có thể trấn trạch tránh sát, làm lễ vật chúc mừng Tân gia không thể thích hợp hơn.
Cho nên, đây là một phần lễ vật tuy rằng đắt tiền nhưng không có bất kỳ tư tâm nào, còn không bằng túi hương đơn giản mà nàng thêu.
 
------oOo------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận