Sáng hôm sau, Tống Trì mang theo A Mặc rời đi.
Các cao tăng chùa Khánh Vân Tự cũng đúng giờ đến Ngu gia làm lễ.
Pháp sự phải làm liên tục bảy ngày.
Ngu Ninh Sơ nhắc nhở nha hoàn phải chăm sóc kỹ cho huynh muội Ngu Dương.
Nàng cùng Lý quản sự canh giữ ở trong viện Ngu Thượng để kịp thời xử lý mọi việc.
Đến ban đêm, Ngu Ninh Sơ để Lý quản sự ở lại trông coi còn nàng trở về viện của mình nghỉ ngơi.
Triều đình đã phái quan viên mới đến nhậm chức thay cho Ngu Thượng.
Ngoại trừ lúc người quen của Ngu Thượng đến thăm thì Ngu Ninh Sơ phải ra mặt tiếp đón, thời gian còn lại nàng đều rất thảnh thơi.
Pháp sự làm đến ngày thứ sáu thì Ngu Ninh Sơ bị một trận ồn ào đánh thức vào lúc nửa đêm canh ba.
Nàng vội vàng rời giường thay quần áo rồi mang theo Hạnh Hoa chạy tới chính viện.
Khi nàng đến chính viện liền thấy phòng của Ngu Thượng có ánh lửa lóe lên từ bên trong.
Hạ nhân và tăng nhân đều đang vội vàng đi dập lửa.
Trước cửa phòng, hai hộ vệ đang đỡ Ngu Thượng đi từ trong ra.
Dưới ánh đèn lập lòe, vạt áo và râu tóc của Ngu Thượng đều bị lửa đốt cháy, toàn thân ông bị ám khói đen kịt giống như một người than.
May mắn thay, ngọn lửa trong phòng không lớn nên nhanh chóng được dập tắt.
Lúc này, một hộ vệ đi ra từ bên trong mang theo một xấp giấy vàng chưa kịp cháy hết đưa cho Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ mang soi dưới ánh đèn thì thấy chữ viết của Ngu Thượng.
Nội dung trong đó có một ít lời tưởng nhớ của Ngu Thượng dành cho mẫu thân nàng, đồng thời ông cũng cầu xin mẫu thân buông tha cho ông.
Vậy nên ngọn lửa này là Ngu Thượng tự mình đốt để bái tế mẫu thân nàng gây nên?
“Cô nương, bệnh của lão gia hình như càng nghiêm trọng hơn rồi.
Lúc bọn thuộc hạ đi vào còn thấy lão gia đem giấy chưa đốt hết nhét vào miệng mình.
Lão gia hẳn không muốn để chúng ta biết chuyện ông ấy đang làm.”
Ngu Ninh Sơ nghe vậy liền xoay người nhìn thẳng vào Ngu Thượng.
Quả nhiên, khóe miệng của Ngu Thương đỏ bừng.
Ông đang dùng hai tay che miệng nhưng lại sợ đau.
Ngu Thượng đêm không chịu ngủ mà lại làm chuyện như vậy làm cho Ngu Ninh Sơ cảm thấy rất khó chịu.
Một bên nàng sai người đi mời lang trung chẩn trị cho Ngu Thượng, một bên bảo nha hoàn nhanh chóng thu thập xong đống lộn xộn bên ngoài để không làm chậm trễ buổi pháp sự vào sáng ngày mai.
Tạm thời, Lý quản sự đỡ Ngu Thượng đến phòng Trần thị ở hậu viện.
Miệng Ngu Thượng bị phỏng nên rất đau, trong miệng phát ra tiếng nức nở.
Ngu Ninh Sơ không muốn nhìn tình cảnh này nên ra gian ngoài chờ.
Sau đó, lang trung đến kiểm tra và báo lại Ngu Ninh Sơ.
Vì Ngu Thượng nuốt lửa, lưỡi cũng bị phỏng nên tạm thời ông sẽ không thể nói được.
Chờ vết thương hồi phục, lang trung sẽ kiểm tra lại mới biết ông có thể hồi phục được hay không.
Miệng Ngu Thượng bị phỏng thì chuyện ăn cơm uống nước cũng là một vấn đề.
Nhìn phụ thân mình bị tra tấn như vậy thì có lẽ người bình thường sẽ thấy rất đau lòng, khó chịu thay ông.
Nhưng Ngu Ninh Sơ lại không còn chút tình cảm gì với Ngu Thượng.
Nàng làm tất cả cũng chỉ vì chữ hiếu.
Sau khi giao toàn bộ mọi việc lại cho Lý Thúc và nha hoàn ở lại dọn dẹp, nàng thì trở lại viện tử của mình.
Náo loạn hơn nửa đêm, Ngu Ninh Sơ cũng không ngủ lại được nữa.
Nàng nằm trên giường hồi tưởng lại những việc từ lúc Ngu Thượng phát điên đến giờ.
Sau khi mẫu thân qua đời, Ngu Thượng và Trần thị rất ân ái, dường như ông đã quên đi sự tồn tại của mẫu thân.
Nhưng vì sao sau khi Ngu Thượng rơi xuống nước lại sợ mẫu thân nàng như vậy? Nếu thật sự có quỷ hồn, mẫu thân có khúc mắc với những người ở Kinh Thành thì bà sẽ đi tìm những người đó chứ tìm phụ thân làm gì? Chẳng lẽ phụ thân đã làm chuyện gì đặc biệt có lỗi với mẫu thân, lần này bị ngã xuống sông làm ông nhớ lại những chuyện đó nên mới nghĩ là hồn ma của mẫu thân nàng đến tìm ông?
Nhưng đáng tiếc đó là chuyện của những năm về trước, Ngu Ninh Sơ suy nghĩ đến nửa đêm cũng không tìm ra bất kỳ manh mối nào.
Sau khi ngày pháp sự cuối cùng chấm dứt, cao tăng chùa Khánh Vân Tự đến an ủi Ngu Ninh Sơ rằng ân oán của Ngu Thượng và oan hồn kia đã chấm dứt vào tối hôm qua.
Về sau Ngu Thượng chỉ cần an tâm dưỡng bệnh, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.
Ngu Ninh Sơ không có chút hảo cảm nào đối với cao tăng Khánh Vân Tự.
Lúc trước, Ngu Thượng muốn nàng gả cho Tào Khuê, nếu như không phải cữu mẫu bảo Thẩm Trác dùng tiền đến chùa Khánh Vân Tự để sửa lại cách nói của mình về bát tự của nàng và Tào Khuê thì nàng đã phải gả cho Tào Khuê rồi.
Bọn họ mà là cao tăng đắc đạo gì.
Chẳng qua, bọn họ mượn danh Phật Tổ để kiếm tiền mà thôi.
Nếu Ngu Ninh Sơ không vì cái danh hiếu nữ thì nàng sẽ không bao giờ mời bọn họ đến làm việc này.
Các cao tăng vừa đi, Ngu trạch lại khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có của nó.
Chỉ có Ngu Thượng thỉnh thoảng phát ra những tiếng kêu rên thống khổ.
Nhà họ Ngu hiện tại cũng không có việc gì nhưng nàng không biết vụ án của Tống Trì diễn biến như thế nào.
Nghĩ đến Cẩm Y Vệ chuyên xử lý những vụ án tàn sát Trung Lương, trái tim Ngu Ninh Sơ lại trầm xuống.
Chẳng lẽ Tống Trì thật sự đi theo con đường của Hàn Quốc Cữu sao?
Ngu Ninh Sơ chỉ quanh quẩn ở Ngu trạch nên không biết tình hình bên ngoài.
Lúc này, xung quanh Quảng Lăng thư viện bị rất nhiều Cẩm Y Vệ bao vây như lồng sắt, cho dù là ai cũng chỉ cho phép đi vào mà không được phép đi ra.
Dân chúng Dương Châu đều nơm nớp lo sợ, có người thì lo lắng thay cho nhân khẩu của Tô gia, cũng có người lo lắng một chút giao tình của mình và Tô gia sẽ bị vạ lây.
Bắc trấn phủ ti sứ Phùng Việt đem việc lúc soát tìm ra chứng cứ phản nghịch của Tô gia giao cho Tống Trì.
Hắn chỉ đứng ở bên ngoài quan sát.
Dường như ông trời cũng bị ảnh hưởng của không khí nặng nề ở nơi đây, rõ ràng đang là ban ngày mà mây đen chằng chịt, bầu trời tối tăm mù mịt.
Người dân ra đường ngày càng ít.
Thỉnh thoảng mới có bóng người đi qua, người nào người nấy đều rất vội vàng như sợ cái gì đuổi theo.
Bên ngoài thư viện Quảng Lăng, Phùng Việt mở cổ áo ngồi trong xe ngựa, trong xe ngựa có chứa băng làm mát.
Hắn vừa lắc quạt vừa liếc mắt nhìn chằm chằm vào bên trong thư viện.
Ở nơi đó, Tống Trì đang dùng hình với người Tô gia.
– Ta khai.
Ta khai!
Dưới sự tra tấn, có đệ tử Tô Sùng nhận tội.
Hắn nói Tô Sùng từng dặn dò bọn họ cố gắng thi lấy công danh, sau khi làm quan thì liên hợp lại để tạo phản.
Có người mở đầu, lục tục có đệ tử học viện khác thú nhận.
Trong đó còn có cả con dâu thứ tư của Tô Sùng, thị vừa mới vào cửa không lâu nhưng cũng từng nghe Tô Tứ gia sau khi uống rượu nói ra những lời đại nghịch bất đạo.
Như thế, tội danh Tô gia có ý đồ mưu phản liền được thành lập.
Tống Trì đem nhân chứng và một số bài thơ làm vật chứng đều đưa đến trước mặt Phùng Việt.
Phùng Việt vô cùng vui mừng nói với Tống Trì: “Nếu đã có chứng cứ xác thực, Quận Vương liền cho người đi bắt người đi.
Bắt đầu từ Tô Sùng, cửu tộc Tô gia ai cũng không được bỏ sót.”
Hắn vừa nói xong, chóp mũi lạnh lẽo.
Tống Trì và Phùng Việt đồng thời ngửa đầu lên nhìn bầu trời âm u một ngày rốt cục cũng bắt đầu mưa.
Thành Dương Châu phong tỏa cửa thành, Cẩm Y Vệ phái người nhìn canh chừng cửa thành.
Chỉ cần là người nghi ngờ có trong danh sách cửu tộc Tô gia đều sẽ bị bắt lại.
Cơn mưa vẫn không có dấu hiệu suy yếu từ chiều tối hôm qua đến hoàng hôn ngày hôm sau.
Phùng Việt tọa trấn ở trụ sở Cẩm Y Vệ gần một canh giờ thì thấy Tống Trì trở về.
Hắn mặc áo tơi dầu màu đen, vạt áo ướt đẫm, mang theo một thân sát khí của Cẩm Y Vệ trở về.
Phùng Việt mời Tống Trì đến phòng hắn uống rượu.
“Tình hình hôm nay thế nào?” Phùng Việt vừa rót rượu cho Tống Trì vừa hỏi.
Tống Trì nói: “Các cửa thành đều bắt được các thân tín Tô gia cố gắng chạy trốn.
Đây là danh sách, mời đại nhân xem qua.”
Phùng Việt ngồi xuống bên cạnh hắn tiếp nhận danh sách Tống Trì đưa tới.
Trong đó có tất cả thành viên cửu tộc Tô gia mà Tống Trì thu thập được.
Đương nhiên, Phùng Việt cũng cho người thu thập một phần.
Nếu danh sách của Tống Trì cũng giống với của hắn thu thập chứng minh Tống Trì không âm thầm hiệp trợ Tô gia bỏ trốn, mà một lòng làm việc cho Chính Đức Đế và Hàn Quốc Cữu.
Danh sách đều được Phùng Việt ghi nhớ trong đầu.
Hắn đảo qua từng cái tên trong danh sách, bỗng nhiên hắn phát hiện bên trong xuất hiện một nhân vật mà ngay cả hắn cũng không tra được.
“Tô Nhị gia còn có một đứa con riêng sao?” Phùng Việt kinh ngạc nói.
Tống Trì: “Vâng.
Người của hạ quan điều tra được từ chỗ thiếp thất của Tô nhị gia.
Tô Nhị gia từng thích một nha hoàn làm việc trong thư phòng của hắn nhưng Nhị thái thái lại không thích.
Tô Nhị gia không còn cách nào đành phải đuổi nha hoàn kia đi.
Nhưng người của hạ quan đi điều tra lại phát hiện Tô nhị gia vẫn duy trì lui tới với nha hoàn kia, bọn có đã có một hài tử bốn tuổi.
Nhưng nhà của nha hoàn kia ở tận thôn Liễu Hà ngoài thành Dương Châu, buổi chiều hạ quan đã phái người đi bắt.”
Phùng Việt nghe xong rất cao hứng, nâng chén về phía Tống Trì nói: “Quận vương tuổi còn trẻ mà làm việc tinh tế tỉ mỉ.
Phùng mỗ bội phục, chén rượu này xin kính Quận Vương.”
Tống Trì cười nói: “Đại nhân có trà không? Hạ quan sợ uống rượu vào sẽ hỏng việc nên không bao giờ dám uống rượu.”
Phùng Việt ngẩn ra, vừa định nói chuyện thì có một Cẩm Y Vệ đột nhiên đội mưa chạy tới, quỳ gối ngoài cửa nói vọng vào: “Hồi bẩm Quận Vương.
Lúc chúng ta chạy đến thôn Liễu Hà thì phát hiện mẫu tử Liễu Mạt Nhi đã chạy trốn.
Theo thôn dân ở đó nói hôm nay có một chiếc xe ngựa đến đón bọn họ đi rồi.
Chắc hẳn đó là hộ vệ do Tô nhị gia phái đến.”
Tống Trì nghe vậy, nhíu mày đứng dậy khỏi bàn nói với Phùng Việt: “Xin đại nhân ở lại trấn thủ Dương Châu, hạ quan sẽ dẫn người đi truy bắt bọn họ.”
Nói xong, hắn đã xoay người đi ra ngoài, ngay cả áo tơi dầu cũng quên mặc, chớp mắt liền biến mất trong bóng đêm tối đen và mưa to dày đặc.
Phùng Việt bưng chén rượu, con ngươi chậm rãi chuyển động.
Không lâu sau, hắn khẽ thở dài, tựa như đồng tình lại có một tia vui sướng khi người gặp họa.
Hoàng tộc thì như thế nào, quận vương thì như thế nào.
Bởi vì Tống Trì xuất thân từ chi của lão Tấn Vương nên mới bị Chính Đức Đế kiêng kỵ.
Hắn muốn Chính Đức Đế loại bỏ phần kiêng kỵ này thì hắn phải cố gắng hơn nhiều so với quan viên bình thường.
Đột nhiên, một tia chớp chói mắt xẹt qua bầu trời đêm.
Kèm theo đó là tiếng sấm, Phùng Việt rùng mình.
Trời mưa to như vậy, may mắn Tống Trì chịu đi liều mạng nếu không hắn lại phải tự mình ra trận.
Uống mấy chung rượu làm ấm người, Phùng Việt về phòng ngủ một giấc ngon để ngày mai còn có sức làm việc.
Vì Tống Trì đã ra khỏi thành bắt người nên hắn phải tự mình xem chừng động tĩnh trong thành.
Mưa lớn kéo dài liên tiếp mấy ngày, đến ngày thứ tư thì mưa bắt đầu nhỏ lại.
Lúc này, Phùng Việt cũng nhận được tin tức của Tống Trì.
Nhưng lần gặp mặt này, Tống Trì lại được người khiêng về trụ sở Cẩm Y Vệ, vai phải hắn bị trúng một mũi tên, khuôn mặt tuấn mỹ bị nước mưa làm ướt tái nhợt như tờ giấy.
A Mặc cùng mấy huynh đệ Cẩm Y Vệ đồng hành cũng mang theo thương tích trở về.
Mấy Cẩm Y Vệ này đều là người của Phùng Việt.
Trong đó có một người nói: “Bẩm đại nhân, lúc Quận Vương và thuộc hạ đuổi theo mẫu tử Liễu Mạt Nhi thì bị lọt vào mai phục do Tô gia bày ra.
Đối phương dẫn chúng tôi đến một sơn cốc, ở đó đã có tử sĩ và cung tiễn mai phục sẵn.
May nhờ tiễn pháp của Quận Vương vô cùng tốt nên chúng ta mới có cơ hội phản kích.
Nhưng đáng tiếc, Quận Vương bị người khác đánh lén nên bị trúng mũi tên có độc, chúng ta cũng tổn thất ba huynh đệ.”
“Mũi tên có độc?” Phùng Việt kinh sợ kéo y bào của Tống Trì ra nhìn.
A Mặc rưng rưng nói: “Thỉnh đại nhân nhẹ tay một chút.
Lúc chúng ta rút tên cho quận vương đã rút luôn một miếng thịt lớn.
Đường đi xóc nảy, miệng vết thương đã cầm máu mấy lần bị nứt ra, bây giờ chỉ sợ vết thương càng nặng hơn.”
Phùng Việt đã nhìn thấy vết thương của Tống Trì, băng gạc đỏ thẫm.
“Mau đưa Quận Vương về phòng, nhanh chóng mời lang trung kiểm tra băng bó lại cho Quận Vương.” Phùng Việt cũng bắt đầu nóng nảy.
Vụ án Tô gia lần này Tống Trì lập được đại công.
Nếu Tống Trì có sai sót gì thì hắn sợ Chính Đức Đế sẽ hỏi tội mình.
Sau khi A Mặc dẫn người đưa Tống Trì rời đi, Phùng Việt xoay người hỏi thuộc hạ khác: “Các ngươi trúng mai phục vậy còn hai mẫu tử kia thì sao?”
“Thưa đại nhân.
Đường núi trơn trượt, trong lúc hai mẫu tử kia chạy trốn không cẩn thận ngã xuống vách núi.
Sáng nay, chúng ta đã xuống dưới chân núi lục soát.
Liễu Mạt Nhi mạng lớn nên chỉ chỉ bị gãy mấy cái xương nhưng nhi tử của nàng lại không may, đầu hắn đập vào tảng đá chết rồi ạ.”
Phùng Việt: “Ngươi có cho người đi kiểm tra xem đó có đúng là mẫu tử các nàng không?”
“Thuộc hạ đã mang về cho Tô Nhị gia xem qua.
Tô nhị gia vừa nhìn thấy thi thể đứa nhỏ kia đã khóc ngất đi.
Đại nhân, như vậy thuộc hạ có cần bắt thôn dân thôn Liễu Hà đến xác nhận không ạ?”
Phùng Việt khoát tay áo nói: “Thôi không cần đâu.
Ngươi cứ chiếu theo danh sách, toàn lực tìm kiếm những người khác đi.”
Chỉ là một đứa con ngoài giá thú thôi mà.
Hơn nữa, Tống Trì còn tốn rất nhiều sức mới bắt được, thậm chí là xém mất mạng thì chắc chắn bọn họ là thật rồi.
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...