Ngày lại mặt, Tống Tương đi cùng Từ Giản đến Đoan Vương Phủ.
Phu thê Thẩm Nhị gia, Tống thị và phu thê Thẩm Mục cũng có mặt.
Lúc này, Từ Giản đã không còn khẩn trương như lúc trước nhưng trên mặt hắn lại thêm phần ngượng ngùng, khuôn mặt tuấn tú có phần ửng đỏ.
Tống Trì nhìn muội phu càng nhìn càng không thuận mắt.
Thẩm Nhị gia và Thẩm Mục cũng nghĩ giống như hắn nhưng Ngu Ninh Sơ và Tống thị đều rất hài lòng với Từ Giản.
Có Tống thị ở đây, Tống Tương lại cố ý trốn tránh nên Ngu Ninh Sơ không tìm được cơ hội thẩm vấn nàng.
Mấy ngày sau, Tống Tương và Từ Giản chuyển về phủ công chúa ở.
Thừa dịp Từ Giản đi Công Bộ làm việc, Thẩm Minh Lam và Ngu Ninh Sơ cùng nhau đi Phủ Công Chúa thăm bạn khuê mật, nay đã là tân nương tử nhà người ta.
Thẩm Minh Lam phụ trách đặt câu hỏi, Ngu Ninh Sơ ngồi bên vừa cười vừa nghe còn Tống Tương lại tỏ ra dáng vẻ “mặc người xử lý”.
Ba người họ đều đã thành thân nên hỏi vấn đề cũng lớn mật hơn trước.
Thẩm Minh Lam cười nói: “Đêm động phòng, các người gọi nước bao nhiêu lần?”
Tống Tương vươn hai ngón tay ra.
Thẩm Minh Lam: “Phò Mã năng lực thế nào, có làm cho Công Chúa của chúng ta thoả mãn không?”
Tống Tương trả lại cho nàng một gương mặt đỏ bừng.
Từ Giản thoạt nhìn ngốc nghếch nhưng lại rất biết quan sát sắc mặt, rất biết cách săn sóc người.
Nàng gật đầu lung tung rồi vội vàng nói: “Hai người chỉ được hỏi thêm một câu nữa thôi đấy, nhiều hơn nữa muội không trả lời đâu.”
Thẩm Minh Lam đem cơ hội này nhường cho Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ thật ra muốn trả lại câu hỏi ngày đó của Tống Tương cho nàng nhưng lại ngại ngùng hỏi ra miệng nên chỉ đành hỏi lung tung: “Muội phu có biết muội biết hắn là Vong Trần tiên sinh chưa?”
Thẩm Minh Lam nhìn nàng đầy ghét bỏ: “Muội ấy làm muội xấu hổ biết bao nhiêu lần, khó lắm mới có cơ hội mà muội lại đi hỏi cái này hả?”
Tống Tương sợ Ngu Ninh Sơ đổi ý hỏi lại câu khác liền vội vàng trả lời: “Hắn còn chưa biết đâu, muội tính một thời gian nữa lại lấy chuyện này ra trêu chọc hắn tiếp.”
Tiếp đó, Tống Tương lại tiếp tục chia sẻ một số chuyện thú vị giữa nàng và Từ Giản cho hai người nghe.
Thẩm Minh Lam chậc lưỡi nói: “Vậy không phải là trái ngược với Trì biểu ca và A Vu sao? Hai người không hổ là huynh muội, thật biết đùa giỡn người khác.”
Tống Tương hừ nói: “Ít nhất muội và Từ Giản đã là phu thê, muội trêu chọc hắn cũng là tình thú giữa hai phu thê, muội không có xấu như ca ca đâu.”
Ngu Ninh Sơ: “Được rồi được rồi, đều là chuyện đã qua, hai người đừng nhắc lại nữa.”
Bắt đầu từ tháng Năm, thời tiết càng ngày càng nóng lên.
Thân thể Ngu Ninh Sơ và Thẩm Minh Lam càng ngày càng nặng nề không tiện ra ngoài, chỉ có Tống Tương thường xuyên đến Đoan Vương Phủ và Ninh Quốc Công Phủ trò chuyện với hai người.
Lang trung dự đoán Ngu Ninh Sơ sẽ sinh vào giữa tháng Bảy, Ngu Ninh Sơ cũng không thấy sốt ruột.
Tuy rằng, thân thể có chút nặng nề khó chịu nhưng vẫn trong phạm vi nàng có thể chịu đựng được.
Tống Trì quyền cao chức trọng, công việc bận rộn nhưng buổi sáng mỗi ngày hắn đều tranh thủ khí trời còn mát mẻ đi dạo hoa viên với Ngu Ninh Sơ.
Tối đến, Tống Trì lại thích ngồi bên cạnh hỏi thăm tình hình ăn uống sinh hoạt một ngày của nàng, hắn còn thích sờ bụng nói chuyện với hài tử trong bụng nàng.
Cuối tháng Năm, Tống Thấm bên kia phái người đưa thiệp cưới đến mời phu thê hai người đến Phủ Công Chúa uống rượu mừng của nàng vào ngày hai mươi tháng Sáu.
Tống Trì nói: “Hôm đó, ta đi một mình muội ở nhà dưỡng thai đi.”
Ngu Ninh Sơ nói: “Hay là muội cũng đi.
Muội đến đó không làm gì mà ngồi nói chuyện phiếm với mọi người cũng được.
Hơn nữa, Khang Vương Phi cũng mang thai, nàng nhất định sẽ đi.
Nếu muội không đi thì lại có vẻ quý giá quá.”
Tống Trì hôn cổ nàng nói: “Muội chính là quý hơn cả nàng ta, trăm ngàn người như nàng ta cũng không so được với muội.”
Ninh Sơ thích nghe hắn khen mình như vậy, cũng thích hô hấp hắn rơi vào cổ nàng.
Đến ngày hai mươi tháng Sáu, bởi vì ngày hôm trước trời mưa nên khí trời hôm nay coi như mát mẻ.
Yến hội được bày tại nhà thuỷ tạ trong Phủ Công Chúa của Tống Thấm.
Mỗi bàn được đặt một khối băng, nhóm tiểu nha hoàn đứng bên cạnh quạt không ngừng đưa tới từng luồng gió mát lạnh.
“Tẩu có cảm thấy lạnh không?” Tống Tương ngồi bên cạnh Ngu Ninh Sơ có chút lo lắng hỏi.
Ngu Ninh Sơ cười nói: “Làm sao có thể lạnh được, ta còn cảm thấy có chút nóng đây này.”
Lúc này, Tống Tương mới yên tâm.
Hai người ngồi nói chuyện được một lúc thì Khang Vương Phi mới khoan thai đến muộn.
Lúc nàng gả cho Khang Vương được hai tháng, vào đúng dịp Đoan Ngọ đã được chẩn ra hỉ mạch.
Bây giờ mới qua được hai tháng, dáng người nàng vẫn chưa có gì khác biệt so với trước.
Các trưởng bối mang theo nữ oa nhi đến ăn tiệc cố ý ngồi xa một chút, sợ tiểu hài tử làm kinh động đến hai vị Vương Phi đang mang thai.
Đều là Vương Phi nên Ngu Ninh Sơ và Khang Vương được an bài ngồi chung một bàn.
Đang ở bên ngoài nên Ngu Ninh Sơ không muốn động đũa, nàng cũng không thấy đói nên chỉ ngồi mỉm cười nghe các khách nữ ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nàng cũng sẽ nói vài câu với Khang Vương Phi.
“Ai, ta đi rửa tay, các ngươi cứ tự nhiên.” Tiệc rượu mới bắt đầu được một nửa, đột nhiên Khang Vương Phi ngại ngùng lên tiếng.
Ngu Ninh Sơ, Tống Tương đều gật gật đầu.
Khang Vương Phi dẫn theo nha hoàn đi về phía tịnh phòng.
“Tẩu, có phải ai mang thai cũng có khẩu vị kém không? Muội thấy hai người ai cũng không ăn được mấy miếng.” Tống Tương nhỏ giọng nói với Ngu Ninh Sơ.
Ngu Ninh Sơ nghĩ, nàng không dám ăn lung tung ở bên ngoài nên trước khi xuất phát đã ăn ở nhà no đến bảy phần còn Khang Vương Phi đang trong giai đoạn nghén nên chắc là khẩu vị cũng kém thật.
Qua một chén trà, tiếng cười nói vui vẻ trong nhà thuỷ tạ đột nhiên bị một tiếng thét chói tai cắt đứt, mọi người nhao nhao dừng đũa.
Nhóm nữ quyến cách tịnh phòng gần nhất vừa ngó đầu ra nhìn liền có người hét lên: “Không hay rồi, Vương Phi bị ngã!”
Trong này chỉ có hai vị Vương Phi, Ngu Ninh Sơ đang ngồi ở bên này nên người ngã tự nhiên là Khang Vương Phi.
Người thì thật lòng quan tâm còn người thì lại muốn xem náo nhiệt, mọi người đều đứng dậy chạy vội ra bên ngoài.
Ngu Ninh Sơ cũng muốn biết đã xảy ra chuyện gì, dù sao với quan hệ giữa hai người thì nàng cũng nên đi xem một chút.
Ngu Ninh Sơ khoác tay Tống Tương, dưới sự hộ tống của nha hoàn chậm rãi đi ra ngoài.
Hai người còn chưa kịp nhìn thấy cái gì thì nha hoàn bên cạnh Tống thị chạy tới nói với Tống Tương: “Bẩm Công Chúa, Trưởng Công Chúa có dặn ngài và Vương Phi hãy ngồi tại ghế, đừng đi qua đó.”
Ngu Ninh Sơ là người hiểu chuyện, không đi qua đó góp vui nữa.
Hai người vừa mới ngồi xuống thì Khang Vương, Tống Trì, Thẩm Mục và các nam khách thân thiết với Tống Thấm đều tới.
Tống Trì và Thẩm Mục chỉ bước đi có chút nhanh còn Khang Vương thì trực tiếp chạy tới như một cơn gió lướt qua bên ngoài nhà thuỷ tạ, chạy tới chỗ Khang Vương Phi gặp chuyện không may.
Khang Vương và Vương Phi của hắn vẫn còn trong giai đoạn tân hôn tình nồng ý mật.
Khang Vương Phi lại mang thai hài tử, nghe nói Vương Phi gặp chuyện không may làm sao Khang Vương có thể không vội được chứ?
Hắn vội vàng chạy một mạch đến đây, xuyên qua đám người cuối cùng cũng nhìn thấy Khang Vương Phi đang được một nha hoàn đỡ ngồi trên mặt đất.
Nghe được tiếng bước chân, Khang Vương Phi vẻ mặt đau đớn ngẩng đầu nhìn Khang Vương.
Ánh mắt Khang Vương lại chú ý đến mảng máu dưới thân Khang Vương Phi.
Hôm nay, Khang Vương Phi mặc một cái váy màu trắng, lúc này váy trắng đã bị máu nhuộm đỏ một mảng.
Giống như có thứ gì đó hung hăng gõ vào trí nhớ của hắn đem cảnh tượng máu chảy đầm đìa nào đó kéo ra, Khang Vương đột nhiên liên tục lui về sau, hai tay ôm đầu cuộn mình lại, có người giơ tay muốn đỡ hắn lại bị hắn đẩy mạnh qua một bên.
Ngay sau đó, Khang Vương ngã xuống đất, toàn thân bắt đầu co giật.
“Mau vào trong cung thỉnh ngự y! Lang trung mà Vương Gia thường dùng cũng mời đến nhanh lên!”
Tống Trì và Thẩm Mục cùng nhau đè lại Khang Vương, lạnh lùng quát.
Bởi vì phu thê Khang Vương đồng thời xảy ra chuyện nên tiệc hỷ ở Phủ Công Chúa tan sớm, chỉ có Tống Trì và Ngu Ninh Sơ ở lại tiếp đãi Hoàng Thân Quốc Thích.
Lúc này, Ngu Ninh Sơ đã biết được chuyện gì xảy ra.
Khang Vương Phi ngồi một chút cảm thấy buồn nôn nên mới muốn ra ngoài tản bộ dưới bóng cây bên ngoài nhà thuỷ tạ, kết quả lúc xuống bậc thang nha hoàn bên cạnh chỉ lo nhìn chằm chằm bước chân chủ tử còn chính mình lại không cẩn thận giẫm lên làn váy Khang Vương Phi dẫn đến hai chủ tớ cùng nhau ngã xuống.
Tình huống của Khang Vương thì phức tạp hơn nhiều, thê tử gặp chuyện như vậy hắn đau buồn lo lắng là điều dễ hiểu nhưng không ai biết vì sao hắn lại co giật.
Lang trung Vương Phủ thường dùng chạy đến trước, sau khi kiểm tra xác nhận Khang Vương chỉ tạm thời hôn mê chứ không có gì đáng ngại liền đi chẩn trị cho Khang Vương Phi.
May mắn trong bất hạnh, Khang Vương Phi chỉ bị động thai khí, hài tử vẫn an toàn, mấy ngày kế tiếp chỉ cần nằm trên giường cẩn thận nghỉ ngơi đợi thai tượng ổn định thì có thể hoạt động bình thường trở lại.
Khang Vương Phi như thoát chết trong gang tấc nằm xụi lơ trong lòng nha hoàn vụng trộm rơi nước mắt.
Một lúc sau, nàng muốn đi xem Khang Vương nhưng lại không dám động.
Rất nhanh sau đó, Chiêu Nguyên Đế và Trịnh Hoàng Hậu mang theo hai vị ngự y chạy tới.
“Hài tử thế nào rồi?”
Trịnh Hoàng Hậu lo lắng hỏi, người truyền tin nói không rõ tình huống của Khang Vương.
Bình thường, Khang Vương ngoại trừ thân thể có chút yếu ớt không thích hợp luyện võ thì không có tật xấu gì cho nên Trịnh Hoàng Hậu càng quan tâm đến hài tử trong bụng nhi tức hơn, thậm chí bà còn hoài nghi có người muốn hãm hại nhi tức của bà.
Khi bà nhìn về phía phu thê Tống Trì và Ngu Ninh Sơ, ánh mắt lo lắng cũng không che giấu được địch ý trong mắt bà.
Tống Trì dường như không phát hiện mà ánh mắt nhìn Cô Cô Tống thị lúc này đang đi đến bên cạnh Chiêu Nguyên Đế giải thích chi tiết hai việc ngoài ý muốn này.
Một vị ngự y am hiểu bảo vệ thai nhi một lần nữa kiểm tra cho Khang Vương Phi, hắn và vị lang trung kia cùng đưa ra kết quả giống nhau, Khang Vương Phi đã an toàn, chỉ cần an tâm dưỡng thai là được.
Vậy thì chỉ còn Khang Vương.
Một vị ngự y khác đi qua bắt mạch cho Khang Vương đang hôn mê, sau đó hắn lại đi hỏi thăm triệu chứng bệnh của Khang Vương trước đó từ Tống Trì, Tống thị và những người ở đó xong thì nhíu nhíu mày chắp tay hướng Chiêu Nguyên Đế, Trịnh Hoàng Hậu nói: “Dám hỏi Hoàng Thượng và Nương Nương, trước đây Khang Vương Điện Hạ có từng chịu qua kích thích rất lớn hay không, hoặc Điện Hạ có biểu hiện sợ máu hay không? Triệu chứng hôm nay của Điện Hạ và các triệu chứng co giật có phần tương tự với bệnh động kinh.”
Chiêu Nguyên Đế nhíu mày: “Động kinh không phải chỉ xảy ra ở hài tử thôi sao?”
Ngự y gật đầu: “Hoàng thượng nói phải nhưng mà chỉ cần kích thích đủ lớn thì cho dù nam nữ trưởng thành cũng sẽ xuất hiện hiện tượng co giật.”
Chiêu Nguyên Đế nhìn về phía Trịnh Hoàng Hậu.
Từ khi một nhà Nhị đệ xảy ra chuyện, phần lớn thời gian hắn đều ở trong quân doanh, đôi nhi nữ đều do Trịnh thị chiếu cố nuôi dưỡng.
Trịnh Hoàng Hậu từ lúc nghe được những lời của ngự y, sắc mặc liền trở nên tái nhợt như tờ giấy.
Năm đó, lúc mẫu thân Tống Trì một thi hai mạng bị Triệt nhi không cẩn thận nhìn thấy.
Bà từng lo nhi tử sợ hãi nên để nhũ mẫu canh giữ một tấc không rời, sau khi đảm bảo hắn không có việc gì mới yên tâm.
Chẳng lẽ, nhi tử lúc ấy chỉ là không có biểu hiện ra ngoài nhưng vẫn nhớ mãi không quên một màn kia?
Chiêu Nguyên Đế nhìn ra vấn đề không vui nói: “Rốt cuộc thì Triệt nhi đã chịu kinh hách gì?”
Trịnh Hoàng Hậu không dám nói, ít nhất là vào lúc này.
Vì thế, bà quay sang hỏi ngự y: “Cứ cho là bị động kinh đi, vậy đối với Khang Vương có ảnh hưởng gì lớn không? Có phải sau này chỉ cần không bị kích thích nữa thì sẽ không sao phải không?”
Ngự y không dám nhìn thẳng vào mắt Đế Hậu cúi đầu nói: “Cái này, thần không dám khẳng định.
Chứng động kinh phát tác không có quy luật, đôi khi không có kích thích sẽ bình an vô sự nhưng có lúc sẽ đột nhiên phát tác.”
Thân thể Trịnh Hoàng Hậu lung lay một chút.
Chiêu Nguyên Đế nắm chặt nắm tay, ánh mắt đảo qua mấy người ở đây, bỗng nhiên nói: “Ngoại trừ Hoàng Hậu, những người khác đều lui ra, ai về phủ người nấy đi.”
Tống thị đi theo mọi người đi ra nhưng không có rời đi, bà chỉ bảo các tiểu bối trở về trước.
Tống Trì đỡ Ngu Ninh Sơ chậm rãi đi ra ngoài.
“Lúc nãy, nàng có bị sợ không?” Hắn nhẹ giọng hỏi thăm nàng.
Ngu Ninh Sơ lắc đầu, lúc mới biết Khang Vương Phi có thể sinh non thì nàng hơi hoảng hốt, đứa nhỏ trong bụng giống như yếu ớt hơn.
Sau đó, ngự y lại nói hài tử trong bụng Khang Vương Phi an toàn thì nàng không còn thấy khó chịu nữa.
Tống Trì nắm chặt tay nàng: “Không có việc gì là được rồi.
Muội phải cẩn thận, trước khi hài tử chào đời muội đừng ra ngoài nữa.”
Ngu Ninh Sơ gật đầu.
Đi một hồi, nàng mới phát hiện lòng bàn tay của Tống Trì rất lạnh, trước kia không phải như vậy.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn, dưới ánh mùa hè nóng nực, mặt của Tống Trì lại có chút tái nhợt, giống như người vừa rồi xảy ra chuyện chính là nàng.
Hắn có sợ không?
Dường như, những người không mang hài tử thường có xu hướng đánh giá thấp khả năng chịu đựng của nữ nhân mang thai.
Ngu Ninh Sơ gãi gãi lòng bàn tay hắn.
Tống Trì bất ngờ nhìn qua.
Ngu Ninh Sơ cười cười: “Hôm nay sao tay huynh lạnh vậy, trời nóng muội nắm thấy rất thoải mái.”
Tống Trì nhìn con ngươi trong suốt như nước của nàng bất giác cũng nở nụ cười: “Sau này mỗi đêm trước khi đi ngủ ta đều ngâm mình trong bồn nước lạnh để muội ôm cho thoải mái nhé.”
Chờ phu thê hai người lên xe ngựa, thần sắc Tống Trì đã khôi phục như thường.
Cùng lúc đó, Chiêu Nguyên Đế đứng trước giường bệnh của Khang Vương chờ câu trả lời của Trịnh Hoàng Hậu: “Rốt cuộc thì A Triệt đã chịu qua chuyện kinh hách gì?”
Trịnh Hoàng Hậu nhìn nhi tử đang hôn mê mím môi không nói.
Mang thai, máu…
Chiêu Nguyên Đế nhắm mắt lại: “Lúc đệ muội xảy ra chuyện, A Triệt nhìn thấy, có phải hay không?”
Trịnh Hoàng Hậu vẫn im lặng như cũ.
Chiêu Nguyên Đế liền nở nụ cười, cười xong lại phun ra một ngụm máu.
Báo ứng, tất cả đều là báo ứng.
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...