Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Gần đây đoàn phim đều quay ở phim trường nên buổi sáng Giang Phán không đi nhờ xe Chu Đình Quân nữa mà tự mình ngồi xe tới.
Sáng hôm nay Giang Phán có vài cảnh quay quan trọng, phải đến 11 giờ rưỡi toàn bộ đoàn phim mới kết thúc công việc để ăn trưa.
Buổi chiều đạo diễn thấy sắc mặt Giang Phán có chút tái nhợt nên quyết định quay cảnh của những người khác trước, cho cô một ít thời gian học lời thoại và nghỉ ngơi.
Giang Phán học thoại, sau đó lại cầm lòng không đậu mở điện thoại định chơi một ván nhỏ.
Cô dạo một vòng Weibo trước khi mở giao diện trò chơi, thế mà lại phát hiện mình vẫn còn trên hot search, tuy không đứng đầu bảng nhưng xếp hạng cũng rất cao.
Giang Phán thở dài, không biết khi nào mình lại có thể chất lên hot search như vậy, rõ ràng cô không làm gì mà cứ lâu lâu lại chạy lên hot search, bởi vậy anti-fan ngày càng nhiều.
Giờ cô cũng không dám vào xem tin nhắn, sợ bản thân nhìn thấy những lời nói ác ý khó chịu kia rồi nhịn không được đi dỗi những anti-fan không có tố chất.
Giang Phán mím môi, đầu ngón tay chạm nhẹ trên màn hình, rời khỏi Weibo, mở trò chơi.
Một nữ diễn viên trong đoàn đang nghỉ ngơi buông kịch bản xuống, nhấc chân đi tới bên này nhìn Giang Phán với vẻ ngập ngừng.
Giang Phán luôn luôn đối xử tốt với mọi người......!Mặc kệ có phải thật lòng hay không, cô cảm thấy ít nhất mình nên duy trì dáng vẻ này trước mặt công chúng, dù cho thường xuyên đụng phải một số người muốn thông qua mình kiếm chút tài nguyên và nhiệt độ, ngoài mặt cô cũng sẽ không biểu hiện bất kỳ nét khó chịu hay phản cảm nào.
Cô cong môi cười, lễ phép hỏi: "Có chuyện gì sao?"
Đối phương siết chặt nắm tay, dường như đã hạ quyết tâm mới nhẹ giọng nói: "Chuyện đó, tháng sáu năm nay tôi sẽ kết thúc hợp đồng với công ty quản lý hiện tại.
Tôi muốn ký hợp đồng với công ty truyền thông Tinh Thước, lúc trước tôi có liên hệ với người đại diện Mạnh Húc của cô nhưng anh ta nói mình không dẫn dắt ai nữa......"
Nữ diễn viên dừng một chút rồi tiếp tục: "Cho nên cô có thể giúp tôi giật dây bắc cầu được không, giúp tôi nói vài lời với anh ta, tôi thật sự rất muốn được anh ta......"
Giang Phán nheo mắt, không trả lời.
Dường như bây giờ tất cả mọi người đều cảm thấy cô được một tay Mạnh Húc nâng lên mới nổi tiếng, những người không có kỹ thuật diễn xuất gì cũng muốn đâm đầu vào Mạnh Húc.
Giang Phán cười nhẹ nhàng, xa cách mà trả lời: "Tôi chỉ có thể giúp cô nói vài câu, về phần ký hay không ký với cô còn tùy thuộc vào quyết định của anh ấy."
Nữ diễn viên nghe vậy, âm lượng cao lên vài phần: "Không được, cô nhất định phải làm cho anh ta ký hợp đồng với tôi!"
A.
Được một tấc lại muốn tiến một thước.
Giang Phán liếm liếm khóe môi, vừa định tuyệt tình rút lại câu nói hỗ trợ vừa rồi thì đối phương đột nhiên bước tới, cúi người, miệng dán bên tai cô nói một câu.
Người ngoài nhìn vào chỉ thấy bọn cô thân thiết như hai chị em đang thủ thỉ với nhau.
Chỉ mình Giang Phán biết đối phương đang nói gì.
Giọng điệu của nữ diễn viên mang theo ba phần đắc ý: "Trong tay tôi đang nắm giữ điểm yếu của cô."
Giang Phán "soạt" một tiếng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nữ diễn viên thấp hơn mình nửa cái đầu, cô cười như không cười mở miệng: "Thì sao chứ? Cô muốn uy hiếp tôi?"
Nữ diễn viên thấy Giang Phán không hề chột dạ thì sắc mặt cứng đờ, cố nở một nụ cười: "Không phải tôi uy hiếp cô, tôi chỉ là đang thương lượng với cô mà thôi."
Giang Phán bị chọc tức đến bật cười, cô chậc lưỡi: "Dựa vào cái gì mà tôi phải thương lượng với cô?"
Với lại, sao cô không biết mình còn nhược điểm gì có thể bị người khác dùng để uy hiếp vậy nhỉ.
Nữ diễn viên hít sâu một hơi, yên lặng nhìn Giang Phán: "Tự cô lo mà suy xét một chút xem có muốn giúp tôi hay không, sắp tới phân cảnh của tôi rồi, tôi đi chuẩn bị trước.
Tôi chờ cô tiêu hóa tin tức này cho tốt......"
Giang Phán không cho cô ta cơ hội nói hết câu, trực tiếp ngắt lời: "Không cần chờ."
Nữ diễn viên cắn môi, chỉ cho rằng Giang Phán không tin trong tay cô ta có điểm yếu.
Cô ta nhìn xung quanh, thấy không có người nhìn qua bên này mới nhanh chóng cho tay vào túi lấy ra một cây bút ghi âm, lắc lắc hai cái trước mặt Giang Phán rồi nhanh chóng bỏ lại vào túi như sợ Giang Phán dùng bạo lực cướp đi mất.
Giang Phán: "......"
Cô nhướng mày như có hứng thú, sau khi nhìn thoáng qua túi của cô ta thì chậm rãi thu hồi tầm mắt, ung dung mở miệng: "Cô muốn đăng thì cứ đăng."
Nữ diễn viên có chút sốt ruột, không ngờ Giang Phán lại biết bên trong cây bút này ghi âm những gì, vội vàng mở miệng: "Tôi không nghĩ sẽ công bố, tôi chỉ muốn cô giúp một chuyện nhỏ này thôi."
Giang Phán lại ngồi xuống, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, không nói gì.
Nữ diễn viên cắn chặt răng: "Giang Phán, cô đừng ép tôi, đoạn ghi âm này mà lọt ra ngoài thì đời tư của cô sẽ bị phơi bày trước mắt công chúng và báo giới ngay lập tức, còn nữa, mới hôm qua ở buổi họp báo cô còn nói mình không quen biết Chu Đình Quân, cô có nghĩ tới kết cục của việc lừa dối người hâm mộ là gì không?"
Giang Phán lập tức hiểu ra bút ghi âm trong tay nữ diễn viên ghi lại những gì, không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là cuộc nói chuyện giữa cô và Tưởng Thanh Thanh ở phòng hóa trang ngày đó.
Bất luận cô ta cố ý hay vô tình ghi âm thì cô đều không sao cả, cô thu lại nụ cười thản nhiên trên mặt, thanh âm không gợn sóng: "Không nghĩ tới.
Cô có thể đi rồi."
Nữ diễn viên còn muốn nói thêm chút gì đó nhưng nhân viên bên kia đã lên tiếng thúc giục cô ta vài lần, cô ta lại không phải ngôi sao nên chẳng dám dây dưa, chỉ biết trừng mắt nhìn Giang Phán một cái đầy oán hận rồi chạy đi.
Buổi chiều lúc quay phim Giang Phán hơi không được nhập tâm, vừa mới bắt đầu một cảnh phải quay đi quay lại nhiều lần, nhưng chỉ trong chốc lát cô liền khôi phục lại trạng thái bình thường.
Hôm nay chỉ còn lại vài phân cảnh nên hơn 4 giờ đoàn phim đã kết thúc công việc.
Giang Phán về đến nhà mới hơn 5 giờ.
Cô rửa một đĩa anh đào sau đó ngồi xếp bằng trên sô pha, chụp một bức ảnh gửi cho Chu Đình Quân.
Kế đó gõ một hàng chữ: [Anh Chu, tối nay em muốn ăn cá sốt cà chua.]
Có lẽ anh đang bận, hơn mười phút mới trả lời: [Anh cũng muốn ăn]
Giang Phán tiếp tục gõ chữ: [Vậy lúc anh về nhớ ghé qua siêu thị mua cà chua nhé, trong nhà chỉ còn cá thôi.]
Chưa gõ xong thì đối phương lại gửi thêm một tin nhắn, vỏn vẹn một chữ: [em]
"......"
Được, của anh hết.
Ngựa thoát cương ngay cả yên cũng không giữ được mà.
Giang Phán xóa dòng chữ vừa rồi, rời khỏi WeChat, suy nghĩ một chút rồi vào phòng ngủ thay một bộ đồ khác.
Sau khi quay lại sô pha, cô dùng giá đỡ cố định điện thoại rồi mở phần mềm phát sóng trực tiếp.
Bây giờ cô đã lười dùng máy tính để livestream, vẫn là điện thoại nhẹ nhàng hơn.
Có thể do cô vẫn còn trên hot search nên vừa mở phòng phát sóng trực tiếp, người vào xem đông đến độ thiếu chút nữa sập mạng.
Cô im lặng vài giây, tầm mắt từ từ dời khỏi màn hình điện thoại, tốc độ spam bình luận kia làm cô hoa cả mắt.
Lúc quay trở lại màn hình, Giang Phán nhìn thấy một bình luận.
Phán Phán đây nè: [Nữ thần, hôm nay chị xem hot search chưa? Thì ra giáo sư Chu là fan cứng của chị đấy nhé!]
Giang Phán thoáng sửng sốt, chớp mắt: "Cả ngày hôm nay đều ở phim trường quay phim, vừa về đến nhà nên vẫn chưa xem Weibo.
Các bảo bối, mọi người có thể kể ngắn gọn cho mình biết lý do hôm nay lên hot search là gì không?"
Cô vừa dứt lời, chưa đầy hai mươi giây đã có người đứng ra giải thích.
Mị là bé cưng của Giang Phán: [Hôm nay Giáo sư Chu được Tạp chí Thanh niên Quốc gia phỏng vấn! Thầy ấy nói hình mẫu lý tưởng của mình phải xinh đẹp như chị á!]
Giang Phán cong môi cười: "Xinh đẹp giống chị á? Trong giới giải trí nhiều nữ minh tinh xinh đẹp như vậy, không thể nói thầy ấy là fan của chị được, có lẽ thầy ấy chỉ đơn giản cảm thấy chị xinh đẹp mà thôi."
Phán Phán đây nè: [Thế nhưng thầy ấy nói đã thích chị từ trước khi chị ra mắt luôn cơ.]
Giang Phán bị các fan nói đến chột dạ, rất muốn rời khỏi phát sóng trực tiếp đi xem video phỏng vấn của Chu Đình Quân ngay lập tức, cô vừa định tìm đại cái cớ rời khỏi, kết quả không biết một số fan mới lại từ đâu ùa vào.
Ngay sau đó khu bình luận lại thất thủ, những người mới vào sôi nổi ồn ào kêu anh gọi chị mau đi xem hot search đầu tiên.
Trong lòng Giang Phán tự dưng có một loại dự cảm không tốt cho lắm, cô nhíu mày muốn rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp đi xem coi thế nào, còn chưa kịp động đậy thì khu bình luận lại sôi nổi: [Nữ thần, không được bỏ trốn.]
"......"
Số lượng fan trên màn hình lúc giảm lúc tăng, chưa đầy một phút đã ổn định trở lại.
Tiểu Oreo: [Đm! Nữ thần, cô quả nhiên đã sớm quen biết giáo sư Chu!]
Ôi Giàng ơi: [Bạn trai của nữ thần đúng thật là giáo sư Chu!!!!!]
Ôi Giàng ơi: [Vậy mà tui đoán đúng rồi ha ha ha ha ha ha ha]
Hôm nay lại là cá hầm cải chua: [Hèn chi, tui đã sớm ngửi thấy mùi cẩu lương đâu đây mà.]
Phán Phán đây nè: [Cứ tưởng là fan, ai dè......!sao mị thấy chua quá đa.]
Nữ thần của tôi là Giang Phán: [Cho dù anh ấy có là ăn mày tôi cũng yêu......!Chua quá chua quá]
Tôi không phải là khoai tây sợi: [Trên cây chanh là quả chanh, mời lầu dưới]
Lầu trên là con chim ngu ngốc: [Tui và bạn ở dưới cây chanh]
......
Đa số mọi người gửi tặng đạn với ý tốt, nhưng cũng có một bộ phận fan CP còn sót lại trong làn đạn công kích Giang Phán, các loại từ ngữ khó nghe gì đều mắng hết, nói cô lòng lang dạ sói, nói cô không biết xấu hổ nhờ Lục Tây Duật để nổi tiếng rồi vứt bỏ.
Các fan của Giang Phán thấy được thì bùng nổ, cũng không chịu thua kém mắng ngược trở lại, làn đạn trở thành một đống hỗn độn.
Máy chủ của phòng phát sóng trực tiếp không chịu được sự gia tăng kịch liệt của fan hai nhà, cuối cùng sập mất.
Giang Phán chưa kịp phản ứng thì màn hình điện thoại đã tối đen.
"......"
Chưa đầy năm phút Mạnh Húc đã gọi điện thoại tới, lời ít ý nhiều: "Mấy hôm này em đừng dùng tài khoản chứng thức đăng Weibo, ra ngoài nhớ mang theo vệ sĩ.
Chuyện còn lại công ty sẽ ra mặt giải quyết, em đừng giải thích bất cứ chuyện gì."
Giang Phán ngã người lên sô pha, phồng má, chậm rãi thở ra một hơi rồi gật đầu: "Được ạ."
Cúp máy của Mạnh Húc không bao lâu, ở cửa truyền đến âm thanh chìa khóa va vào nhau giòn giã.
Giang Phán chân trần đạp lên thảm lon ton chạy tới mở cửa, cô nhìn Chu Đình Quân từ trên xuống dưới, sốt ruột hỏi: "Anh không bị người ta vây lấy đó chứ?"
Chu Đình Quân vừa định lắc đầu, tầm mắt di chuyển xuống dưới, mắt thấy đôi chân trắng nõn sạch sẽ của cô thì nhíu mày, vươn tay ôm cô lên.
Giang Phán nhận lấy túi giấy từ tay anh, hai chân vòng qua eo anh, đưa ra kết luận: "Cũng may không ai bao vây anh, không thì em chết đói mất rồi."
Chu Đình Quân ôm cô vào phòng khách ném lên sô pha, nắm lấy mắt cá chân mang dép vào cho cô rồi xách túi giấy chuẩn bị đi vào bếp.
Giang Phán ăn không ngồi rồi nên đi theo: "Em theo làm trợ thủ cho anh."
Chu Đình Quân bỗng nhiên xoay người lại, Giang Phán tránh không kịp, cả người đâm sầm vào ngực anhh, cô vuốt mũi mình, ngửa đầu lên nhìn anh với vẻ bất mãn.
Anh thấp giọng cười một tiếng: "Yêu anh nhiều đến vậy? Hửm?"
Giang Phán a một tiếng, gương mặt mờ mịt vài giây.
Chu Đình Quân cúi người xuống, đôi mắt đen nhìn thẳng vào mắt cô: "Dù cho ngày mai anh có đổi nghề làm ăn mày em cũng sẽ yêu anh cả đời?"
Giang Phán hiểu ra, vừa định gật đầu, dõng dạc nói đúng, anh đột nhiên bước tới, một luồng khí nóng hổi phả vào tai cô.
Người đàn ông liếm cắn vành tai cô không chút ý tốt, giọng nói trầm thấp thuần hậu, cố tình thả chậm tốc độ, âm cuối mềm nhẹ kéo dài: "Hôm qua không phải mới nói không quen biết anh sao......!bà xã."
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...