Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Tuy rằng anh đã cố tình hạ thấp giọng, nhưng lỗ tai của các fan một người lại một người sắc bén hơn, tinh tường bắt được một tiếng "Bà xã" từ một giọng trầm thấp dễ nghe.
Giang Phán trơ mắt nhìn màn hình bình luận từ "Đại cát đại lợi lập tức ăn gà" biến thành "Bà xã??????"
Cô không rõ ý tưởng của Chu Đình Quân, trong phút chốc không biết mình nên hay không nên giải thích với fan, im lặng một lúc, cô khẽ ho nói: "Về chuyện xưng hô này một lát nữa tôi sẽ đăng Weibo giải thích, các bảo bối, tôi đi ăn cơm trước đây."
Nói xong, Giang Phán gỡ tai nghe, trực tiếp rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp.
Cô đứng lên, đi đến trước mặt Chu Đình Quân, ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn anh chằm chằm: "Anh Chu, em thấy anh hư quá đấy."
Sắc mặt Chu Đình Quân thản nhiên, khóe môi khẽ nhếch, "Phải không?"
Giang Phán nhướng mày, đuôi mắt hiện lên chút hồng nhạt, tươi đẹp lại tràn đầy sức sống, cô gật đầu, âm cuối kéo dài: "Đúng vậy......!Ngay cả nhẫn cầu hôn cũng không có mà đã muốn tay không ôm vợ."
Chu Đình Quân giơ tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng, cười nhẹ một tiếng: "Không phải em là tiên nữ à?"
Sau khi Giang Phán sửng sốt vài giây cũng bật cười: "Ừ, đúng vậy, anh là tay không ôm tiên nữ."
Ý cười trên khóe môi Chu Đình Quân càng sâu: "Ăn cơm thôi."
Cho đến nay Giang Phán vẫn chưa được nếm qua thức ăn do Chu Đình Quân làm, ấn tượng đối với tay nghề của anh chỉ dừng lại ở chỗ anh biết nấu cháo và chiên trứng.
Cô gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng nhai nhai, thơm nhưng hơi cay, ăn ngon đến mức làm cô thỏa mãn nheo mắt.
Giang Phán dừng đũa, nghiêm túc nhìn Chu Đình Quân: "Nếu không anh gả cho em đi?"
Chu Đình Quân thong thả ung dung vừa ăn vừa nghe cô gái đối diện nói năng lung tung.
Giang Phán phân tích một cách mạch lạc: "Sau khi chúng ta kết hôn sẽ phân công hợp tác lao động.
Em phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, anh phụ trách xinh đẹp như hoa.
Anh đừng thấy bây giờ em không có tiền, nếu anh muốn thì em chính là cổ phiếu tiềm năng đấy.
Lấy bộ cổ trang em sắp quay kia mà nói đi, với kịch bản và đội chế tác như vậy, em chắc chắn có thể lên hương sau đó tiến quân ra điện ảnh quốc tế.
Đến lúc đó anh có thể sửa miệng gọi em là tiên nữ quốc tế Phán Phán."
Chu Đình Quân lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, không thể nhịn được nữa, đưa tay gắp một miếng sườn heo chua ngọt bỏ vào miệng cô, khẽ hỏi: "Ăn ngon không?"
Hương vị chua ngọt ở trong miệng tan ra, Giang Phán vội gật đầu không ngừng, mơ hồ đáp lại: "Ngon!"
Chu Đình Quân vươn tay trái búng trán cô, lời nói vừa bất đắc dĩ lại sủng nịch, "Ăn ngon thì ngậm miệng lại cho anh.
Lo mà ăn cơm đi."
Giang Phán che trán nhìn anh căm giận bất bình, đôi mắt to chớp chớp, gương mặt đầy vẻ vô tội, tủi thân hỏi: "Quân Quân, anh không yêu em nữa sao?"
Chu Đình Quân vô cảm nhìn cô, vài giây sau, anh rũ mi, âm thanh không chút gợn sóng: "Em sắp ra nước ngoài say mê mấy anh chàng tóc vàng mắt xanh rồi, anh còn yêu em làm gì nữa?"
Giang Phán nuốt thức ăn trong miệng xuống, cực kỳ nghiêm túc nhìn anh chăm chú: "Giáo sư Chu, anh đang bôi nhọ nghề nghiệp của em, em là diễn viên, em không phải vì mê mấy anh chàng tóc vàng mắt xanh mới muốn tiến quân ra điện ảnh quốc tế, mà em vì ước mơ của mình!"
Cảm xúc Chu Đình Quân không chút dao động, "Ước mơ của em là gì?"
Giang Phán liếm môi, mắt nhìn thẳng: "Ngủ với anh và được anh ngủ."
Chu Đình Quân: "......"
Ăn xong, một mình Giang Phán rửa sạch chén đũa, thu dọn phòng bếp.
Từ phòng bếp đi ra, cô rút vài tờ giấy khăn lau khô tay, đi đến phía sau người đàn ông đang dựa vào sô pha giải quyết công việc.
Giang Phán khom lưng, từ phía sau vòng qua vai Chu Đình Quân, gối đầu lên vai anh, nhìn vào màn hình máy tính.
Ngón tay Chu Đình Quân ở trên bàn phím nhẹ gõ, dường như không chút ảnh hưởng vì Giang Phán.
Môi Giang Phán khẽ mấp máy, nhẹ nhàng nói: "Ăn xong ngồi không tốt cho cơ thể."
Chu Đình Quân khóe môi hơi nhếch, nhẹ nhàng đáp lại: "Chỗ nào không tốt?"
Giang Phán hơi nghẹn, giơ tay nhéo lỗ tai anh, hùng hồn trả lời: "Chỗ nào cũng không tốt."
Vừa nói tay cô vừa luồn cổ vào áo sơ mi của anh, đi xuống từng chút một.
Cả người Chu Đình Quân cứng đờ, vừa định đè bàn tay đang tùy ý đốt lửa trên người mình, chuông điện thoại của Giang Phán đột nhiên vang lên.
Giang Phán vô cùng tiếc nuối rút tay lại, lấy điện thoại trong túi ra, trên màn hình hiển thị một dãy số lạ.
Cô cầm điện thoại đi ra bên ngoài ban công.
Trong nháy mắt khi cuộc gọi vừa được kết nối, một giọng nam âm hiểm vang lên, mí mắt Giang Phán giật giật.
Dù cho trong ấn tượng của Giang Phán người nọ không nói chuyện nhiều với mình, cô vẫn lập tức nhận ra đối phương là Giang Vân Dận.
"Em gái, có thời gian gặp mặt không?"
Giang Phán dừng một chút, không nói gì.
Thật ra đối với cô mà nói, tất cả những gì có liên quan tới nhà họ Giang đều sẽ làm cô sợ hãi.
Những năm qua cô đã kiềm chế rất tốt, cho dù gặp nhiều ác mộng hay nhiều đêm ngủ không được, cô vẫn sống và tỏa sáng, vẫn dũng cảm kiềm chế bản thân ban ngày không thèm nghĩ đến những thứ này.
Cô tự thôi miên bản thân hết lần này đến lần khác, từng chút một muốn quên đi những ký ức có liên quan đến quá khứ, sau đó không tim không phổi tồn tại.
Lúc cô cảm thấy bản thân đang làm rất tốt và cũng sắp thành công, những người này lại lần lượt tìm cách phá vỡ cuộc sống ổn định và yên bình hiện tại của cô.
Giang Phán phồng má, cảm xúc bực bội trong lòng quay cuồng, cô đưa điện thoại lên nhìn, vừa định cúp điện thoại, Giang Vân Dận ở bên kia quả nhiên lại mở miệng.
Giọng điệu của anh ta cực kỳ dịu dàng: "Chẳng phải trước kia em vẫn luôn muốn biết mẹ ruột của mình là ai à? Anh đã giúp em điều tra ra, em tới anh sẽ nói cho em biết."
"Hai giờ chiều ngày mai, anh ở nhà chờ em, em gái."
Giang Phán dùng đầu ngón tay bấu vào lòng bàn tay mình, "Bây giờ tôi không muốn biết nữa......"
Cô mạnh mẽ cúp máy, thậm chí còn muốn quăng điện thoại ra ngoài, mới vừa giơ tay thì một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt.
Chu Đình Quân đi tới, hơi cúi người, mắt đen nhìn thẳng vào cô: "Xảy ra chuyện gì?"
Giang Phán đột nhiên ôm lấy anh, áp mặt vào cổ anh, nước mắt lập tức chảy ra, âm thanh nghẹn ngào, "Thật ra lần trước là em gạt anh, em không có kiên cường như vậy, em cũng không phải siêu nhân, thậm chí em còn từng nhiều lần nghĩ tới chuyện sang một quốc gia khác định cư, không bao giờ trở về, không bao giờ gặp lại những người đó nữa......"
"Em thật sự thật sự rất ghét bọn họ......!Nếu bọn họ biến mất khỏi cuộc sống của em thì có thể em sẽ tha thứ cho họ, nhưng tại sao họ cứ luôn xuất hiện vậy chứ?"
Giang Phán nắm chặt ống tay áo của Chu Đình Quân, giống như một người sắp chết đuối nắm chặt lấy khúc gỗ trôi dạt duy nhất trên mặt sông.
Chu Đình Quân có thể cảm nhận được dòng chất lỏng ấm áp từ cổ chậm rãi chảy xuống, nóng đến mức khiến trái tim anh đau đớn.
Một tay anh nhẹ nhàng vỗ lưng Giang Phán, tay còn lại xoa tóc cô, giọng nói nhu hòa: "Vậy thì chúng ta sang nước khác, được không?"
Giang Phán khịt mũi lắc đầu, giọng mũi rất nặng, tủi thân mở miệng: "Không tốt đâu, vừa mới nãy anh còn nói em ra nước ngoài vì cưa cẩm mấy anh đẹp trai, anh không hề tin em, em không muốn cùng anh ra nước ngoài."
Động tác trên tay Chu Đình Quân dừng lại, dở khóc dở cười: "Ai gọi cho em?"
Cảm xúc căng thẳng của Giang Phán gần như được giải tỏa, cô kể cho anh về chuyện hạ lưu của Giang Vân Dận và chuyện về nhà họ Giang.
Dù sao cô cũng biết là anh đã nắm rõ tình huống cụ thể.
Giang Phán nói xong, chậm rãi phun ra một ngụm buồn bực, "Em cảm thấy làm cô nhi còn hạnh phúc hơn bây giờ nhiều."
Cô đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Chu Đình Quân: "Chỉ không biết nếu làm cô nhi còn có thể gặp được anh hay không, nếu không thì vẫn thế này tốt hơn."
Chu Đình Quân im lặng vài giây, đôi mắt đen nhánh một mảnh, khẽ hỏi: "Vậy em có muốn gặp lại bà ấy không?"
Giang Phán lắc đầu theo bản năng: "Không muốn.
Không muốn chút nào."
Chu Đình Quân ôm chặt cánh tay Giang Phán, "Ừm.
Bảo bối thật ngoan."
Giang Phán ngẩn người, ý cười trên khóe môi chậm rãi tràn ra, cô giãy giụa vài cái, tay vịn lên tay anh, hơi nhón mũi chân, áp môi vào môi anh.
Chu Đình Quân dễ dàng chuyển bị động thành chủ động, đầu lưỡi dịu dàng cạy răng cô ra, thăm dò trong miệng cô, kíƈɦ ŧɦíƈɦ từng tế bào thần kinh trong cô.
Giang Phán bị hôn đến mơ mơ màng màng, hơi thở chó chút không đều, cô khẽ lùi về sau cách xa anh một chút.
Vài giây sau, cô ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh: "Chúng ta làm chứ?"
Ánh mắt Chu Đình Quân tối sầm, gần như không có một chút ánh sáng, anh mở miệng, giọng nói khàn khàn, cách nói chuyện dường như vô cùng gian nan: "......!Ngoan, chờ thêm một chút."
Giang Phán vừa mới đau khổ về tinh thần, hiện tại thân thể khó chịu, cô mang vẻ mặt ai oán nhìn về phía người đàn ông: "Quân Quân, không phải là anh muốn chờ tới lúc chúng ta lãnh chứng kết hôn đấy chứ?"
Vừa dứt lời, cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc đánh giá biểu tình trên mặt anh.
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cô nhìn thấy Chu Đình Quân chột dạ dời tầm mắt.
Giang Phán: "......"
Không phải anh từ xã hội phong kiến xuyên tới đây đấy chứ?
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...