Cảnh Xuân Tươi Đẹp Trong Lòng Anh


Tác giả: Hội Đường
Editor: Thịt sườn nướng
Ban đầu Giang Phán còn có chút thận trọng, lúc trả lời câu hỏi của Thái Ngọc ngồi thẳng cả lưng, nửa ngày mới dám chớp mắt một chút, cho đến khi Thái Ngọc thao thao bất tuyệt kể cô nghe Chu Đình Quân khi còn nhỏ đáng yêu đến cỡ nào mới khiến cô hoàn toàn thả lỏng.

Hai người càng trò chuyện càng hợp ý nhau, không biết bắt đầu từ khi nào, đề tài đã chuyển từ trên người Chu Đình Quân sang chuyện làm vườn trồng hoa.

Trước đó Giang Phán đã từng trồng rất nhiều hoa, tuy rằng cuối cùng kết quả đều chết nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện cô tự tin rằng mình có thể chăm cây rất tốt.

Thái Ngọc có kinh nghiệm phong phú, sau khi biết Giang Phán cũng thích hoa cỏ như mình lại bắt đầu phổ cập thường thức nuôi trồng các loại thực vật thông thường cho cô, lúc bà đang nói về hoa quân tử lan thì chuông điện thoại vang lên.

Thái Ngọc lấy điện thoại ra nhìn vào màn hình hiển thị —— Con trai bảo bối.

Ngừng lại vài giây, bà bình tĩnh dập máy.

Giang Phán chớp mắt, không chút để ý hỏi: "Dì ơi, dì không bắt máy sao?"
Thái Ngọc cất điện thoại vào túi, nhìn Giang Phán cười dịu dàng: "Người ta hối thúc dì trả người.

"
Giang Phán a một tiếng, vẻ mặt mờ mịt: "Trả gì ạ?"
Thái Ngọc không đáp lại mà giơ đồng hồ lên nhìn thời gian, trên mặt có chút tiếc nuối: "Phán Phán, hôm nay dì còn có chuyện phải làm, hôm nay tới đây thôi.

"
Giang Phán gật đầu rồi cùng Thái Ngọc ra khỏi phòng.

Cô chào tạm biệt Thái Ngọc xong, định vào toilet rửa tay trước mới quay về khách sạn nghỉ ngơi.

Toilet nằm ở cuối hành lang, Giang Phán bước nhanh tới đó, lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, rửa tay xong cô lại đứng trước gương trang điểm lại một chút mới xoay người đi ra ngoài.


Hành lang vừa vắng vẻ lại yên lặng đến kỳ lạ, chỉ có một mình Giang Phán, cô bất giác tăng tốc độ bước chân, đột nhiên có người từ phía sau nắm lấy cổ tay cô.

Giang Phán hoảng sợ, vừa định la lên thì bỗng một lồng ngực ấm áp dán vào sau lưng, một bàn tay bịt miệng cô lại.

Khoảng cách rất gần, Giang Phán có thể phân biệt rõ đây là mùi hương thuộc về Chu Đình Quân, tiếng tim đập hoảng loạn dần dần bình tĩnh trở lại.

Chu Đình Quân cúi người xuống, dán môi vào vành tai cô, giọng nói trầm thấp êm dịu: "Đừng kêu.

"
Giang Phán vừa bị anh dọa sợ không nhẹ, lúc đang chuẩn bị há miệng cắn một phát vào tay anh, cánh tay người đàn ông đã ôm lấy eo cô, nhấc chân đẩy cửa một căn phòng rồi cứ như vậy ôm cô đi vào.

Trong phòng không bật đèn, một mảnh tối đen như mực, Giang Phán bị anh đè ở cửa không thể động đậy, cô thử giơ tay đẩy anh nhưng không hề hấn gì.

Thân thể Chu Đình Quân dán chặt vào Giang Phán giống như được khâu dính lại, cằm anh gác trên cổ cô, môi lưỡi ở vành tai nhẹ nhàng liếm cắn, động tác dịu dàng lại lưu luyến.

Giang Phán bị anh giày vò đến hoàn toàn mất bình tĩnh, bên tai tê tê dại dại còn mang theo chút ngứa, cô nghiêng đầu muốn né tránh lại không thoát được.

Cô hít một hơi thật sâu, giọng nói hơi run, kéo dài mềm mại: "! ! Sao anh vẫn chưa về? Có kịp tiết dạy buổi chiều không?"
Động tác của Chu Đình Quân khẽ dừng, môi anh từ vành tai đi dọc theo cằm tới bên khóe môi, sau khi nhẹ nhàng hôn môi cô mới mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn: "Em đã tốt lắm rồi.

"
Anh giơ tay xoa tóc cô, lòng bàn tay chậm rãi xẹt qua hàng mi, âm thanh vừa nhẹ nhàng lại trầm thấp, "Sẽ không bao giờ có cô gái nào trên thế giới này tốt hơn em.

"
Giang Phán ngẩn ra một chút rồi cong môi, không tiếng động khẽ cười.

Giữa trưa, Giang Phán mới vừa tiễn Chu Đình Quân đi liền nhận được tin nhắn của Chúc Minh Hoành, vẫn là gửi trong nhóm, nói rằng vốn đầu tư của đoàn làm phim sẽ nhanh chóng được bù vào, kế hoạch quay vẫn tiến hành như dự tính ban đầu.


An Tinh Nguyệt vẫn chưa đến đây, cô đành phải bắt xe tới phim trường, xuống xe, lúc thanh toán tiền xe, Giang Phán vừa quay người qua liền đối diện với tầm mắt của một người đàn ông trung niên.

Người này mặc một bộ đồ cũ màu xám nhạt, thân hình cao lớn nhưng lại gầy ốm đến mức teo tóp, hai bên gò má trên mặt không có một chút thịt, như là da bọc xương.

Nếu không phải ông ta nói chuyện, Giang Phán còn tưởng rằng ban ngày ban mặt mình lại gặp phải thây ma.

Cô nhìn ông ấy, cúi đầu rút mấy tờ tiền mặt trong ví ra giơ tay đưa qua, "Cho chú.

"
Người đàn ông không trả lời, chỉ cách một tấm kính nhìn cô chằm chằm, che kín nếp nhăn trên mặt cùng vẻ mặt đáng sợ, vành mắt đỏ bừng, ánh mắt nóng rực âm trầm.

Giang Phán mím môi, nhấc chân định vòng qua bên cạnh tránh đi, phía trước cách đó không xa chính là vị trí của đoàn làm phim, đến đó sẽ an toàn.

Đang nghĩ như vậy, người đàn ông thình lình vọt ra, cũng may động tác không được linh hoạt nên Giang Phán nhanh chóng né được.

Cô nhíu lại mày vừa định nhấc chân chạy, người đàn ông khàn giọng mở miệng: "Phán Phán, trước kia ba làm sai, là ba không đúng, con tha thứ cho ba được không?"
Giang Phán mở to hai mắt, sững sờ đứng tại chỗ nhìn người đàn ông một cách khó tin, môi mấp máy nhưng rốt cuộc cũng không nói gì.

Đã lâu lắm rồi, cô đã không còn nhớ rõ giọng nói của Giang Chí Quốc.

Khóe môi Giang Phán hơi nhếch lên, nở nụ cười lạnh lùng: "Cho nên ông tới đây tìm tôi chỉ để cầu xin sự tha thứ từ tôi?"
Dừng một chút, cô bình tĩnh lùi về sau một bước, "Là Trương Triết Lan nói cho ông biết tôi ở đây?"
Nhắc tới Trương Triết Lan, sắc mặt Giang Chí Quốc chợt thay đổi, cả người ông ta run rẩy một lúc lâu, môi run run, nói năng lộn xộn: "Đều do bà ta, Phán Phán, ba không hề muốn đối xử với con như vậy, đều tại bà ta ép ba! Bà ta còn nhốt ba ở trong nhà, có tình nhân mới lại tiêm ma túy vào người ba, nếu ba không nghe lời sẽ đánh đập ba! Ba thực sự xin lỗi con, Phán Phán, con tha thứ cho ba có được không, ba không còn gì cả! ! Bà ta cũng đã bị bắt ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha"
Giọng cười khàn của Giang Chí Quốc nghe vô cùng thê lương, cười một lúc cả người ông ta lại bắt đầu run rẩy, thật ra cũng chỉ có lớp da run mà thôi, nhìn rất đáng sợ.

Đầu lưỡi Giang Phán chống hàm răng sau, thong thả dời tầm mắt.

Cô chưa bao giờ nghĩ lúc gặp lại Giang Chí Quốc ông ta sẽ có dáng vẻ thế này —— khiến cô thậm chí còn không nhớ nổi bộ dáng đáng thương đáng hận là như thế nào.


Giang Phán cúi đầu nhìn cổ tay trái của mình, đáy mắt không gợn sóng.

Một lúc sau, dường như đã nghĩ thông suốt được gì đó, cô lại mở ví lấy hết tiền trong đó ra rồi đưa cho ông ta, âm thanh cực kỳ bình tĩnh: "Giang Chí Quốc, ông cầm số tiền này rồi đi đi, đừng đến tìm tôi nữa.

"
"Nếu ông thấy sống không nổi thì quay về nhà họ Giang đi, ông nội sẽ không thật sự trơ mắt nhìn ông đói chết bên ngoài đâu.

"
Giang Chí Quốc vẫn không trả lời, chỉ lắc đầu, có một thứ chất lỏng từ trong hốc mắt khô cạn đã lâu chảy ra, "Ba không còn gì cả, ba chỉ còn con thôi, con tha thứ cho ba được không? Chỉ cần con tha thứ, ba sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì con! ! Không phải con không muốn trở thành công cụ liên hôn sao? Ba giúp con cầu xin ông nội, ba sẽ giúp con mà được không?"
Giang Phán cắn môi, cảm thấy hành vi của đối phương vừa ngu ngốc lại buồn cười, cô cong môi, cố gắng không bật cười.

Cô lẳng lặng nhìn ông ta một lát, chậm rãi phun ra một hơi: "Chuyện duy nhất ông có thể làm cho tôi đó là đừng bao giờ tới tìm tôi nữa, cứ coi như tôi đã chết đi.

"
Đôi môi nứt nẻ của Giang Chí Quốc mấp máy, đang định nói được thì có nhân viên chạy tới gọi Giang Phán: "Giang tiểu thư, đạo diễn Chúc bảo em lại đây kêu chị đi chuẩn bị.

"
Nhân viên nhìn Giang Chí Quốc, lại nhìn tiền trong tay Giang Phán rồi nhíu mày nói với cô: "Giang tiểu thư, bây giờ có rất nhiều kẻ lừa đảo lợi dụng xin ăn để lừa tiền, chị cẩn thận kẻo bị lừa đấy.

"
Giang Phán hơi dừng lại, đưa tiền cho nhân viên rồi nhẹ giọng nói: "Em giúp chị đưa cho ông ta với, chị đi thay quần áo trước.

"
Nhân viên ngẩn người, đang do dự xem có nên khuyên nhủ Giang Phán nữa hay không, ngước mắt lên lại nhìn thấy vẻ kiên định trên mặt cô, than một tiếng: "Được rồi, chị Phán vội thì đi trước đi.

"
Cô không khỏi nghĩ, hiện tại trong giới giải trí thực sự còn được bao nhiêu người lương thiện như Giang Phán.

Không biết có phải do sự hăng hái của Chúc Minh Hoằng đã hao mòn do đoàn phim vừa trải qua cơn bão thoái vốn của nhà đầu tư, hay do Chúc Minh Hoằng biết được sau lưng cô là người ông không thể trêu vào mà suốt cả buổi chiều Giang Phán không hề nghe ông ấy nói nặng một câu nào với mình.

Ngược lại toàn bộ quá trình đều vô cùng hòa nhã giải thích cách diễn, nói cho cô biết cảnh này nên diễn như thế nào, cảnh kia nên dùng cảm xúc gì để biểu đạt.


Cho nên suất quay buổi chiều vô cùng thuận lợi, Tạ Giai Ninh kết thúc công việc trước Giang Phán, tẩy trang xong liền ngồi một chỗ chăm chú xem Giang Phán quay phim như người hâm mộ.

Chờ Giang Phán xong việc, hai người hẹn nhau cùng ăn tối và dạo phố.

Trong lúc chờ món ăn được dọn lên, Tạ Giai Ninh bỗng nhiên kích động vỗ bàn nói: "Mau xem hot search!"
Giang Phán mở Weibo vào phần hot search, quả nhiên thấy được tên của mình ——
#Người đẹp thiện tâm Giang Phán#
Cô im lặng vài giây, trong lòng đại khái cũng biết hot search này có liên quan tới việc cô cho tiền Giang Chí Quốc ban chiều, sau khi bấm vào đọc sơ qua, cô kéo xuống xem phần bình luận.

Mấy bình luận đầu tiên như văn mẫu, thổi phồng tâng bốc cô quá thể, có một bình luận còn dùng các loại thành ngữ khen cô xinh đẹp, Giang Phán đoán có lẽ những người này là fan của cô, ảnh đại diện và tên cô đều có chút ấn tượng.

Trong đó, tên của người bình luận thứ ba thu hút sự chú ý của cô nhất: Kiên quyết ủng hộ tình yêu của cô và giáo sư Chu.

Giang Phán: "! ! "
Cô kéo xuống chút nữa, không có gì bất ngờ khi nhìn thấy có người nói khuôn mặt của người đàn ông trong ảnh và cô hơi giống nhau, chỉ là không có nhiều lượt thích, cũng không thu hút được sự chú ý.

Giang Phán đang định gọi điện thoại cho Mạnh Húc bảo anh ấy gỡ hot search này đi, mới vừa mở danh bạ ra, trên màn hình xuất hiện cuộc gọi tới của Chu đại bảo bối.

Giang Phán nói một tiếng với Tạ Giai Ninh rồi ra ngoài cửa nhận cuộc gọi, cong môi nói: "Anh Chu, Chu bảo bối, giáo sư Chu, em rất nhớ anh.

"
Quả nhiên người đàn ông ở đầu dây bên kia im lặng một lát mới nhẹ nhàng ừ một tiếng.

Dù Giang Phán không ở bên cạnh nhưng cũng có thể cảm giác được áp suất không khí quanh người anh rất thấp, cô híp mắt nhẹ nhàng hỏi: "Có phải nhìn thấy hot search của em rồi không?"
Anh lại ừ một tiếng.

Giang Phán mím môi, thấp giọng hỏi: "Vậy anh có gì muốn hỏi hay không? Ví dụ như tại sao em phải cho tiền người kia, hoặc là em và ông ta có quan hệ gì? Hay là thật ra cái gì anh cũng đã biết cả rồi phải không! ! "
Dừng một chút, Giang Phán nhăn mày, thong thả lại bình tĩnh gọi: "Chu! ! Tổng.

"
(*・ω・)ノ(*・ω・)ノ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui