Cảnh xuân trong mắt anh

 
Edit: Ai Shiteru
 
Trời tối.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái nhỏ nằm cuộn tròn người trên sô pha, điện thoại vứt chỏng chơ ở bên cạnh, đang rung không ngừng.
 
Đôi mắt của Như Hứa nhập nhèm, mở mắt ra vẫn còn ngấn lệ.
 
Cô đưa tay dụi mắt, ngồi dậy mở tin nhắn ra, là Anna gửi tới, mời cô đến quán bar uống rượu.
 
Những lần trước Như Hứa đều từ chối.
 
Tay chân cô lạnh lẽo, cuộn trong chăn, đôi mắt lạnh lẽo nhìn màn đêm rồi đồng ý.
 
Càng chán chường thì càng phóng túng.
 
Như Hứa trang điểm nhẹ, lại thoa lên một màu son đỏ tươi sắc sảo, mặc một chiếc đầm đỏ mà trước giờ cô chưa từng mặc qua, chân đi giày cao gót, khoác áo rồi ra cửa.
 
Lúc tới quán bar, xuyên qua nhóm người ồn ào cô mới tìm được Anna.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anna mở to hai mắt ra nhìn, theo bản năng mà huýt sáo trước một tiếng ‘Oh my God’, bên cạnh lập tức có mấy tên đàn ông huýt sáo với Như Hứa, đều là có ý khiêu khích.
 
Như Hứa không nói gì, đôi mắt ửng đỏ, dường như cô không biết được bản thân mình xinh đẹp bao nhiêu, cũng không biết gương mặt này ngược lại đang lộ ra bao nhiêu nét đáng thương nhu nhược.
 
“Mình muốn uống rượu.”
 
Anna nhận ra tâm trạng của Như Hứa không tốt nên sau khi đuổi đám đàn ông đi thì kéo Như Hứa ngồi xuống một góc sô pha, lại vươn tay sờ sờ gương mặt non mềm của cô.
 
“Bé yêu à, cậu sao vậy?”
 
Cơ thể nóng lên, Như Hứa cởi áo khoác ra để lộ ra đường cong thướt tha, cầm lấy ly rượu trên bàn, ngửa đầu lên uống một hớp to mà không quan tâm vị rượu cay nồng sặc mũi.
 

Lần đầu tiên Anna nhìn thấy hành động khác người như vậy của Như Hứa, cướp lại ly rượu rồi phủ áo khoác lên người cô, cản lại những ánh mắt không mấy sạch sẽ đó: “Mình xin lỗi, mình không nên gọi cậu tới đây, chúng ta về nhà thôi.”
 
Như Hứa cười một chút, khóe mắt lộ ra một chút vẻ vô tình lãnh đạm, đôi môi đỏ hơi nhếch lên, cô vươn tay xoa tóc Anna, vẫn là dáng vẻ dịu dàng như vậy, chỉ là dịu dàng đến mức điên cuồng.
 
“Mình cũng muốn về nhà.”
 
“Nhưng mà mình lại không biết nhà mình ở đâu.”
 
“Có lẽ uống say rồi sẽ biết đi.”
 
Trong mơ sẽ có người đến đón cô về nhà sao?
 
Anna ngồi một bên, mới đầu còn giằng co không cho Như Hứa uống, sau đó lại thật sự không cưỡng lại được với ánh mắt của cô, chỉ đành nhượng bộ, nói một hớp thôi, chỉ một hớp thôi, cũng không biết thế nào mà đến cuối cùng lại biến thành một chai.
 
Cũng có đàn ông đến gần.
 
Như Hứa mời người đó ngồi xuống, khuôn mặt xinh đẹp như một đóa hồng có gai, chỉ cần đưa tay chạm vào sẽ bị gai đâm chảy máu.
 
Cô nói, uống thắng tôi, đừng nói là khiêu vũ, muốn ngủ cũng được.
 
Anna quá mức kinh ngạc vì Như Hứa của ngày hôm nay, giống như thay đổi thành một người khác, toàn bộ sự liều lĩnh phóng túng trong cơ thể đều được giải phóng ra ngoài, nhưng mà cô lại không thích một Như Hứa như vậy, quá bi thương.
 
Sự bi thương này của cô là bộc phát từ trong xương cốt toát ra, chỉ cần liếc nhìn cô một cái là có thể nhìn ra được.
 
Có tên đàn ông đã bị khí thế này của cô dọa chạy ngay từ đầu, cho rằng Như Hứa là một con sâu rượu mới dám nói ra mấy lời như vậy.
 
Cũng có tên đàn ông dám uống với Như Hứa nhưng uống được một nửa đã bỏ cuộc, nói là đến đây để nghe nhạc không phải hầu rượu với ma men.
 
Vì vậy đến sau cùng thì chỉ còn lại cô gái người Trung Quốc xinh đẹp ngồi trong góc uống say như chết.
 
Lại sau đó, Như Hứa giống như ngủ rồi.
 
Quán bar ít người hơn rất nhiều, không còn náo nhiệt như vậy nữa.
 
Khi tỉnh lại thì Anna vẫn còn đang nắm tay cô, người vẫn cứ ngủ.

 
Đối diện lại có hai người ngồi xuống.
 
Như Hứa vuốt lại tóc, đưa tay qua chỗ mấy bình rượu, lắc lắc, lấy một bình còn rượu đưa cho người đó.
 
“Uống trước, uống hơn tôi tôi ngủ với anh.”
 
Cô nói tiếng Anh, bởi vì uống say nên giọng mũi rất nặng, nhão nhão nhựa nhựa, cũng không biết nói thành tiếng người khóc quỷ gào nào.
 
Nhưng người nọ lại cố tình nghe hiểu.
 
Tầm mắt của Như Hứa chỉ nhìn được đến đôi giày da và quần tây phẳng phiu của người đó, muốn nhìn lên trên nhưng chỉ nhìn được đến hầu kết, đầu quá nặng, nhấc lên không nổi.
 
Còn rất gợi cảm.
 
Không biết sợi dây thần kinh nào của cô bị chập, con ma men nãy giờ bỗng nở nụ cười, làm cho Anna đang say ngủ cũng bừng tỉnh.
 
Anna xoa đôi mắt nhập nhèm, làm cho lông mi giả cũng rớt ra, ngẩng gương mặt như diễn viên hài lên nhìn người đàn ông ngồi đối diện, từ ngây dại đến kinh ngạc, lại ngây dại lần nữa.
 
“What the f***??”
 
Cô bạn nghi ngờ mình còn chưa tỉnh ngủ, muốn quay đầu lại hỏi Như Hứa một chút nhưng xem ra người này còn u mê hơn cô.
 
Nghĩ như vậy, Anna quyết định nhắm mắt lại ngủ tiếp.
 
Nhất định là mơ, nhất định là mơ.
 
Người đối diện chờ cô cười xong rồi không nhanh không chậm mà cởi áo khoác vest ra, nới lỏng cà vạt, cởi hai nút áo, Như Hứa nhìn chằm chằm vào đốt ngón tay quyến rũ của anh, cảm thấy hình như rất quen.
 
Hình như đã gặp qua ở đâu rồi.
 
“Anh sợ em ngủ không dậy nổi.”
 

Người đàn ông nói câu này bằng tiếng Anh, hơn nữa giọng còn rất dễ nghe.
 
Anh mượn xe của người khác tới đây nên không thể uống rượu.
 
Anh đến chỗ cô ở gõ cửa cả nửa ngày nhưng không ai ở nhà, tìm trong mấy bài đăng của bạn cùng phòng Anna của cô mới phát hiện ra có một bài mới đăng lên, trong một góc ảnh bắt gặp ánh mắt say lờ đờ mê ly của cô.
 
Lập tức hốt hoảng chạy tới đây.
 
Ngón tay anh tìm được khuôn cằm tinh xảo của cô, xúc cảm dưới tay trơn mượt như ngọc thượng hạng, nhẹ nhàng kéo về phía trước, vuốt ve một chút, cô gái nhỏ giống như con mèo con dụi dụi đầu, áp gương mặt nóng bỏng vào lòng bàn tay lạnh lẽo của anh.
 
Hạ nhiệt độ.
 
Thật thoải mái.
 
Giang Đường Dã bị biểu cảm của cô mê hoặc, nâng mặt cô lên, cẩn thận nâng niu gương mặt của cô, son môi của cô đã phai từ sớm nhưng gương mặt này vẫn rất cuốn hút.
 
Cô giống như có chút trưởng thành.
 
Muốn trở thành một người phụ nữ xinh đẹp.
 
Nhưng ở chỗ này của anh, cô vĩnh viễn là cô nhóc Như Hứa xinh đẹp.
 
“Không uống có thể ngủ không?”
 
Như Hứa gạt tay anh ra nhưng không được, một chút sức lực cũng không có, chỉ đành thuận theo mà nằm trong lòng bàn tay anh, mặc cho anh xoa nắn.
 
“Tôi gạt anh đó.”
 
Nét diễm lệ của cô giờ phút này lại càng thể hiện rõ hơn, dịu ngoan giống như con nai con, nhắm mắt lại lộ ra nụ cười mỉm, là nụ cười xấu xa, vì thế để cho anh nhìn được cái răng nanh đã lâu không nhìn thấy.
 
Giống như ngày mà cô nói mình muốn ăn hai cây kem chỉ mới hôm qua.
 
“Em lừa cái gì?”
 
Anh dẫn dắt từng bước.
 
“Tôi sẽ không ngủ cùng anh, ai cũng không ngủ.”
 
Cô nói ra từng chữ, vừa kiên định vừa mềm mại.
 

Giang Đường Dã cúi người xuống hôn cô, nhéo hàm dưới của cô phát đau, thấp giọng xuống, không còn nhìn thấy vẻ phong lưu ngả ngớn lúc trước, đôi mắt đen thâm thúy sắc bén lại nguy hiểm.
 
“Không bằng mở to mắt nhìn xem anh là ai rồi lại quyết định?”
 
Câu này được nói rõ ràng rành mạch bằng tiếng Trung.
 
Hàng mị dài của cô hơi run, chậm chạp mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt mơ hồ của anh, ngũ quan sắc sảo đan xen vào nhau, làm cô híp mắt lại, nhìn nửa ngày bỗng nhiên đờ người.
 
Tối nay cô mặc một cái đầm đỏ thật sự rất đẹp, tôn lên màu da trắng bóc, giống như người đẹp từ trong trứng như cô thì nên mặc những màu sắc như vậy, làm cho người khác không rời mắt được, làm cho người khác vừa muốn có được vừa muốn tiêu hủy đi.
 
Sao lại nằm mơ như vậy.
 
Ngón tay nõn nà của cô dịu dàng phác họa lại đường nét gương mặt anh, cho đến khi chạm vào đôi môi mỏng đang mím lại thì dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng chạm vào, liếm đôi môi khô khốc của mình, nghe được rõ ràng âm thanh run rẩy của mình.
 
“Em có thể hôn anh không?’
 
Trong mơ không cần lễ phép.
 
Như Hứa giữ chặt cà vạt của anh, kéo cả người anh xuống sau đó rướn người lên dùng sức cắn môi anh, là cắn không phải hôn, một chút cũng không dịu dàng.
 
Chính là cảm nhận được.
 
Không phải mơ.
 
Trong lúc hoảng hốt cô cảm nhận được anh đang ôm eo mình, hôn cô càng dữ dội hơn, cướp lấy toàn bộ cảm giác của cô, đánh thức linh hồn ngốc nghếch trong cô.
 
Khóe mắt có nước mắt nóng bỏng rơi xuống.
 
Anh cảm nhận được.
 
“Chú nhỏ….”
 
“Có phải anh đến đón em về nhà không?”
 
Trong thế giới kỳ lạ bỗng nhiên yên tĩnh lại.
 
Như Hứa nghe thấy có người nói với cô:
 
“Anh đến đón em về nhà.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận