Cảnh xuân trong mắt anh

 
Edit: Ai Shiteru
 
Nguyên Đán, mọi người tụ tập lại ở căn nhà cũ của nhà họ Giang.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Một khung cảnh vô cùng náo nhiệt.
 
Hà Uyển bận trước bận sau ở trong phòng bếp, tán dóc về chuyện trong nhà với vú Ngô, Giang Bình Triều đang chơi cờ với ông cụ, Giang Đường Dã ngồi một bên cắn hạt dưa như đang xem kịch.
 
Giang Ái ngồi trên sô pha, nét mặt ôn hòa, trong mắt mang theo chút ngượng ngùng, nói gì đó.
 
Như Hứa ôm một cái gối trong ngực, lẳng lặng nghe, chậm rãi nở nụ cười, mặt mày như ngọc, rạng rỡ động lòng người.
 
Càng trưởng thành, cô càng trổ mã càng đẹp hơn.


 
“Đang suy nghĩ cái gì thế?”
 
Ông cụ vốc một nắm hạt dưa từ trong tay anh, vừa nhíu mày vừa nhìn bàn cờ, suy nghĩ nên đi như thế nào.
 
“Đang nghĩ lát nữa ăn gì ấy.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giang Đường Dã cười tủm tỉn, giống như không có chuyện gì thu hồi tầm mắt lại, phủi phủi tay, ngó bàn cờ, giọng như thiếu đánh.
 
“Ối giời, thua chắc rồi!”
 
Chọc cho ông cụ muốn đánh anh thật.
 
Vú Ngô bưng thức ăn ra bàn, lắc đầu, cùng Hà Uyển cười nói: “Mợ nói tử xem hai cha con nhà này sao lại trái tính trái nết nhau như vậy?”
 
“Chờ thằng Tứ lấy vợ biết suy nghĩ lại là xong chứ gì.”
 
Lúc hai người đang nói thì chuông cửa vang lên.
 
Người bước vào cửa trước là Giang Ngu, dáng vẻ lạnh lùng, hai tay khoanh lại, khóe môi banh ra, cười không nổi.
 
Cô bước trước hai bước rồi mới để lộ ra người đàn ông ở phía sau, dưới vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người mà cất tiếng nói.
 
“Giới thiệu với mọi người bạn trai của tôi.”
 
Không thể không nói, cái giọng điệu này giống như đang cáo phó: “Giới thiệu với mọi người người bạn trai đã chết của tôi.”
 
Không khí ngưng đọng lại trong nửa giây.
 
Hà Uyển ngượng ngùng mở lời, xấu hổ mà lên tiếng gỡ gạc.
 
“Ha ha ha, A Ngu nói giỡn với chúng ta à, sao mà lại….. Sao mà….”
 
Ông cụ niết chặt quân cờ trong tay, một hồi lâu sau mới đánh ra quân cờ, cũng không ngước nhìn về phía này, chỉ nói với Giang Bình Triều: “Đến con.”
 
Giang Ngu đang muốn mở miệng, lại cảm thấy như tay mình bị ai đó giữ chặt, ý bảo phải bình tĩnh phải bình tĩnh.
 
Cô quay đầu lại, cắn răng nói, không cách nào giữ được vẻ ngoài lạnh lùng đó nữa, nhỏ giọng nói: “Tôi biết rồi!”
 
Cô gái hít sâu một hơi, một giây trước khi mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì ném xuống một trái bom nguyên tử.
 

“Con mang thai rồi, chuẩn bị ra giêng sẽ kết hôn.”
 
Im lặng.
 
Ai cũng không dám mở miệng.
 
Lặng lẽ nhìn về phía dáng lưng cong cong của ông cụ.
 
Một tràn vỗ tay phá vỡ mấy chục giây im lặng làm cho mọi người giật mình.
 
Giang Đường Dã giơ ngón cái, vẻ mặt cười tươi rói, khen ngợi: “Chị, trâu bò nha.”
 
Nói xong lại quay sang người đàn ông tuấn tú nhưng quen đến mức không thể thân hơn được nữa nói: “Chu Liêm, chú mày cũng trâu bò phết.”
 
Chu Liêm gật đầu chào hỏi, mục đích đã đạt được nên cũng mặc kệ ánh mắt như muốn phóng dao cắt cổ của Giang Ngu, dứt khoát nắm lấy tay cô, cho dù dưới tình huống như thế này vẫn giữ vẫn thái độ ôn tồn lịch sự của anh.
 
“Tuy rằng trước đây từng đến thăm với tư cách là bạn của Giang Tứ nhưng lần này tới là muốn bái phỏng với mọi người, thuận tiện thương lượng chuyện của cháu và Giang Ngu.”
 
Giang Ngu nổi giận đùng đùng, không dứt tay anh ra được, lúc giận muốn bốc khói lại bị anh bạn trai mới quay đầu lại nói: “Đừng tức giận, không tốt cho con.”
 
Cụ nhà mày.
 
Thằng nhãi này.
 
Lòng dạ đen hơn mắt bò.
 
Ông cụ đứng lên, ngước mắt nhìn qua hai người một cái rồi nói: “Mọi người đông đủ rồi ăn cơm đi.”
 
Không khí trên bàn cơm rất gượng gạo.
 
Không phải là không chấp nhận quan hệ của hai người họ mà là đột nhiên tới như vậy thì giống như gameshow vậy, lại còn mang thai nữa chứ.
 
Ông cụ tuy rằng không mấy vui vẻ nhưng cũng không nói thêm gì, còn bình tĩnh hơn cả trong tưởng tượng, chỉ nói hai người tự quyết định là được.
 
Như Hứa cũng bị dọa sợ, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó cô nấu cơm, Chu Liêm hỏi chuyện của Giang Ngu.
 
Thì ra anh ấy đã có ý từ sớm.
 
Mải suy nghĩ đến ngớ người, cánh tay trái đặt dưới bàn bị ai đó nhẹ nhàng nắm lấy, còn từng chút từng chút lấn chiếm, nắm chặt đầu ngón tay, thưởng thức qua lại.
 
Động tác nhấm nuốt đồ ăn của Như Hứa chợt khựng lại, không dám nhìn Giang Đường Dã, cũng không dám ngẩng đầu nhìn người khác.
 
Chỉ có thể cúi đầu, màu đỏ lan từ tai xuống tới mặt.
 
Giang Đường Dã cưởi tủm tỉm thưởng thức chuyện này,  bàn tay khẽ vuốt ve lòng bàn tay non mềm của cô, trong lòng cũng dần dần ngứa ngáy theo.
 
“Hức….”
 
Cô gái nhỏ bỗng nhiên nấc cục một cái làm mọi người buồn cười, tiếng cười dần sôi nổi hơn, trong số đó Giang Đường Dã là người cười lớn nhất.
 
Mặt Như Hứa đỏ như muốn trích ra máu, lại còn cố gắng biện minh một cách thẹn thùng.
 
“Ăn từ từ, đều là của cháu.”
 
Lời nói của anh luôn luôn có ẩn ý, mà ẩn ý còn không phải vừa.
 
Thừa dịp không ai chú ý tới, Như Hứa hung hăng nhéo anh một cái rồi nhanh chóng ngẩng đầu trừng mắt liếc anh một cái.
 

Nụ cười của anh càng thêm vui vẻ, đầu mày cuối mắt đều lấp lánh ánh sáng, đôi mắt đen thâm thúy, đôi môi mỏng hơi nhếch lên.
 
Lơ đãng nhìn đối mắt với Chu Liêm một cái, trong lòng hai người tự hiển rõ mà nâng ly với nhau, ý cười các kiểu.
 
Cậu ôm vi cá.
 
Tôi lấy tay gấu.
 
Hai người đàn ông bụng dạ đen tối như nhau.
 
-
 
Đêm đông trời lạnh còn có tí tách mưa phùn.
 
Cơm ăn muộn mới xong nên tối nay mọi người đều ở lại nhà tổ.
 
Như Hứa làm xong bài tập rồi ngáp một cái, tắm xong xuôi, điều hòa chỉnh đến nhiệt độ vừa phải, chui vào trong chăn, mí mắt đánh nhau, một lúc sau đã bước vào trong mộng đẹp.
 
Không biết khí lạnh từ chỗ nào chui ra, chăn bị xốc lên, một cơ thể lạnh lẽo áp sát vào thân mình ấm áp thơm tho của cô.
 
“Ưm…”
 
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, Như Hứa nhìn thấy gương mặt của Giang Đường Dã, lúc phản ứng lại được thì anh đã cúi người hôn xuống.
 
“Đợi một lát…. Sao mà anh….”
 
Như Hứa đẩy anh ra, anh nắm ngược lại đôi tay gầy yếu mảnh khảnh của cô, giơ qua đầu, không ngừng hôn.
 
“Điều hòa ở phòng anh bị hỏng rồi.”
 
Vừa nghe đã biết là xạo rồi.


 
Quần áo trên người không biết bị cởi ra từ lúc nào.
 
Cô cuộn lại cơ thể trắng nõn, giống như trẻ con dịu dàng ngoan ngoãn, đón lấy động tác của anh, ngẩng đầu, từ cổ đến vai hình thành nên một đường cong đẹp đẽ mê người, làm cho người ta không ngừng sinh ra dục vọng muốn hôn.
 
Giang Đường Dã một đường hôn qua, ngậm lấy một bên bầu sữa dành cho trẻ sơ sinh đang lay động mềm mại của cô, trong miệng mút mát, thậm chí còn day cắn.
 
Như Hứa hừ nhẹ một tiếng, nhắm mắt lại, nước mắt từ trong khóe mắt tràn ra, thở hổn hển, ngón tay trắng mềm luồn vào mái tóc đen của anh, sờ đến sau gáy của anh.
 
Khó mà nhịn được.
 
Cơ thể mềm mại ẩm ướt của cô gái như là sữa bò ấm nóng trong mùa đông, như nụ hoa e thẹn đầu xuân, quá mức đẹp đẽ.
 
Mà anh giống như một con quái thú vùi vào cơ thể của cô mới nếm được một chút an ủi và yên tĩnh ngắn ngủi.
 
Thời gian dường như chậm lại.
 
Anh cẩn thận nghiền nát chỗ sâu nhất trong cơ thể cô, giống như một thư đồng đang mài mực, động tác mài nghiên rất kỹ càng để mực thấm vào đầu bút mới có thể viết ra được một nét chữ đẹp đẽ.
 
“Căng quá….”
 
Như Hứa nắm chặt tay, hàng mi cong vút khẽ run, đôi mắt ngậm nước cụp xuống, thỉnh thoảng bật ra được hai chữ mà mỗi chữ đều mang đậm tình dục.

 
Anh nghe thấy như là tình dục đang đuổi theo người.
 
Nhưng mà không có chỗ nào trốn.
 
-
 
Dục vọng của anh từ trước đến nay chỉ có thêm chứ không bớt.
 
Như Hứa rùng mình cả người, mỗi một lần cô đều bị làm cho nước mắt ròng ròng, khóc không ra tiếng, làm cho người khác muốn rũ lòng thương.
 
“Em là học sinh cấp 3 đó.”
 
Cô gái nức nở nghẹn ngào.
 
Anh cười, hôn lên khóe môi của cô, mơn trớn làn da trơn bóng của cô.
 
“Thì sao?”
 
Bàn tay to của anh nhéo cái eo nhỏ nhắn không thể nắm chặt được của cô, dường như anh nhéo đến đỏ da, muốn dùng sức thì dùng thêm chút sức nữ, đem sự trơn mượt đó nắm hết vào trong tay.
 
Động tác ra vào của anh cũng không còn dịu dàng như lúc trước.
 
Luôn có những lúc anh cười lên đẹp nhất, đó chính là những lúc anh làm tình một cách cay độc nhất.
 
Giống một gã lãng tử lương bạc thô lỗ.
 
Trong nháy mắt đó, Như Hứa cảm thấy cảm giác an toàn của cô xuống đến thấp nhất.
 
Cô muốn anh ôm một cái, muốn anh hôn một cái, muốn có một chút đụng chạm, chân thật, để cô cảm nhận một cách chính xác đó là anh.
 
Vì vậy tiếng rên rỉ đó không hề có chút rụt rè, cô để mặc cho khoái cảm về tình dục tự do bay bổng.
 
Ở nhà kêu thì tốt rồi.
 
Anh luôn có rất nhiều chiêu trò trong lúc làm tình.
 
Ví dụ như có lúc anh hoàn toàn buông bỏ hai tay, lúc tiếng rên rỉ bật ra một cách sinh động nhất là lúc anh hôn xuống, như muốn ăn tươi nuốt sống luôn cô.
 
Giống như là vào mùa đông lạnh nên người yêu nhau càng khẩn cầu tình yêu của đối phương nhiều hơn.
 
Động vật có thể ngủ đông nhưng con người lại không thể.
 
Nhưng Như Hứa cảm thấy làm tình giống như là một giấc ngủ đông ngắn ngủi, ấm áp lặng yên, không cần nghĩ đến chuyện gì khác, chỉ cần đi theo cảm giác của cơ thể, chỉ cần yêu là được rồi.
 
Yêu là được rồi.
 
Nó còn ở bậc cao hơn cả chuyện nhu cầu tình dục trước đó.
 
Rất nhuần nhuyễn.
 
Giang Đường Dã thoải mái đến độ lẳng lặng cắn răng, cô xiết anh chặt đến nỗi muốn bắn nhưng anh lại không theo ý cô muốn, nảy ra ác ý muốn phân hơn thua với cô.
 
Một chút tiếp một chút, không ngừng nghỉ, không thỏa mãn, lưu lại trên cô thể của cô gái những ấn ký thuộc về anh, nắm giữ những chỗ nhạy cảm của cô, dùng đầu lưỡi liếm qua, giống như như thế nào cũng không đủ.
 
Làm tình thôi không đủ.
 
Nhiệt độ trong phòng càng lúc càng tăng cao, lúc mồ hôi rơi xuống là lúc nhiệt độ càng tăng thêm.
 
Anh tiếp được cơ thể mềm mại của cô, vén mái tóc đen tán loạn của cô ra sau tai, để lộ ra gương mặt trắng mịn không tì vết.
 
Môi của cô rất mềm.
 
Lòng bàn tay anh vuốt ve môi của cô, cười một chút, trong lòng lại nảy ra ý xấu, sau đó cúi người xuống.
 
Được thôi.
 

Dù sao cũng là nữ sinh cấp 3.
 
Ít nhiều cũng phải chừa đường sống cho cô.
 
Thật ra màn sau còn chưa kịp bắt đầu.
 
Là do tiếng động không bình thường phát ra từ phòng kế bên.
 
Như Hứa nghe được tiếng của Giang Ngu.
 
……
 
Không khí quá kỳ lạ.
 
Như Hứa yên lặng cuộn tròn người lại lần mò ra sát mép giường, người phía sau cũng xít theo cô.
 
Cô dán người vào tường, anh dán người vào cô.
 
Nói đúng ra là thằng em của anh dán vào cô.
 
Chân của Như Hứa còn mềm, cô quay đầu lại, ngẩng đầu lên phía trên, vừa vặn đối mặt với Giang Đường Dã.
 
“Có phải anh, có chút quá sức rồi không.”
 
Ngón tay cô chỉ chỉ xuống dưới.
 
Anh gật đầu, cũng vươn một ngón tay ra chỉ xuống dưới.
 
“Em trai à, có phải em quá sức rồi không.”
 
Như Hứa chớp đôi mắt nhập nhèm, ôm lấy cổ của anh, toàn bộ cơ thể dán lên người anh, lại cọ vào cổ của anh thêm một lúc.
 
Ngón cái của anh chỉ về một hướng, chỉ hướng Như Hứa.
 
“Em, có phải có chút quá sức hay không.”
 
Như Hứa đột nhiên cười rộ lên, mềm như bông rất dễ dàng giở trò khi dễ.
 
Sau khi hoan ái, cô dường như càng trở nên lười biếng, có thể chút buồn ngủ mê mang rất đáng yêu.
 
“Chú nhỏ à, em mới 18 nha.”
 
“Anh đúng là quá đáng.”
 
“Thêm hai năm nữa em có thể gả cho anh rồi.”
 
Lúc nói ra những lời này, giọng của Như Hứa rất mềm nhẹ, cũng không có ngước mắt lên nhìn anh, dưới mí mắt mỏng manh như treo thêm hai cái quầng thâm, có chút ngượng ngùng, nên cũng không mấy tự tin.
 
Giang Đường Dã nhìn cô thật lâu cũng không nói gì.
 
Như Hứa không dám ngẩng đầu lên nhìn, không chờ được anh trả lời thì chóp mũi đã hơi chua xót, trong mắt như muốn lên men.
 
Ủy khuất quá đi.
 
Cô gái nhỏ muốn trở người, lại bị anh túm lại nhét vào trong ngực, ôm chặt chẽ, hận không thể hòa cô vào máu thịt của mình.
 
Trên đỉnh đầu vang lên tiếng nói của anh.
 
“Anh suy nghĩ một chút.”
 
“Chú nhỏ của hai năm sau sẽ càng tốt hơn chú nhỏ của bây giờ.”
 
“Đến khi làm một người đàn ông đủ tiêu chuẩn rồi mới có thể cưới em đi.”
 
Anh cười, lau đi nước mắt trên mặt cô, nói: “Kiếp trước, em nhất định thiếu nợ anh rất nhiều nên kiếp này mới yêu anh như vậy.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận