Cảnh xuân trong mắt anh

 
Edit: Ai Shiteru
 
Như Hứa nửa tỉnh nửa mê, phập phồng xốc nảy, cô nghe thấy tiếng thở dốc của anh ở bên tai, mở ra đôi mắt mê ly nhìn giọt mồ hôi chảy qua hầu kết của anh, chậm rãi nhỏ giọt xuống.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không biết vì sao cô nhớ tới đêm đó anh say rượu, anh nắm lấy tay cô, nhất định bắt cô sờ qua chỗ nào đó.
 
​ “Ô…”
 
Anh gác một cái chân thon nhỏ của cô lên vai, bắp đùi rắn chắc chống trên giường, đôi mắt đen nặng nề, hung hăng va chạm từng cái một, khi rút ra còn mang theo tiếng nước làm cho người nghe mặt đỏ tai hồng.
 
Phần bắp đùi non theo động tác ra vào của anh bị ma sát ra một vệt đỏ hồng, hơi nóng lên.
 
Vòng eo mảnh khảnh của cô gái nhỏ bị nắm chặt, giống như có thể bị bẻ gãy bất cứ lúc nào.
 
Cơ thể mẫn cảm non nớt của cô gái nhỏ căn bản là không chịu được việc bị anh lăn lộn như thế.
 
Như Hứa hai mắt ngấn nước, rên rỉ khó chịu mà áp sát lại gần tai của anh, ôm chặt lấy anh, cầu xin anh: “Anh…. Bắn nhanh chút được không?”
 
Dưới vấn đề góc nhìn nên cô không thấy được tia u tối trong mắt anh.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chỉ nghe được tiếng thở nặng nề của anh, rõ ràng người phải rên rỉ là cô mà sao anh còn khó chịu hơn vậy.
 
“Kẹp chặt chút.”
 
Tiếp theo là một loạt động tác làm cho Như Hứa cảm thấy hối hận vô cùng với câu nói vừa nãy, cầu xin anh đúng là phải trả giá rất đắt.
 
Dục vọng đang sưng to của anh không ngừng sa vào hoa viên non mềm chặt chẽ của cô, khuấy đảo ra nước, không buông tha cho bất cứ chỗ thịt mềm nào, còn đâm sâu như vậy, ngay cả eo bụng cũng đổ dồn về phía trước.
 
Cho đến khi Như Hứa cắn răng, tầm mắt trở nên mơ hồ, giọng run rẩy không ra hơi, khóc lóc gọi anh.
 
“Chú nhỏ! Giang Đường Dã! Giang Đường Dã!”
 
“Em thật sự…. Không được….”
 
“A ——!” ​
 
Tiếng thét chói tai vẫn nằm lại trong cổ họng, bật ra được một nửa thì cô gái dã xụi lơ người, trên mặt toàn là nước mắt, dưới thân là một mảnh dâm mĩ trắng nõn.

 
Ngón tay mềm mại như không xương đang cố bám lấy thứ gì, một khe hở mờ ảo trước mắt chăng?
 
Cô thất thần mà nhìn cảnh vật trước mắt, cơ thể vẫn còn đắm chìm trong dư vị sau cao trào, thật lâu sau mới chớp chớp mắt.
 
Giang Đường Dã rút khăn giấy lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: “Anh tắm rửa cho em, tắm xong rồi ngủ có được không?”
 
Như Hứa thuận theo đó vươn tay ra, ôm lấy cổ anh, cơ thể bỗng chốc bị nhấc lên không trung, run rẩy một chút, đôi mắt không cản được mà nhắm lại.
 
Lại mở ra, người đã nằm trong bồn tắm đầy nước ấm.
 
Phòng tắm khi vào đông luôn mịt mù hơi nước.
 
Giang Đường Dã không ở đây, có khả năng anh đang tìm quần áo trong phòng ngủ.
 
Cửa khép hờ.
 
Cô gái trần trụi thân mình bước ra từ bồn tắm, đôi chân trần trắng tinh dẫm lên gạch men sứ ướt nhẹp, có chút trơn trợt.
 
Cô lau đi lớp hơi nước bám trên kính, nhìn thấy người trong gương.
 
Mặt mày mang vài nét xuân, trên khóe môi bị cắn tạo ra vết thương, làn da từ cổ trở xuống nhìn có chút dọa người, cả người đều là dấu vết, hai bầu ngực tròn trĩnh bị xoa nắn nên hơi nhói đau, đỉnh hồng mai đỏ bừng tươi đẹp.
 
Như Hứa bỗng nhiên nhớ tới lúc anh ngậm lấy nó, đôi mắt đào hoa nhướng lên nhìn dáng vẻ của cô.
 
Rất giống một giấc mộng xuân.
 
Người đàn ông dang tay ôm cô từ phía sau, cánh tay vòng qua bờ vai thon gầy của cô, hôn lên xương bướm yêu kiều của cô, hỏi cô đang suy nghĩ cái gì.
 
Như Hứa mở miệng định nói nhưng lại phát hiện cổ họng hơi đau, nên nhỏ giọng: “Em ngủ với anh.”
 
“Ừm.”
 
Rất lạnh lùng nha.
 
Cô quay đầu đi, nhìn thấy đôi mắt đang cười của anh, rầu rĩ nói: “Em đột nhiên có chút hối hận, đúng là rất mệt.”
 
Nụ cười tươi của Giang Đường Dã chợt phai nhạt đi rất nhiều, anh bóp mặt cô, đôi mắt híp lại, gằn từng chữ một: “Phải làm gì mới hết mệt.”
 

“Em nên ngủ thêm với vài người đàn ông nữa, nói không chừng kỹ thuật của anh cũng không có ngon đến vậy….”
 
​Lời còn chưa nói xong đã bị chặn lại trong cổ họng.
 
Eo cô tựa vào bệ rửa mặt lạnh lẽo, bị ép ngửa đầu, cam chịu nụ hôn từ trên cao xuống của anh, kín mít, nửa chữ cũng không nói nên lời.
 
“Bài tập làm xong rồi sao?”
 
“Làm xong rồi.”
 
Anh đột nhiên thay đổi đề tài làm cho người ta trở tay không kịp.
 
“Ngày mai xin nghỉ, phần bài vở bị thiếu anh sẽ bổ túc cho em.”
 
“Em không cần.” Ba chữ này Như Hứa căn bản là không có cơ hội nói ra, anh đã xoay người cô lại, dang hai chân cô ra, hăng hái đâm vào.
 
Cô đã qua một lần cao trào nên rất nhạy cảm, bị anh dày vò như vậy làm cho cả người mềm nhũn, nước nôi lênh láng.
 
Tay của Như Hứa chống lên bệ rửa mặt, phát hiện ra bóng của mình trong gương vì vậy cuống quít quay đầu đi, không được hai giây lại bị ép xoay trở về.
 
Anh làm ở phía trước xong lại làm từ bên trái.
 
Cô gái nhỏ mặt đỏ như trích máu, cắn chặt môi dưới, dường như cô nếm được mùi máu tươi, là do bản thân tự cắn mình.
 
Hình như anh quyết tâm không nói tiếng nào, bàn tay mò ra phía trước xoa nắn hai bầu ngực mềm mại của cô.
 
“Chú nhỏ, em không đứng được…”
 
Hơi nóng bốc lên.
 
Giống như một nắm tuyết tan thành hơi nước.
 
Như Hứa thều thào nói một câu rồi ngay sau đó hai chân mềm nhũn ra, được anh vớt lên tiếp tục động tác, cơ thể không ngăn được mà ngả về phía trước.
 
“Em sai rồi….”
 
Cô quay đầu lại, để lộ ra đôi mắt long lanh ngấn nước, giọng nói vô cùng đáng thương.

 
Giang Đường Dã cúi đầu cắn môi cô, cũng nếm ra vị máu tươi thoang thoảng, còn có chút vị ngọt.
 
Anh dùng sức mút một chút, nước mắt của cô gái nhỏ như được mở đường mà rơi thẳng xuống.
 
Đau muốn chết.
 
Bên trên đau, bên dưới cũng đau.
 
Anh nghe thấy cô nhận sai thì càng được nước lấn tới, giữ chặt cánh tay mềm ấm của cô gái, cướp đi hơi thở và nước mắt của cô, không cho cô cơ hội giãy giụa phản kháng.
 
Dương vật ở bên dưới liên kết với cơ thể cô, anh kích thích eo bụng tìm kiếm chỗ sâu nhất, lúc tìm được vị trí yếu điểm của cô thì buông ra, nghe giọng cô nức nở ra tiếng.
 
“Giang Đường Dã, anh có còn là người không?”
 
Giang Đường Dã như cười khẽ một cái, ôm chặt lấy eo của cô, đâm thẳng vào vị trí nhạy cảm đó, lực đạo từng chút một mạnh thâm, tiếng khóc của cô cũng vang thêm từng chút.
 
“Anh không làm người.”
 
“Anh làm thần tiên.”
 
Chờ đến lúc kết thúc chóp mũi của cô ửng đỏ lên, trong khóe mắt chứa đầy nước mắt.
 
Tắm rửa cũng là anh tắm cho.
 
Tất cả tiện nghi cũng là anh chiếm.
 
Như Hứa nghĩ, là tự cô chui vào chăn của anh thì trách được gì?
 
Trách bản thân ngày mai không đi học nổi sao?
 
Lúc đi ngủ, Như Hứa quay lưng lại, bị anh kéo người qua.
 
Trong đôi mắt long lanh toàn là sự tức giận, cô gái nhỏ trừng mắt với người đàn ông đang tỏ vẻ vô tội, cuốn chăn lật người lại.
 
Nhìn thấy gương mặt này chỉ muốn tức sôi máu.
 
Anh cũng không xoay người cô lại, im lặng không nói tiếng nào.
 
Như Hứa nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy không nuốt trôi cục tức này, dứt khoát quay người lại hỏi: “Có phải em đã cầu xin anh dừng lại rồi hay không?”
 
Giang Đường Dã xoa cánh mũi, đầu gối lên cánh tay, tư thế như người được ăn uống no đủ thảnh thơi: “Đúng vậy.”
 
“Vậy sao anh lại không dừng?”
 

“Đúng vậy.” bản thân anh cũng tự lẩm bẩm hỏi chính mình, gương mặt này nếu nhìn kỹ sẽ cảm thấy đẹp quá mức cho phép rồi, còn thêm vài phần ngây thơ trong trắng không biết tội tình chi: “Anh vì cái gì mà không ngừng lại?”
 
Như Hứa: “Đừng hỏi em chuyện này.”
 
Sự thật chứng minh rằng nói đạo lý với phường lưu manh chính là công cóc.
 
Có lẽ là do đã ngủ rồi nên Như Hứa không thấy buồn ngủ, nhìn chằm chằm vào lông mi của anh, đếm từng sợi, anh run run một chút, Như Hứa lại đếm lại từ đầu.
 
“Không buồn ngủ?”
 
“Ừm.”
 
Cô gái thành thật gật đầu, bò lên eo của anh, ánh mắt nhìn đến hình xăm trên cổ tay anh.
 
Là một hình xăm con nhím nhỏ.
 
Như Hứa mím môi, cảm xúc bỗng nhiên chùng xuống.
 
Ngón tay cô vuốt lên hình xăm đó, hỏi: “Cô ấy rất đẹp sao?”
 
Giang Đường Dã trợn mắt, thấy cô đang nhìn chằm chằm vào hình xăm, dáng vẻ như lấn cấn trong lòng thì không khỏi bật cười, nói xinh đẹp.
 
“Còn xinh đẹp hơn em phải không?”
 
Nhớ lại dáng vẻ hoạt sắc sinh hương của cô lúc cắn anh ngày hôm đó, Giang Đường Dã gật đầu, nói còn đẹp hơn em.
 
“Anh thích cô ấy sao?”
 
“Thích.”
 
“Xăm hình có đau không?”
 
“Không đau.”
 
Cuộc tán dóc này kết thúc ở đây, Như Hứa không nói gì thêm nữa.
 
Sau một lúc lâu Giang Đường Dã mới ôm cô gái vào trong ngực, cười nói: “Em không cảm thấy con nhím con này rất đáng yêu hay sao?”
 
“Không đáng yêu.”
 
Ý cười của anh càng rõ ràng hơn: “Em xác định, muốn nói bản thân mình không đáng yêu sao?”
 
Như Hứa: Em tự mình ghen với mình.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận