Cảnh xuân trong mắt anh

Edit: Ai Shiteru
Như Hứa giấu sự bi thương vào lòng.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hà Uyển thật ra biết chuyện Như Hứa bị thương bởi vì Giang Ái thường xuyên tới chăm sóc cô.
 
Chu Mục lại còn tới giành thời gian của Giang Ái, tranh thủ khoảng thời gian trống này hiên ngang mọc dây leo quanh người Giang Ái giống như mèo con, đi một bước dính một bước, nhìn mà mắc ói.
 
Nhắc tới tình hình ngày đó, Chu Mục còn có chút ngượng ngùng, gãi đầu hỏi: “Em vợ à, có phải em có tình cảm với anh không?”
 
Giang Ái đang gọt táo cho Như Hứa, nghe thấy vậy thì đá xéo cậu ta một cái, nói: “Đừng có dát vàng lên mặt rồi tự ảo tưởng được không?”
 
Như Hứa cuộn người trong chăn, cánh tay bị thương được treo lên, cười lộ ra hàm răng trắng bóng, nhìn qua thì tâm trạng không tệ.
 
“Chị.”
 
Cô gái nhỏ nắm lấy cánh tay Giang Ái, giống như con mèo nhỏ dùng cằm cọ vào tay chị mình, đôi mắt sáng trong như bi ve, mặc dù sắc mặt tái nhợt cũng không ảnh hưởng đến vẻ vui mừng trong mắt cô.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Ái nhẹ nhàng đẩy tay Như Hứa ra, cũng không ngẩng đầu lên: “Mục đích đạt được rồi?”
 
Như Hứa cười khanh khách, nụ cười dịu dàng thỏa mãn.
 
“Tạm thời vẫn chưa.”
 
Cô nhận lấy quả táo đã được gọt sạch sẽ từ Giang Ái, há miệng nhỏ ăn từng miếng, ý cười trong mắt dần phai nhạt, nửa mê mang nửa mất mát.
 
“Còn xa lắm.”
 
“Em biết em đang làm cái gì không?”
 
Ánh mắt của Giang Ái dừng lại trên bả vai bị thương của Như Hứa, trong chuyện này có quá nhiều yếu tố phức tạp nên cô không có cách nào xen vào nhưng Như Hứa từ trước nay vẫn rất quan trọng trong lòng cô.
 
Còn về người chú nhỏ kia.
 
Làm người thân, có thể.
 
Làm người yêu, không thể.
 
Như Hứa vẫn luôn đinh ninh như vậy, xem ra, không biết lý do nào mà em ấy lại chọn bước đi trên con đường không có lối về như vậy.
 

“Tóm lại là chị không đồng ý.”
 
Lời này của Giang Ái vẫn rất lạnh nhạt, hiển nhiên là còn bực mình.
 
Mũi của Như Hứa hơi ê ẩm, vươn tay ra nắm lấy tay chị mình, lắc lắc ngón tay chị: “Chị, chị là tốt nhất.”
 
『 Thời điểm cô mới tới nhà họ Giang, Như Hứa không ít lần bị trẻ con trong khu khi dễ.
 
Bọn trẻ vừa tò mò vừa bài xích đứa trẻ mới tới này, đứa nào cũng kiêu căng ngạo mạn, rõ ràng là không chênh lệch tuổi nhau quá nhiều cũng không quá chênh lệch về vóc dáng nhưng lại vô cùng khinh thường cô bé Như Hứa không cha không mẹ này.
 
Đi đến chơi với ai thì cô bé Như Hứa đều là đứa bị bỏ lại, hết người này tới người khác, đều là những kẻ hùa nhau.
 
Lúc chơi trò chơi thì cô bé không có quyền lên tiếng, người khác nói thế nào chính là thế đó.
 
Vì vậy Như Hứa không thích chơi cùng với bọn họ, lúc nào cũng bị khi dễ thì không gọi là chơi cùng được.
 
Có một ngày Giang Ái chạy tới.
 
Cô nói, đi theo chị đi.
 
Người chị này lớn hơn Như Hứa một tuổi, vóc dáng cũng cao hơn Như Hứa một chút, cũng cao hơn mấy đứa trẻ khác.
 
Cô bé Như Hứa đi theo chị Giang Ái, nắm lấy chiếc váy công chúa xinh đẹp của chị đi lại gần đám con nít đang tụ nhau chơi đùa.
 
“Đứa nào khi dễ em tao?”
 
Giọng nói non nớt, trong mắt cũng không có quá nhiều tình cảm làm cho đám trẻ con e dè, sau đó cô túm được một thằng nhóc mập từ trong đám đó.
 
“Mày nói đi, nếu không nói thì chính là mày.”
 
Thằng nhóc mập khá nhát gan, ngày thường cũng là mượn oai đứa khác, ỷ vào quân số đông mà ăn hiếp Như Hứa.
 
Ngay lập tức thằng mập trào ra nước mắt, run rẩy khóc lóc: “Tụi em đứa nào cũng có phần.”
 
Chị nhỏ Giang Ái im lặng một chút rồi nói: “Từ nay về sau không được ăn hiếp Như Hứa nữa.”
 
Có một đứa trong số đó thấy bất bình nên tấm tức, nghẹn giọng nói: “Sao lại không được khi dễ?”
 
Như Hứa chớp chớp mắt, cánh tay chậm rãi trượt khỏi chiếc váy công chúa của chị, lại bị nắm lấy.
 

Bàn tay nhỏ của chị Giang Ái, vừa lạnh lẽo vừa nhỏ nhắn, cũng rất dịu dàng.
 
“Em ấy là em gái của tao.”
 
Câu nói đó, cô chị nhỏ thốt ra một cách chắc chắn làm cho đám trẻ con không dám mở miệng nói gì nữa.
 
Lúc trở về nhà họ Giang, chị nhỏ Giang Ái lại phải lặng lẽ trở về căn phòng buồn tẻ đó.
 
Trước khi đi, cô còn quay lại nói sau này em có thể gọi chị là chị.
 
Cô bé Như Hứa gật đầu như gà mổ thóc.
 
Nhìn bóng dáng của chị ấy rồi đột nhiên gọi một tiếng: “Chị ơi….”
 
Chị nhỏ Giang Ái quay đầu lại.
 
“Sau này chúng ta sẽ cùng nhau chơi.”
 
Một giây đó, cô bé Như Hứa cảm thấy hình như Giang Ái có hơi mỉm cười.
 
Khi cô ấy cười rộ lên rất ra dáng một người chị gái.』
 
Nếu như nói trong cuộc đời của Như Hứa, Giang Đường Dã chiếm vị trí thứ nhất thì ông nội và Giang Ái chiếm vị trí thứ hai.
 
Giang Ái xoa xoa tóc của em gái mình, đang muốn nói gì đó thì thấy cửa phòng bệnh được đẩy ra, Giang Đường Dã bước vào.
 
Trong tay anh có xách một phần cháo, đặt lên bàn.
 
Chu Mục ngồi trên ghế nhỏ chơi game, nhìn thấy Giang Đường Dã thì từ từ đứng lên, cậu ta thấp hơn Giang Đường Dã cả khúc nên nhìn không có tí phong thái nào.
 
“Đi ra ngoài với tôi.”
 
“Dạ.”
 
Cậu gửi cho Giang Ái một ánh mắt trấn an rồi tùy tiện đi theo phía sau lưng Giang Đường Dã lên sân thượng.
 
“Tìm cháu có gì không?”
 

“Không có gì, muốn tâm sự chút.”
 
Nhìn người đàn ông trước mặt mỉm cườ, trong miệng ngậm điếu thuốc giống như đang ngậm viên kẹo, dáng vẻ vô cùng vô lại.
 
Sói đội lốt cừu.
 
Chu Mục âm thầm định nghĩa trong lòng.
 
“Cậu là bạn trai của ai, Giang Ái hay là Như Hứa?”
 
Mùa hè sau một cơn mưa đúng là mát mẻ hơn nhiều.
 
Tay Giang Đường Dã đặt trên lan can, nhìn xuống phía dưới, nhìn thấy người đến người đi tấp nập, vô cùng nhàm chán, lại nghe được chàng trai trẻ bên cạnh nói một câu ‘Như Hứa’ nên ý cười càng sâu.
 
Đúng là thanh niên ngày nay rất đáng khen.
 
Chu Mục cũng đang nhủ thầm trong lòng, chuyện cậu và Như Hứa giả vờ yêu đương, người chú nhỏ này rốt cuộc là biết hay không biết cậu có nói láo hay không sao.
 
Cứ lấn cấn mãi, cậu nhớ tới cuộc nói chuyện lúc nãy của hai chị em kia thì trong lòng bỗng nhiên hiểu ra.
 
Xâu chuỗi sự việc lại thì cậu đã trở thành tấm ván bắc cầu rồi.
 
Cũng được đi, dù sao người ta cũng đã giúp cậu một chút, dù thế nào thì cậu vẫn nên làm chút gì đó.
 
Không bằng thêm mắm dặm muối, nhân lúc cháy nhà đổ thêm tí xăng.
 
“Cháu….”
 
Chu Mục vừa mới mở miệng đã bị người đàn ông vật qua vai ngã xuống đất, đau cả nửa ngày không đứng lên nổi.
 
“Anh bạn trẻ rất có nghĩa khí đó.”
 
“Chú… sao chú đánh tôi?”
 
Cậu thiếu niên nửa ngồi trên đất, cau mày khó hiểu.
 
Nếu như chú ấy đã biết cậu và Như Hứa trong sáng như trăng, cái gì cũng không có thì vì sao còn đánh cậu.
 
Giang Đường Dã không muốn nói lời vô nghĩa với cậu thêm nữa, cháo sắp nguội rồi.
 
“Cậu nên thấy may mắn khi trả lời đủ ý tứ như vậy.”
 
“Bằng không lần này tôi đã không đánh cậu rồi.”
 
Anh ném điếu thuốc xuống, huýt sáo một cái rồi quay người hiên ngang mà đi.
 
“Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao chú lại đánh tôi?”

 
Giang Đường Dã dụi đầu thuốc, đầu cũng không quay lại, nhàn nhạt nói: “Bởi vì tôi thấy khó chịu.”
 
Mẹ nó, nghĩ đến cảnh khi đó một chút thì ông đã muốn mần thịt thằng oắt đó rồi.
*
Lúc Giang Đường Dã trở lại phòng bệnh thì chỉ còn lại một mình Như Hứa đang ngồi ở trên giường, tay chống cái bàn nhỏ ăn cháo.
 
Buổi chiều Giang Ái còn có tiết học nên đến giờ thì phải đi rồi, rốt cuộc chị ấy vẫn không nói ra chuyện.
 
Tay phải bị thương nhưng mà Như Hứa lại không có thói quen dùng tay trái khi ăn nên cái muỗng múc vài lần mới đưa tới miệng được, còn làm cho khóe miệng lem nhem.
 
Giống như con mèo ngao.
 
Người đàn ông rút một tờ khăn giấy, ngồi ở mép giường lau cháo dính trên khóe miệng cho cô, hỏi: “Ăn ngon không?”
 
“Có hơi mặn.”
 
“Mặn sao? Mặn thì cũng phải ăn hết.”
 
“Nhưng lại không muốn ăn.”
 
“Anh đút.”
 
“Được.”
 
Anh đút từng muỗng cháo đến bên miệng của Như Hứa, muỗng cuối cùng lại đút vào trong miệng của mình.
 
Sau khi nhấm nháp mùi vị, Giang Đường Dã khẽ nhíu mày.
 
“Không mặn mà.”
 
Như Hứa bổ nhào vào trong ngực anh, ôm eo anh, chơi xấu nói: “Mặn mà.”
 
Lòng bàn tay của anh ấm áo vuốt ve làn da non mịn phía sau cổ của cô gái nhỏ, nâng niu giống như vuốt ve mèo.
 
“Đồ lừa đảo.”
 
Anh nói, ba chữ đó lưu luyến ở trên môi lưỡi, dịu dàng như trong giấc mơ.
 
“Cháo đó là anh nấu, cho em một cơ hội nữa, ăn có ngon không?”
 
Như Hứa vùi mặt trong vòm ngực thoang thoảng mùi thuốc lá của anh, cười trả lời: 
 
“Không ăn được.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận