Cảnh xuân trong mắt anh

 
Edit: Ai Shiteru
Beta: Heulwen
 
Sau giữa trưa một ngày mùa hè,
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đang dựa vào thân cây hát một khúc dân ca 7 chữ.
 
Ca khúc này đúng là gợi lên nỗi phiền muộn của người ta mà.
 
Lá cây bị héo úa vì phơi nắng, hai bên mép lá nhăn nheo cuốn lại nhìn vừa đáng yêu vừa đáng thương.
 
Trên chiếc bàn nhỏ đặt một cái radio kiểu cũ đang phát ra tiếng nhạc du dương.
 
"Tách… Tách."
 
Giọt nước theo mái tóc đen nhánh nhỏ giọt xuống sàn nhà.
 
Cô gái nhỏ vừa tắm xong đang nằm thư giãn trên ghế mây, cô mặc áo dây và quần đùi, tay chân thon gầy, da thịt trắng mịn.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mặt trời rọi xuống như phủ thêm một lớp ánh vàng trên người cô.
 
Mái tóc ướt được vén gọn qua một bên, cô nghiêng đầu ngủ mất rồi.
 
Trong mơ vẫn là cảnh tượng đó.
 
『 Cậu thiếu niên lê đôi dép lê, mắt cá chân dưới ánh mặt trời trắng đến lóa mắt, giọng nói lười biếng như chưa tỉnh ngủ mà khi cười lên lại vô cùng rạng rỡ.
 
"Không phải chỉ là nuôi một đứa trẻ thôi sao, có gì to tát, nhìn cô nhóc đang khóc kìa, khóc đến mức mặt mày sưng như cái đầu heo."
 
"Nếu nuôi được thì sau này con bé sẽ chăm sóc tôi lúc về già."
 
Hai câu nói này có thể lặp đi lặp lại cả đời.』
 
______________________
 
Ngồi máy bay mười mấy tiếng từ nước Anh trở về khiến cơ thể trở nên mệt mỏi, may mà khóa cửa vẫn chưa đổi, chìa khóa cắm vào lỗ khóa, xoay nhẹ một cái thì cửa đã mở ra.
 
Trong không khí phảng phất hương bưởi.
 
Người đàn ông bước nhẹ chân, ngừng lại ở giữa phòng khách, đôi mắt đen híp lại, anh nhìn chằm chằm cô gái nhỏ đang nằm trên ghế mây.
 
Mái tóc cô còn ẩm nước, có vài sợi tóc lòa xòa trên mặt, dính vào xương quai xanh, thấm ướt một mảnh da thịt lõa ra bên ngoài.
 

Chiếc áo mỏng manh chỉ che hờ qua phần ngực trắng mịn đang phập phồng, hai viên nhỏ nhỏ hơi nhô lên, vạt áo rũ về phía trước làm lộ ra hai sườn eo mảnh mai, còn có vòng eo đáng yêu.
 
Màu sắc của chiếc ghế mây hoàn toàn đối lập với màu da của thiếu nữ tạo thành hiệu ứng thị giác đối lập.
 
Loại hiệu ứng này làm cho người khác không cách nào rời mắt được.
 
Giang Đường Dã đã từng xem qua《Lolita》.
 
Là bạn gái anh kéo anh xem cùng.
 
Xem xong cũng không có suy nghĩ gì nhiều, cũng không cho là có thật, anh cười cười rút điếu thuốc, xoa tóc bạn gái, nói: "Anh thích gu em như này hơn."
 
Ngực to eo nhỏ, rất thích hợp để làm tình.
 
Sau này anh có quen thêm những cô bạn gái khác đều là theo cái gu này.
 
Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt qua hộp thuốc lá trong túi, thu hồi lại tầm mắt, anh nhìn chằm chằm xuống sàn nhà trơn bóng, yết hầu khẽ phát ra một tiếng cười mơ hồ.
 
Bỗng nhiên rất muốn xem lại《 Lolita 》một lần nữa.
 
*
Trên người cô bị phủ lên một cái áo khoác, thiếu nữ khẽ nhúc nhích, cuộn người lại thành tư thế của trẻ sơ sinh rồi ngủ tiếp.
 
Giang Đường Dã nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, hai tay gối ra sau đầu, nằm cạnh bên ghế mây, nhắm mắt lại.
 
Tựa như mùa hè năm đó.
 
Anh mới 17 18 tuổi còn cô vẫn là cô nhóc con rất thích đeo lấy chân anh, bị anh sai vặt cũng không giận, tay chân ngắn như củ sen cứ lũn cũn chạy tới, chớp chớp đôi mắt ướt đẫm, nhìn vừa đáng yêu vừa vô tội.
 
『"Nhóc tách hạt dưa cho chú nhỏ được không?"
 
Một túi hạt dưa được đặt xuống trước mặt cô nhóc, cậu thiếu niên ưỡn lưng rồi tiếp tục hoàn thành mô hình dang dở.
 
Cô nhóc Như Hứa chăm chú tỉ mỉ tách từng hạt dưa nhưng khuôn miệng nhỏ không ngừng mấp máy, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm như muốn tỏa sáng.
 
Cô tách bao nhiêu cậu ăn bấy nhiêu.
 
Giữa chừng còn dừng lại nghỉ ngơi.
 
Hai đầu ngón tay nhỏ nhắn của nhóc Như Hứa đỏ bừng, chắp hai bàn tay mập mạp nhìn dĩa hạt dưa còn thừa lại, nuốt nước miếng.
 
Giang Đường Dã dừng lại nhìn thấy cảnh này, đẩy cái dĩa đến trước mặt nhóc Như Hứa, vừa trêu ghẹo vừa dỗ dành: “Muốn ăn sao?”
 
“Không…. Không, chú nhỏ, cho chú nhỏ ăn.”
 
Miệng thì nói vậy nhưng ánh mắt cô không hề nhìn chỗ nào khác.

 
Giang Đường Dã cảm thấy buồn cười, cô nhóc này ngoan ngoãn nhưng lại dễ bị ghẹo nên nhẹ giọng nói, hỏi lại lần nữa: “Nhóc không ăn thì chú đây ăn hết.”
 
Nhóc Như Hứa gật đầu, trịnh trọng tuyên bố: “Chú ăn hết đi.”
 
Cậu thiếu niên bị chọc cười, một bàn tay đột nhiên bóp hai má của cô nhóc con, một tay khác nhét một hạt dưa vào miệng cô.
 
Trong miệng của Như Hứa là hạt dưa đã bóc vỏ, chép chép nhai giống như con sóc con, vừa nhai vừa nói không rõ lời: “Cám ơn chú nhỏ.”
 
“Ngốc ạ.”
 
“Là do nhóc tách vỏ thì cảm ơn chú cái gì?”
 
Nhưng cô cũng chỉ cười hề hề, bản tính trẻ con vô cùng ngây thơ.』
 
Cô nhóc con khi đó tách hạt dưa cho mình.
 
Mà nay đã trổ mã rồi.
 
Tóc ướt, xương quai xanh, trắng mịn, eo thon.
 
Vừa nhắm mắt lại đã hiện lên trước mắt.
 
Nhẹ tựa một hơi thở.
 
Mùa hè, quá táo.
 
Người đàn ông quay đầu lại, góc nhìn vừa vặn đối diện với mái tóc ướt đang rũ xuống.
 
Một chút quyến rũ nào đó.
 
Anh rất thích mùi hương bưởi.
 
Mối tình đầu cũng mang theo mùi vị như thế này, không sợ sau này gặp phải càng nhiều muôn hồng nghìn tía, thì anh vẫn yêu thích nhất mùi hương này.
 
Lòng bàn tay mở ra.
 
Quá trình nước thấm vào trong tay quá mức kỳ diệu.
 
Cô vô thức rũ tóc xuống, anh lại chủ động nắm lấy.
 
Giang Đường Dã chơi chán rồi thì lấy khăn giấy lau khô tay, nhưng mùi hương thoang thoảng đó lau thế nào cũng không mất được.
 
Lúc chạng vạng, các loại âm thanh sinh hoạt của con người dần vãn đi, tiếng ve kêu cũng im lặng đi bớt rồi.

 
Nhưng mặt trời nóng cháy vẫn chưa lặn mất, ánh nắng chiều tỏa sáng rực rỡ nơi chân trời.
 
Anh lấy điện thoại chụp hai bức ảnh, dùng thiết bị in ra rồi đặt ở bên người của Như Hứa.
 
Một bức ảnh là ánh hoàng hôn cuối chân trời.
 
Một bức ảnh là thiếu nữ điềm tĩnh.
 
“Ngủ ngon, nhóc Như Hứa.”
 
Anh nhẹ nhàng nói một câu, sợ sẽ làm ồn đến cô nên mơ hồ như không nghe thấy được.
 
Rồi sau đó anh lập tức đi ra ngoài.
 
Cô thiếu nữ được chúc ngủ ngon sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa thì chậm rãi mở đôi mắt to tròn ra, hai tròng mắt trong veo sạch sẽ không có chút nào là buồn ngủ.
 
Nắm chặt áo sơ mi trên người, Như Hứa nhìn thấy hai bức ảnh đó thì hàng mi khẽ run, tùy ý vứt trên đất, cô bước chân trần đi qua ban công, tầm mắt tìm kiếm giữa hàng người qua lại.
 
Không có chút dấu vết nào để lại.
 
Điện thoại reo lên, tên người gọi là chị gái.
 
Sau khi nghe máy thì giọng nói lạnh lùng xa cách của Giang Ái vang lên.
 
“6 giờ tối nay ăn cơm ở nhà tổ, chú Giang sẽ tới đón em.”
 
Như Hứa ngước mắt lên nhìn đồng hồ, bây giờ là 5 giờ rưỡi.
 
“Được.”
 
Cô vừa dứt lời thì điện thoại đã ngắt.
 
Buổi tối, căn nhà tổ mọi khi quạnh quẽ hôm nay lại náo nhiệt lạ thường.
 
“Thằng Tư à, lần này về có đi nữa không?”
 
Anh hai Giang Bình Triều tính tình hiền hậu dễ gần, là người tốt tính nhất trong nhà họ Giang.
 
Giang Đường Dã còn chưa kịp trả lời đã bị một giọng nữ trong trẻo cướp lời.
 
“Nước Anh nhiều gái đẹp như vậy thì Thằng Tư bỏ được sao?”
 
Người phụ nữ có gương mặt sắc sảo, cao 1m75, trên người mặc một bộ đồ công sở màu đen trung tính, trang điểm nhẹ, muốn ngầu bao nhiêu có bấy nhiêu.
 
Mặc dù ai cũng không nhận ra là Giang Ngu năm nay đã 32 tuổi, mỗi ngày bị gia đình hối cưới đến mức muốn trọc đầu.
 
Giang Đường Dã nhìn chương trình gameshow đang được phát trên TV, nghe thấy lời chị gái đang chế nhạo mình thì mặt cũng không thèm đổi sắc, chỉ hơi nhướng mày, nói chuyện hòa khí: “Đàn ông nước Anh cũng không tệ, chị có muốn em….”
 
Lời chưa nói xong một cái gối đã phi thẳng vào đầu.
 
“Đầu mấy thứ tóc rồi mà còn nhờn vậy!”
 

Chị dâu thứ từ trong phòng bếp bước ra, phía sau chị là vú Ngô, hai người cùng cười nắc nẻ.
 
Từ sau khi Giang Đường Dã đi rồi thì căn nhà này đã lâu không được náo nhiệt như vậy.
 
“Bình Triều, đi lên kêu ba xuống ăn cơm đi.”
 
“Được.”
 
Chỉ còn lại hai chị em đang ngồi cà khịa nhau trên sô pha, ai cũng không chịu nhường ai, mạnh ai người nấy chơi điện thoại.
 
Lúc Như Hứa và Giang Ái bước vào thì trùng hợp bắt gặp Giang Đường Dã đang ngửa đầu xoa cổ.
 
Anh tự nhiên vẫy tay với hai người.
 
Bất kể là đối với ai Giang Ái đều lạnh lùng nên chỉ gật đầu chào, gọi một tiếng ‘chú nhỏ’ xong rồi ngồi xuống.
 
Như Hứa đang sững sờ đứng bên cạnh, ánh mắt cô dừng trên gương mặt anh, bốn mắt nhìn nhau rồi nhìn sang chỗ khác.
 
Người đàn ông đứng dậy, đi đến trước mặt Như Hứa, phát hiện ra cô chỉ mới cao ngang ngực anh.
 
Như Hứa không mở miệng chỉ đứng yên tại chỗ, anh cũng chờ ở đó, cúi đầu xuống nhìn cô chằm chằm, nhìn đến mức vành tai của cô gái nhỏ ửng đỏ như trích máu.
 
“Xa lạ thế nào mà một tiếng chú nhỏ cũng không gọi được.”
 
Ngữ điệu của anh cười như không cười, nghe có chút kỳ quái.
 
Như Hứa ngẩng đầu, sau khi xa cách 5 năm cô mới phát hiện ra dáng vẻ của anh so với hình bóng trong trí nhớ của cô không khác gì mấy, ngũ quan càng thêm nét chững chạc hơn người, nét thâm trầm trong đáy mắt cũng nhiều thêm.
 
Cô gọi một tiếng chú nhỏ.
 
“Chú nhỏ.”
 
Cô gái nhỏ ngẩng mặt lên, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện.
 
Nhẹ nhàng gọi một tiếng, không có chút gì cảm xúc.
 
Còn làm bộ bà cụ non lòng tĩnh lặng như mặt hồ.
 
Anh trả lời một tiếng rồi cúi người bóp chặt hai má phúng phính búng ra sữa của cô, nhìn thấy cô vẫn còn dáng vẻ ngốc nghếch của hồi nhỏ thì bỗng nhiên trở nên vừa mắt hơn rất nhiều.
 
Đối diện với ánh mắt trong veo của cô, trong đầu anh đột nhiên hiện lên cảnh tượng một buổi chiều cô say ngủ.
 
Rất đáng yêu.
 
Giang Đường Dã sau khi buông tay ra thì không biết lấy từ đâu ra một túi hạt dưa, nở nụ cười tươi rói nói với Như Hứa:
 
“Tách hạt dưa cho chú nhỏ đi.”
 
____
Như Hứa: Anh nói em là đầu heo??
 
Đường Gia: Em là cái đầu heo duy nhất trên thế giới biết tách hạt dưa.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận