Cảnh Xuân Trêu Người

Chuyến đi cũng không cần lắm vội, bởi bọn họ còn phải chăm sóc tiểu Nại Nại, sợ con bé lần đầu đi xa không thích ứng được, đến xe ngựa cũng phải đi rất chậm.

Tiểu Nại Nại rúc vào trong lòng ngực Tô Anh, thút thít khóc.

Tô Anh bất đắc dĩ đành phải đỡ ở đầu của con bé, giúp Nại Nại nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.

Tiểu Nại Nại liền không khóc nữa, đôi mắt tròn tròn còn đọng lại lệ trong suốt, lông mi mảnh dài ướt dầm dề, chóp mũi nhỏ nhắn đỏ ửng, miệng mấp máy: “A ~”

Tay nhỏ vẫy vẫy, đôi chân đung đưa, quơ chân múa tay, cảm xúc càng ngày càng phấn chấn.

Nhìn con bé trong có vẻ rất thích thú!

Tô Anh nở nụ cười, cũng không biết con bé còn nhỏ như vậy có biết ngoài kia là gì mà trông có vẻ khoái chí vậy.

Lục Xung nói chắc có lẽ con bé nghe thấy tiếng vó ngựa ngoài xe nên mới tò mò như vậy.

Con bé rất tò mò muốn ra bên ngoài, nhưng ở ngoài nắng nóng, gió cát lại lớn, bụi bay mù mịt, da tiểu Nại Nại lại mỏng mang, nếu bị thổi lâu sẽ đau rát mặt, hơn nữa lỡ như bụi bay vào đôi mắt thì càng không xong.

Nhưng nếu không cho con bé xem, thì nó lại quấy khóc.

Tô Anh chỉ có thể bế Nại Nại, để đứa nhỏ xem một chút.

Lục Xung ngồi ở một bên đưa khăn lụa cho Tô Anh.

Tô Anh nhận lấy, nhẹ nhàng lau mồ hôi sau lưng tiểu Nại Nại.

Động tác của nàng khiến cho tiểu Nại Nại chú ý, con bé quay đầu nhìn lại, ngửa đầu ra sau, như muốn nhìn xem Tô Anh đang làm gì.

Tô Anh nhân cơ hội đỡ lưng đứa nhỏ, đặt con bé nằm xuống trên đùi, rồi ru ngủ.

Lục Xung cũng phối hợp đóng cửa sổ lại.

Trong xe cũng dần tối đi đôi chút, tiểu Nại Nại trợn tròn mắt.

Lục Xung thò đầu qua, dựa gần Tô Anh, cúi đầu nhìn nàng, bọn họ che khuất cửa sổ ở phía sau đi.

Tiểu Nại Nại mờ mịt, không biết vì sao mình tự dưng lại nằm xuống.

Nhưng hai khuôn mặt quen thuộc cứ đung đưa trước mặt con bé, hơi thở của bọn họ cũng vô cùng quen thuộc.

Lông mi tiểu Nại Nại chớp chớp hai cái, giống như chào hỏi: “Nha ~”


Tiểu hài tử hai tháng còn không nhớ những gì trước đó, không nhìn cửa sổ nữa thì con bé rất nhanh liền không nhớ những thứ tò mò ngoài kia.

Tiểu Nại Nại tựa như đã quên vừa rồi nàng còn khóc nháo muốn nghe tiếng vó ngựa, rồi ngắm phong cảnh.

Bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy giây thắt y phục của Tô Anh, lòng bàn tay nắm chặt, sợi dây bị con bé túm rồi kéo liền có chút buông lỏng.

Tô Anh “Ai nha” một tiếng, không kịp ngăn cản, Lục Xung đã nhanh tay hơn một bước.

Ngón tay Lục Xung nhẹ nhàng đẩy đầu ngón tay tiểu Nại Nại giữ chặt dây áo lại.

Tiểu Nại Nại vất vả lắm mới tìm được thú vui mới, nên quyết không buông, đôi mày nhăn lại, miệng cũng chu lên.

Bàn tay nhỏ, mềm oặt, nên Lục Xung không dám dùng sức, chỉ có thể kéo lại sợi dây một chút.

Sợi dây vừa bị kéo, ngón tay tiểu Nại Nại liền theo bản năng mà mở ra, mở ra xong lại vội vàng nắm lại.

Dần dần tiểu Nại Nại liền cho rằng Lục Xung đang chời đùa với con bé, mặt mày giãn ra, cánh môi mềm mại liền hé mở.

Tô Anh nhìn bộ dáng của hai cha con bọn họ, cười ra tiếng.

Lục Xung nghiến răng, xoay đầu, trừng mắt liếc nàng một cái.

Tiểu Nại Nại nghe thấy tiếng mẹ cười, lại phát ra một tiếng: “Ha ~”

Vứt bỏ sợi dây nhàm chán, lòng bàn tay nhỏ lại đưa lên, sờ sờ mặt Tô Anh.

Tô Anh nhét một ngón tay vào lòng bàn tay nhỏ nhắn, rùi cúi đầu hôn hôn gò má bầu bĩnh.

Tiểu Nại Nại nắm tay nàng, đôi mắt cong cong, cực kỳ vui vẻ: “A ô, a ô……”

Giống như đang cùng Tô Anh nói chuyện.

Tô Anh ngây ngô cười hai tiếng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc sợi tóc con đang dựng đứng của Tiểu Nại Nại: “Con đang nói cái gì vậy!”

“A ~ nga ~” Tiểu Nại Nại trả lời nàng.

Môi mỏng Lục Xung khẽ cong lên, dựa vào vách xe phía sau, cánh tay vòng qua đặt ở phía sau lưng Tô Anh, để nàng tựa vào người mình.

Chậm rãi nói: “Nàng không hiểu. đâu”

“Chúng ta không để ý tới người nhỉ.” Tô Anh nhìn hắn liếc mắt một cái, cúi đầu thì thầm với tiểu Nại Nại.


Lục Xung xoa bóp vòng eo nàng, hừ một tiếng, học Nại Nại, nghịch sợi dây thắt eo của nàng.

Tô Anh đỏ mặt, lén lút đánh nhẹ một cái lên mu bàn tay hắn.

Lục Xung thuận thế bắt lấy tay nàng, hai tay đan vào nhau, tiểu Nại Nại còn vô tri vô giác cười ngây ngô.

Xe ngựa chậm rãi đi đến đại doanh Tây Bắc, cách đại doanh Tây Bắc còn có một đoạn thì liền nghe được âm thành huấn luyện từ trong doanh truyền đến vang tận mây xanh, đinh tai nhức óc.

Tiểu Nại Nại bị dọa sợ đến mức nũng nịu trong lòng Lục Xung, đáng thương nắm lấy vạt áo hắn.

Doanh địa gió cát tàn sát bừa bãi, tiểu Nại Nại được bọc kín đến đốn nỗi chỉ lộ một đôi mắt, con bé bị dọa sợ nên đầu nhỏ chúi rúc trốn ở cổ Lục Xung giống như chim non nhỏ bé.

Lục Xung một bên vỗ nhẹ vào sau lưng tiểu Nại Nại trấn an, một bên rũ mắt hỏi Tô Anh: “Có sợ không?”

Ánh mặt trời chói chang, Tô Anh ngửa đầu, đôi mắt hơi hơi híp, kiên định mà lắc đầu: “Không sợ!”

Khóe môi Lục Xung hơi cong lên.

Vài phó tướng từ nơi xa chạy tới, vội vội vàng vàng, cả người đầy mồ hôi, bước từ sân huấn luyện xuống, y phục không thắt chỉnh tề, lại còn là những tướng lĩnh trẻ tuổi, đường nét uyển chuyển, cơ bắp rắn chắc, dưới ánh mặt trời trông rất khỏe khắn, đẹp mắt.

Đây chính là khung cảnh độc nhất chỉ có ở quân doanh.

Bọn họ vội vàng dừng bước chân, cúi đầu hành lễ: “Mạt tướng bái kiến bệ hạ, thỉnh an phu nhân.”

Bọn họ nhìn về phía Tô Anh, ánh mắt mang theo một tia tôn kính?

Tô Anh cho rằng chính mình nhìn lầm, chỉ có điều không hiểu sao sắc mặt nàng đỏ ửng, theo bản năng mà quay đầu nhìn Lục Xung.

Sắc mặt Lục Xung lại có chút không tốt, nhìn bọn họ nói: “Mặc y phục chỉnh tề vào.”

Vài người cúi đầu nhìn chính mình, bọn họ ngày thường ở doanh trại cũng ăn mặc tùy tiện như thế này, nên tự cảm thấy bản thân không có chỗ nào không chỉnh tề cả, rồi lại liếc mắt nhìn nhau đánh giá một cái, càng thêm tự tin, ngẩng đầu ưỡn ngực mà nhìn Lục Xung.

“Chậc!” Lục Xung không kiên nhẫn phát ra một tiếng.

Không khí cứng lại, mấy người cứng đờ, vội vàng xoay người vội vàng lau mồ hôi rồi chỉnh trang lại y phục, động tác lưu loát lại nhanh chóng.

Lục Xung ôm tiểu Nại Nại, dẫn theo Tô Anh đi vào lều chính.

Dọc theo đường đi có nhiều người tiến đến thỉnh an hành lễ.


Ánh mắt bọn họ thế nhưng cùng vài vị phó tướng kia giống nhau như đúc, Tô Anh bị bọn họ nhìn đến nỗi cảm thấy khó xử lại ngượng ngùng, trong lòng có chút bất an, những vẫn giả vờ trấn định, không nghĩ nhiều làm gì.

Đi vào quân trướng, mọi thứ bên trong đều rất tinh xảo, Lục Xung hắn có thể sống ngủ chịu vật vả với các tướng lĩnh, nhưng không thể để hai mẫu tử Tô Anh chịu thiệt thòi được, cho dù họ chỉ nghỉ vài ngày rồi sẽ khởi hành hồi kinh, nhưng cũng phải sai người sắp xếp lại quân trướng.

Ở đây vốn thoải mái không cầu nệ, nhưng Lục Xung ở đây, không có ai dám khiến hắn phật ý, nên giờ đây trong quân trướng nhìn qua lại giống như ở trong cung điện tráng lệ.

Tiểu Nại Nại được hắn cẩn thận ôm trong lòng, nên đi được một đoạn thì con bé đã ngủ rồi, Lục Xung đặt con bé vào chiếc nôi trước giường.

Vì trời nóng nên trong lều được bế trí băng giải nhiệt, Tô Anh lại sợ tiểu Nại Nại cảm lạnh, nên đắp thêm chăn cho con bé.

Tiểu Nại Nại ngủ ngon lành, Tô Anh thì lại rất lo lắng, mắt thường cũng có thể thấy được điều đó.

Lục Xung kéo nàng đến một bên, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy? Nàng mệt à?”

Tô Anh lắc đầu, do do dự dự không biết nên mở miệng như thế nào, nói ra thì sợ hắn thấy mình nghĩ nhiều, không nói lại lo lắng mình làm sai chỗ nào.

Ngón trỏ Lục Xung nhẹ nhạng xoa giữa mày nàng: “Không được nhíu mày.”

Giữa mày tê dại, Tô Anh bất ngờ bị kéo đi.

Lục Xung vừa nằm xuống ghế dựa, vừa kéo theo Tô Anh, nàng theo đà ngã vào lòng ngực hắn.

Sự việc bất ngờ này khiến Tô Anh bủn rủn tay chân, ghế dựa bập bênh lắc lư, Tô Anh chưa kịp ngồi dậy, lại bị Lục Xung nắm cằm, che kín miệng.

Trên tóc mai nàng phủ một tầng mồ hôi mỏng, Lục Xung chậm rãi đưa tay vuốt ve giúp nàng lau đi.

Tô Anh nhẹ nhàng thở gấp: “Chàng làm gì thế!”

Tuy là hơi tức giận nhưng thanh âm lại mềm như bông.

Lục Xung nhịn không được lại hôn hôn cánh môi phiếm hồng của nàng: “Nàng nói đi?”

Tô Anh ở ra một hơi, gối lên đầu vai hắn, đem nghi hoặc trong lòng mình hỏi ra tới.

Ai ngờ Lục Xung nghe xong ngược lại cười lớn một tiếng, như thế hắn không cảm thấy có vấn đề gì cả.

Tô Anh có chút nóng nảy: “Chàng còn cười nữa!”

Lục Xung xoa xoa khuôn mặt nàng, đuôi lông mày nhếch lên: “Yên tâm đi, không sao đâu.”

Khuỷu tay Tô Anh chống ở ngực hắn, ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt hắn, cảm thấy có gì đó không đúng: “Chàng có giấu thiếp chuyện gì đúng không?”

Nàng vừa chuyện động, ghế dựa liền bập bênh, Lục Xung đỡ lấy nàng eo.

Vẻ mặt thâm sâu khó đoán, dán vào lỗ tai nàng, thần bí nói: “Đến lúc đó nàng sẽ biết.”

Hơi thở hắn phả ở tai nàng, Tô Anh mẫn cảm mà rụt rụt vai, đẩy mặt hắn, ý bảo hắn đừng làm loạn.

Lại tò mò không biết hắn muốn làm gì, trong lòng ngứa ngáy, nhẹ giọng hỏi: “Là chuyện gì chứ~”


“Bí mật!” Lục Xung nghiêng người kề tai nàng thì thầm.

Nàng còn chưa kịp mở miệng nói lại thì hắn đã ngắt lời: “Tô Anh, ta cũng có chuyện hỏi nàng.”

Tô Anh còn chưa từ bỏ ý định, muốn cạy miệng hắn, cho nên ngoan ngoãn thuận theo hắn: “Hửm?”

“Vừa rồi nàng nhìn chằm chằm người họ làm gì đấy?” Lục Xung u u oán oán hỏi.

Người nào? Nhìn gì?

Tô Anh chớp mắt, không rõ hắn đang nói cái gì.

Mãi cho đến khi thấy vẻ mặt không vui của hắn, mới nghiêm túc nghĩ, sắc mặt bỗng nhiên ửng hồng, ngượng ngùng, xấu hổ dụi vào ngực hắn thì thâm: “Không, không thấy gì cả.”

Lục Xung như hủ dấm gần tràn ra tới nới, có chút giận dỗi, không vui nói: “Ta đây nàng không nhìn, lại muốn nhìn người khác?”

Càng nói hắn càng thêm ủy khuất, một hai đòi Tô Anh phải cho hắn lời giải thích.

Tô Anh đau đầu, chột dạ che giấu, trong miệng “Ai nha” “Ai nha” rồi ngồi dậy: “Thiếp đi xem Nại Nại thế nào.”

Nàng xoay người vịn vào thành tay ghế để ngồi dậy, chân còn chưa kịp chạm đất đã bị Lục Xung ôm eo kéo lại.

Ghế dựa lại bập bênh kẽo cà kẽo kẹt như sắp gãy.

Tô Anh bất lực cười rộ lên, cơ thể cũng không còn sức.

Lục Xung giữ mặt nàng, không cho phép nàng trốn tránh: “Chẳng lẽ bọn họ trông đẹp mắt hơn?”

Sắc mặt Lục Xung ngày càng xấu.

Hắn trước đó bận chăm sóc mẹ con nàng, nên thời gian luyện công cũng không có, nhưng hắn vẫn luôn cân đối vóc dáng, buổi sáng lúc thay y phục còn có thể thấy được cơ bụng tám múi, không thiếu múi nào nha!

Hơn nữa nhìn nàng trông cũng không có chỗ nào là không hài lòng với cơ thể hắn, nàng còn thích nữa là đăng khác!

Lông mày Lục Xung nhíu lại, chẳng lẽ là Anh Anh giả bộ? Chứ thật ra nàng đã chán rồi sao?

Lục Xung cố hết sức giả vờ bình tĩnh.

Lục Xung cầm lấy tay nàng đặt lên thắt lưng của mình, ý bảo nàng kiểm chứng lại.

_______________________________________

Bực cả mình, của bọn họ đẹp hơn ta sao?

Cho dù có đẹp hơn thật thì Anh Anh vẫn thích của ta nhất mà thôi!

—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận