Mấy ngày nay tiểu viện có chút náo nhiệt.
Tô Anh bị động tĩnh trong viện đánh thức, nàng khoác xiêm y vào mở cửa sổ ra thì thấy Châu Châu đang khóc đến mức mặt đỏ bừng, Lục Xung quay lưng về phía nàng, đứng ở bên cạnh ôm cánh tay.
Tô Anh đột nhiên cảm thấy đau đầu, muốn lặng lẽ đóng cửa sổ lại, coi như không nhìn thấy, nhưng đã quá muộn.
Châu Châu cùng Lục Xung không báo trước đột đồng thời quay lại nhìn thấy nàng.
Tô Anh thầm thở dài một hơi.
Châu Châu chạy đến dụi đầu lên gối đùi Tô Anh, hai mắt đỏ hoe, khóc nức nở thật đáng thương.
“Dì, con gà con chết rồi.
” Giọng nói nghẹn ngào của Châu Châu nghe rất thương tâm, khổ sở.
Tô Anh chậm rãi ngẩng đầu nhìn Lục Xung.
Vóc dáng của Lục Xung cao hơn cửa, hắn đứng tựa vào khung cửa, đôi chân dài hơi cong, lưng thẳng, không thấy rõ sắc mặt, nhưng chỉ cần có mắt là có thể nhìn thấy con gà con đang gục xuống trong tay hắn.
Con gà đó còn không to bằng bàn tay của Lục Xung, nó vừa mới sinh ra đã được một bà lão sống bên cạnh tặng cho Châu Châu.
Lục Xung bước vào chính điện, con gà nhỏ nằm trong lòng bàn tay to của hắn lay động, đáng thương.
.
Tô Anh chớp chớp mắt, âm thầm thở dài.
Châu Châu đang nước mắt lưng tròng, cô bé sắp khóc, Tô Anh nghe thấy âm thanh liền vội vàng lau nước mắt: “Đừng khóc, đừng khóc.
”
Sau đó nàng dùng ánh mắt dò hỏi Lục Xung xem đã xảy ra chuyện gì.
Lục Xung ngồi bên cạnh nàng, đặt con gà đã chết ở bên cạnh, trong đôi mắt phượng hiện lên vẻ xấu hổ, hắn xoa hai lòng bàn tay vào nhau thì thầm: “Ta không phải cố ý.
”
Hắn chỉ là một không cẩn thận dẫm vào, ai biết nó thế mà…… yếu ớt như vậy.
Tô Anh:???
Rũ mắt nhìn về phía ủng của Lục Xung, cả người choáng váng.
Lục Xung dừng một chút, suy tư nói: “ Nàng đã luyến tiếc con gà con này như vậy, thì để ta hầm cho nàng ăn luôn?”
Đây là cái ý tưởng điên rồ gì, Tô Anh khiếp sợ nhìn hắn, đưa tay che lỗ tai Châu Châu lại: “ Chàng, chàng đừng nói bậy!”
Tô Anh vội vàng ăn cho xong bữa sáng, rồi đưa Châu Châu ra chợ mua gà con.
Châu Châu hiện tại đã ngừng khóc, Lục Xung tìm một khu đất trống, đào một cái hố nhỏ để chôn gà con, dựng bia mộ cho nó và mua một nắm kẹo để tạ lỗi với cô bé.
Châu Châu nắm tay Tô Anh, khẽ liếc nhìn cái giỏ đựng gà con mới mua Lục Xung đang cầm trên tay, trên khuôn mặt dịu dàng hiện lên một chút lo lắng.
Trong lòng Châu Châu hiện giờ, Lục Xung là một con quái vật to lớn, có thể dùng một chân giẫm chết một con gà.
Châu Châu kéo tay Tô Anh, Tô Anh đưa mắt nhìn, hơi nghiêng người: “Có chuyện gì vậy?”
Châu Châu nhón chân ghé sát tai nàng nói: “Châu Châu có thể tự mình cầm giỏ.
”
Tô Anh thở dài, mím chặt môi, kiềm chế nụ cười, liếc nhìn Lục Xung đùa cợt.
Lục Xung siết chặt chiếc giỏ được bọc bằng vải hoa màu đỏ, khuôn mặt anh tuấn, hừ lạnh một tiếng.
“Thúc thúc không cố ý giẫm lên con gà của con đâu! Con xem thúc ấy biết sai rồi nên mới dẫn chúng ta ra ngoài mua con gà mới trả cho cháu! Hơn nữa con xem cái giỏ kia vừa to lại nặng, mang theo bên người lâu sẽ mệt! Liền phải đi sai người đến mang giúp.
Nếu Châu Châu lo lắng cho gà con, thì có thể bảo thúc thúc đặt xuống cho con xem.
” Tô Anh ôn nhu nói.
“Chờ về đến nhà, chúng ta hãy giấu con gà đi và bảo vệ nó, đừng để thúc thúc nhìn thấy hay chạm vào nó, được không?”
Đôi mắt Châu Châu to tròn, “Được ạ”
Tô Anh sờ sờ đầu nàng: “Châu Châu thật ngoan!”
Lục Xung nghe âm thanh ôn nhu dỗ dành tiểu cô nương, khuôn mặt tuần mỹ hơi buông lỏng ra, trái tim mềm nhũn, hắn đã rất mong chờ ngày tiểu hài tử của họ chào đời.
Sau khi dỗ dành Châu Châu, họ tiếp tục đi chợ.
Tô Anh đã sớm muốn mua một con chó săn, lần này, nàng muốn mua một con gà và một con chó con, nhưng dọc đường không thấy ai bán chó cả.
Lục Xung cảm thấy ý tưởng của nàng không tồi, mua một con chó săn hung dữ có thể giữ nhà, dẫn nó ra ngoài sẽ rất uy phong.
Nhưng khi nhìn thấy con chó mà Tô Anh muốn mua, Lục Xung trong lòng có chút hỗn loạn.
Tô Anh cuối cùng cũng tìm được một hộ nhà nông vào thành để bán chó.
Trước mặt người nông dân có hai cái giỏ, mỗi cái có bốn hoặc năm con chó con, chúng nhỏ nhắn và dễ thương.
Đây là những con chó mới sinh của những chú chó trong nhà hộ nông gia sinh ra.
Dựa vào mắt của nàng, Tô Anh chỉ còn liếc mắt một cái liền tìm được một con chó đen thuần chủng trong đó.
Con chó con một tháng tuổi to bằng bàn chân của Lục Xung, cứ ô ô sủa, không những không có khí thế mà trông còn yếu ớt
Trái tim của Tô Anh như muốn tan chảy khi nhìn thấy nó, vì vậy nàng vội vàng nhìn Lục Xung, ánh mắt lấp lánh mong đợi, đồng thời âm thầm thúc giục Lục Xung trả tiền.
Lục Xung mặc dù rất không thích con chó này, nhưng ánh mắt của Tô Anh đã thành công chọc trúng trái tim hắn, hắn thích tiêu tiền vì Tô Anh, đôi môi mỏng khẽ cong lên, không nói lời liền tháo túi tiền xuống.
Tô Anh vui vẻ nắm tay Châu Châu về nhà, vừa đi vừa thảo luận nên sắp xếp cho chúng ở thế nào.
Lục Xung, người bị bỏ lại, nghiêm nghị nhìn xuống con chó đang run rẩy nằm trên tay mình, đầy ghét bỏ và chế nhạo không thương tiếc.
Chú chó nhỏ chưa lớn, ngày nào cũng chạy theo đàn gà con ở sân sau, quả thật rất sinh động.
Lục Xung bị Tô Anh ngăn ở một bên không cho tới gần, Tô Anh cũng có chút lo lắng: “ Chàng ngàn vạn đừng dẫm đến chúng nó đấy!”
Lục Xung ủ rũ nhìn nàng chằm chằm, ôm mặt nàng, hung hăng nhấm nháp cánh môi của nàng.
Tô Anh dùng lòng bàn tay che môi, môi nàng bị hắn hôn đến vừa sưng vừa nóng, nghĩ lại bây giờ vẫn là ban ngày, trong viện còn có những người khác, Tô Anh vừa xấu hổ lại thẹn thùng, mặt đỏ lên.
Chỉ là nghĩ đến chuyện hắn sắp phải rời đi, nàng cũng không so đo với hắn làm gì, chỉ u oán liếc nhìn hắn một cái.
“Cô nương thức ăn đã chuẩn bị xong.
” Trân nương từ trong phòng bếp đi ra, đứng ở cửa đối diện nói với bọn họ.
Đại quân Tây Bắc đóng ở doanh trại biên cương cách thị trấn nhỏ của bọn họ cũng không xa lắm, phi nhanh ngựa đến thì cũng chỉ mất nửa ngày, nhưng Tô Anh vẫn nhờ Trân nương chuẩn bị một chút lương khô cho Lục Xung.
Lục Xung vuốt nhẹ gò má Tô Anh: “Không cần phiền toái như thế.
”
Tô Anh sao lại không biết hắn không thiếu những thứ này, cho dù nàng không chuẩn bị thì đám cận thần thuộc hạ của hắn cũng sẽ không để hắn chết đói.
Chỉ là nàng nguyện ý chăm lo cho hắn.
Gò má Tô Anh nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay hắn: “Ta đợi chàng khải hoàn trở về.
”
Lục Xung nhìn đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt trắng nõn mềm mại của nàng, hết lần này đến lần khác nhịn không được càng lúc càng yêu nàng hơn.
Tô Anh chính là người có bản lĩnh như vậy đấy, nàng chỉ cần cho người một viên kẹo, thì đã ngươi liền sống chết mà yêu nàng.
Hơn nữa sau khi nhớ lại những gì nàng nói với hắn lần trước, Lục Xung không nhịn được mà hôn lên môi Tô Anh bất chấp Trân nương đang cũng đang ở đó.
Trân nương quay lại nhà bếp, đóng cửa ra vào và cửa sổ lại.
Nghe thấy động tĩnh, Tô Anh xấu hổ đẩy hắn, nhỏ giọng nói: “Chàng đi đi!”
Lục Xung gật đầu, đầu ngón tay quyến luyến vuốt ve hai má nàng rồi cúi đầu nhìn xuống bụng nàng: “Chờ ta.
”
Tô Anh nhìn hắn dẫn theo binh lính đi ngày một xa dần, nàng cảm thấy có chút lạc lõng mất mát, nhưng nàng biết lần này bọn họ sẽ không phải xa nhau quá lâu, trong lòng nàng cũng dần ổn định lại.
Tô Anh do dự, không quay vào nhà ngay mà nhìn cánh cửa trống trải, trong lòng như có cảm giác gì đó, như đang chờ đợi điều gì khác.
Quả nhiên một lúc sau thân ảnh của Lục Xung đột nhiên xuất hiện, Lục Xung nhìn Tô Anh cười, khẽ ho một tiếng, “Tiễn ta đi.
”
Tô Anh nháy mắt bật cười, đôi mắt tròn đầy ánh sao, có chút háo hức, lại có chút vui mừng xách làn váy lên, bước nhanh về phía hắn.
Lục Xung cũng tiến lên vài bước, đưa tay đỡ lấy cánh tay của nàng, giúp nàng đứng vững, mười ngón tay đan vào nhau.
Đưa hắn đến đầu ngõ, Lục Xung vẫn không muốn buông tay ra.
“Bọn họ vẫn đang đợi chàng!” Tô Anh nhìn thị vệ đã đợi từ lâu, cảm thấy thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng nhẹ giọng thúc giục hắn.
Lục Xung hít một hơi sâu, cuối cùng gắt gao ôm nàng, xoay người leo lên ngựa.
Lục Xung ngồi trên lưng ngựa, lòng bàn tay giữ chặt dây cương, hắn mặc hắc y, trên đầu có ánh mặt trời chiếu rọi, trông rất anh tuấn mê người.
Đầu ngón tay rũ bên người Tô Anh run lên, nhịn không được đưa tay vẫy.
Hai chân Lục Xung kẹp giữa bụng ngựa, quay ngựa lại, đi đến chỗ nàng, nghiêng người lắng nghe.
Tô Anh kiễng chân lên, cánh tay mảnh mai đột nhiên vòng qua cổ hắn, lòng bàn tay ấm áp áp vào gáy hắn, chóp mũi chạm vào nhau, nàng nâng cằm hôn lên môi Lục Xung, lớn mật lại ngượng ngùng.
.
Tim Lục Xung đập nhanh hơn, đôi mắt phượng híp lại mãn nguyện, hắn dùng lòng bàn tay ôm nàng lại, kéo nàng lại gần hắn, thở dài rồi thì thầm với giọng nói nỉ non: “Tô Anh, ta yêu nàng.
”
______________________________________
Tô Anh Anh, nàng đi nuôi con chó đó thì không bằng nuôi ta có ích hơn không.
—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...