Tối nay đến đây không chỉ có Vệ Tứ và Vệ Ngũ, còn có một nam nhân mặc y phục có họa tiết kỳ lân.
Nói là nam nhân thì không chính xác lắm, vì đây là trang phục của thái giám cao phẩm, và người này thuộc hạ đắc lực của Chu Tân Diên kiêm chưởng ấn(1) Tư Lễ Giám(2) của triều đình Tây Hán, Mạnh Xuân.
(1) (Chưởng: giữ, Ấn: dấu đóng của vua, quan) Viên quan giữ ấn của nhà vua (cũ), ở đây Chưởng ấn Tư Lễ Giám, nghĩa là người này giữ ấn và cũng là người có chức vị to trong Tư Lễ Giám
(2) Nha môn (Cửa quan-Nơi làm việc của quan thời xưa.) cao nhất trong các nha môn của thái giám.
“Mạnh Xuân bái kiến tướng quân.” Mạnh Xuân bước đến, cúi người hành lễ.
Lục Xung đứng ở cửa phòng bếp, trên tay còn dính nước rửa bát đĩa lúc nãy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Mạnh Xuân, Lục Xung đã ngây ra một lúc, như thể bị kéo trở về hiện thực từ trong giấc mơ của mình, đột nhiên tỉnh táo.
Những ngày qua, Vệ Tứ và Vệ Ngũ đã quen với bộ dáng Lục Xung như lúc này.
Nhưng đây là lần đầu tiên Mạnh Xuân nhìn thấy Lục Xung như thế, trong lòng khiếp sợ, mí mắt không tự chủ được giật giật, lấy ra một chiếc khăn sạch đưa cho Lục Xung: “Tướng quân.”
Lục Xung liếc hắn ta một cái, chậm rãi lau tay đưa lại khăn cho hắn, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng cứ như không cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Mạnh Xuân nhận lấy chiếc khăn, không chậm trễ: “Vi thần, lần này…”
Lu Chong giơ tay lên ngắt lời hắn ta.
“Đi ra xa kia hẵng nói.” Lục Xung nhấc chân bước khỏi sân, đi thật xa, đến nơi không khí yên tĩnh nhưng vẫn có thể nhìn thấy ánh đèn của sân, liền dừng lại lắng nghe động tĩnh trong sân.
“Tình hình trong Kinh thành thế nào rồi?”
Mạnh Xuân thì thào:“Người yên tâm, mọi chuyện ở trong thanh đều ổn thỏa.
Sau chuyến du ngoạn phương nam của hoàng đế, thì mọi việc trong kinh thành đều nằm trong tay chủ nhân.
Đây là thư của hắn gửi cho người.
Chủ nhân nói hắn đã chuẩn bị xong xuôi.
Người xem… “
Lục Xung nhìn xuống bức thư trên tay, nói:”Bảo hắn hành động đi!”
“Vâng.
” Mạnh Xuân trả lời.
Lục Xung nhìn hắn ta: “Để Vệ Tứ đưa ngươi đi nghỉ ngơi một hai ngày rồi hẵng hồi kinh.”
“Đa tạ tướng quân quan tâm.” Mạnh Xuân chạy liên tục không kể ngày đêm từ kinh thành về phía tây bắc đã ba ngày không được chợp mắt, vô cùng mệt mỏi.
Vệ Tứ và Mạnh Xuân cáo lui rời đi trước.
“Mạnh gia, mời đi phía này.” Vệ Tứ đưa Mạnh Xuân xuống núi một cách quen thuộc.
Mạnh Xuân khẽ hỏi hắn: “Tướng quân làm sao vậy?”
Vệ Tứ ho nhẹ một tiếng, xoa xoa mũi,thâm sâu khó lường nói:“Không nên hỏi, không nên hỏi!”
Mạnh Xuân trừng hắn một cái: “Trong doanh quân thế nào rồi? ”
Vệ Tứ nghiêm mặt nói: “Có mấy tên không thành thật.
Tướng quân đang tương kế tựu kế bắt ba ba trong rọ! ”
Bên kia Vệ Ngũ đang bẩm báo sự việc mà Lục Xung bảo hắn ta điều tra.
Lục Xung nhíu mày: “Tô Thiệu Tuyên? Tây Bình tri phủ(3)?”
(3) Là một chức quan văn, đứng đầu một phủ.
“Vâng, chính là người này, ông ta đã từng gửi thư ngỏ ý muốn đến thỉnh an người, nhưng lúc đó người không muốn gặp hắn.” Vệ Tứ nói, “Tô cô nương là nữ nhi của Tô Thiệu Tuyên với người phu nhân đầu.
Phu nhân đầu của ông ta họ Quan, sinh ra trong một gia đình thương gia giàu có ở Tây Bắc.
Tô Thiệu Tuyên vốn xuất thân bần hàn, nhờ sự giúp đỡ của thương gia họ Quan đó mới được ăn học đàng hoàng, nhưng sau khi Tô Thiệu Tuyên khảo trung tiến sĩ thì hai bọn họ hòa li(4).
Sau đó, Tô Thiệu Tuyên lại thành thân với nữ nhi của Thái Bộc Tự thiếu khanh, Hứa thị.
(4) Hòa li=Ly hôn thời nay.
Năm đầu tiên sau khi thành thân, bọn họ đã sinh được một nữ nhi.
Thuộc hạ tìm được một lão bộc hầu hạ Tô gia nhiều năm, hỏi thăm được về mối quan hệ giữa Tô cô nương và nhà họ Từ.
Sau khi, Hứa thị mang thai lần nữa, thì nhà họ Tô đã đưa Tô cô nương lên núi Nhạn Hàng với lý do là cô nương và thai nhi trong bụng của Hứa thị tương khắc…
Năm nay, Tô Thiệu Tuyên sẽ kết thúc nhiệm kỳ, ông ta đang chuẩn bị dời gia lên kinh thành.”
Trong bóng tối, không thể nhìn thấy được rõ ánh mắt của Lục Xung, nhưng khuôn mặt anh tuấn đã trở nên xanh mét: “Nhiệm kỳ đã hết? “
“Vâng.” Vệ Ngũ nói.
Lục Xung bỗng cười lạnh hai tiếng.
Vệ Ngũ nuốt khan cổ họng, có chút chột dạ.
*
Lục Xung ngồi bên ghế tựa nhìn Tô Anh đang say giấc, ánh mắt thất thần.
Ánh nến vàng lay lắt nhàn nhạt chiếu trên gương mặt an tĩnh của Tô Anh.
Tô Anh uống thuốc xong thì ngủ say sưa, không biết gì.
Khóe môi Lục Xung hơi cong, nhưng trong ánh mắt lại không hề có ý cười, hắn thở dài một hơi, trong lòng không khỏi bực bội.
Nơi đây có như là thiên đường khiến hắn quên hết những việc nên làm.
Có lẽ mấy ngày qua cuộc sống an nhàn quá, khiến hắn quên mất mình không chỉ là Chu Huyền Diễm, mà còn là Lục Xung, gánh trên người vô số máu xương cùng vô số kỳ vọng của mọi người, muộn nhất là một tháng nữa, hắn bắt buộc phải rời đi.
Ban ngày, hai người họ chỉ mới biết được tình cảm của đối phương, đến giờ hắn vẫn còn có chút vui mừng, nhưng Lục Xung muốn bản thân phải nghiêm túc suy nghĩ xem nói với nàng như thế nào, tiếp theo nên an bài thế nào mới tốt.
Đương nhiên là hắn biết không nên lo lắng, để cảm xúc lấn át làm loạn tâm trí trước đại sự, nhưng lúc này hắn nên làm gì mới tốt đây?
Tô Anh Anh của hắn thật đáng yêu, Lục Xung đưa tay khẽ gõ trên chóp mũi thanh tú của nàng.
Sau khi Tô Anh tỉnh dậy, thì mới biết đêm qua nàng ngủ quên mất, không đợi Lục Xung!
Vội vàng mang giày rồi đứng dậy, chưa kịp chạy ra thì đã thấy Lục Xung mang bữa sáng tới.
“Chu Huyễn Diễm, xin lỗi chàng, hôm qua ta ngủ quên mất.” Đôi mắt Tô Anh tròn xoe, ngây ngốc nói.
“Ta đã ghi nợ rồi đó.” Lục Xung nghe nàng gọi bằng cái tên này, nhất thời có chút chột dạ, lúng túng nói.
Sắc mặt Tô Anh ửng đỏ, trong lòng rối rắm, áy náy nói: “Chàng làm bữa sáng sao?”
Lục Xung khịt mũi, “Không được sao? Mau đi rửa mặt đi.”
Ánh mắt Tô Anh chậm rãi ngập ngừng dời xuống bàn, hai bát cháo, trông bình thường, nàng liền chạy vào phòng tắm: “Ta sẽ quay lại ngay.”
Lục Xung nhìn bóng lưng của nàng, thấp giọng lẩm bẩm: “Đứa nhỏ ngốc.”
Quả nhiên, Lục Xung đợi một chút, đã thấy nàng trở lại.
Tô Anh ngồi xuống đối diện với Lục Xung, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn.
Lục Xung nhét thìa vào tay nàng, ho nhẹ một tiếng, lớn giọng nói: “Tô Anh Anh.”
Tô Anh nếm thử món cháo do hắn tự tay nấu: “Ngon quá!”
Lục Xung dừng lại: “…“
Mẹ nó!
Mặt Lục Xung có chút nóng lên, Tô Anh Anh nói hơi quá rồi.
Tô Anh khiến suy nghĩ của hắn bị gián đoạn, mà cháo trắng nơi nào cũng nấu như nhau làm sao phân biệt được đâu ngon đâu dở chứ.
Nhưng Lục Xung rất thích bộ dạng này của nàng, vừa nhịn cười, vừa múc cho nàng thêm nửa bát cháo của hắn: “Vậy thì nàng ăn nhiều một chút.”
Tô Anh gật đầu cười.
Lục Xung nhìn nàng ăn hết một bát cháo lớn, cảm thấy rất hài lòng.
Hắn đưa tay giúp nàng lau khóe miệng.
Thân thể Tô Anh cứng đờ, không nhúc nhích, lông mi khẽ nhấp nháy để lộ sự ngượng ngùng trên mặt, nàng cố lấy hết dũng khí, nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh.
Vẻ mặt của nàng như muốn nói với hắn rằng hiện tại nàng đang rất hạnh phúc.
Trong phút chốc, Lục Xung đã nghĩ đến tương lai của hai người họ, nghĩ đến việc hai người có đàn con cháu đầy đàn, nghĩ đến hình ảnh bách niên giai lão(1).
(5) “Bách niên giai lão” ngụ ý vợ chồng cùng nhau sống đến trăm tuổi, bên nhau đến già.
Mặc dù lúc này không phải là thời điểm thích hợp để nghĩ đến chuyện đó, nhưng hắn chắc chắn Tô Anh Anh nhất định phải là của hắn!
Sau khi giải quyết xong việc bên ngoài, dù hắn có là Lục Xung hay là Chu Huyền Diễm, thì hắn vẫn sẽ như hiện tại, không hề thay đổi.
Lục Xung nói: “Hôm nay ta có việc phải xuống núi.”
Sau đó, hắn nhìn Tô Anh.
Kết quả là nàng không hề nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu.
Lục Xung không biết phải nói gì, là do nàng rộng lượng, hay là do nàng quá tin tưởng hắn.
Thực ra, Tô Anh chỉ đang bận nghĩ đến chuyện của nàng.
Sau khi Lục Xung xuống núi, Tô Anh cũng mang theo khế đất xuống núi.
Trước tiên là nàng đến tiệm cầm đồ, không do dự đem bán hai trăm mẫu đất trên núi, tổng cộng được là bốn trăm lượng.
Rồi nàng lấy ra ngân phiếu một trăm lượng, nhón gót chân, nói với chủ tiệm: “Không biết ngọc bội ta cầm lần trước có còn không?”
Chủ tiệm khó mà quên nàng được, bởi lần đó nàng đem đến một mặt dây chuyền bằng ngọc bích cực phẩm, chạm khắc rất tốt, nhưng đáng tiếc là mặt dây chuyền bằng ngọc bích kia vừa đưa đến trong thành được vài ngày thì đã bị mua rồi,
Chủ tiệm lắc đầu: “Bán lâu rồi.”
Tô Anh thất vọng gật đầu, chỉ có thể rời đi.
Chỉ có điều là nàng lại xoay người đi vào cửa hàng bán ngọc thạch bên cạnh, một lúc sau thì đi ra cùng với một chiếc hộp trong tay.
Tiếp đó nàng lại đến tiệm bán y phục.
Tô Anh đi dạo hết phía đông rồi lại sang phía tây, tay nàng xuất hiện thêm nhiều thứ, nàng càng đi lại càng hăng.
Diệp Thanh vừa đang đi mua đồ, nhìn thấy Tô Anh, cái người đã mua một cách điên cuồng, liền kéo nàng ra khỏi cửa hàng châu báu.
“Anh Anh, sao tự dưng muội mua nhiều thứ vậy? Muội mua cái gì đó?” Diệp Thanh ngạc nhiên hỏi.
Đôi má hồng hào, cùng nụ cười mãn nguyện treo trên mặt Tô Anh: “Những thứ này không phải mua cho muội, tất cả là mua cho chàng ấy hết đó”
Chàng ấy?
Diệp Thanh nhíu mày: “Chu Huyền Diễm?”
Tô Anh cười ngọt ngào gật đầu.
Ánh mắt Diệp Thanh đảo quanh mấy cái hộp lớn nhỏ trong tay nàng, sau đó nhìn bộ dạng đang mê đắm trong tình ái của Tô Anh, lo lắng nói: “Anh Anh, hắn chắc không phải là tên lừa đảo đâu, đúng không?”
______________________________________
Ta không muốn lập nghiệp nữa…
—— ” Sổ tay ghi chép của Lục Xung.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...