Cảnh Xuân Nam Triều

Tết Dương Lịch năm 565 công nguyên đã qua ở trên đường.

Nhìn thành tường cao lớn dần dần xuất hiện trong tầm mắt, các quý phụ phát
ra một hồi tiếng cười vì sống sót sau tai nạn, họ liên tiếp thúc giục
người lái xe, nhìn đám người Hồ hoàng hậu chạy vào trong thành như gió
cuốn, Trương Khởi vẫn luôn được Lan Lăng Vương cẩn thận ôm vào trong
ngực giật giật, nhỏ giọng nói: "Trường Cung, chúng ta đã đến."

Nàng quay đầu lại thản nhiên cười, "Không cần ngồi cẩn thận thế, ta không bị lắc lư đâu."

Lan Lăng Vương chờ nàng nói xong thì hừ một tiếng, rồi hắn quay đầu nhìn về phía phong cảnh bên đường.

Nhìn lỗ tai dần dần ửng hồng của hắn, Trương Khởi liền thấy mê say, nàng đưa hai cánh tay ra ôm sát hắn.

Lúc này đây, các quý phụ đã đi trước vào thành Tấn Dương. Theo bóng dáng
đoàn người Lan Lăng Vương xuất hiện tại cửa thành, chỉ thấy nơi cửa
thành đầu tiên là yên tĩnh, sau đó, một hồi tiếng trống "Thùng thùng ——
thùng" liền vang dội đầu đường.

Mới vừa vào cửa thành, liền nghe
thấy tiếng trống như vậy, không chỉ chúng thân vệ, dù là Lan Lăng Vương
cũng rất kinh ngạc. Hắn vén rèm xe lên ngẩng đầu nhìn lại.

Tiếng
trống vẫn còn tiếp tục, trong quy luật tiếng trống, chỉ thấy một thiếu
niên đeo mặt nạ nhẹ nhàng múa ra. Hắn múa xoay tròn đến ngay giữa đường
phố thì tiếng khèn du dương truyền đến, hỗn hợp trong tiếng trống, còn
có tiếng tỳ bà, làm cho người ta phấn chấn như huyết mạch căng phồng.

Thiếu niên đeo mặt nạ vẫn đang nhảy, nhìn kỹ thuật nhảy của y cường tráng
mạnh mẽ, nhìn cái mặt nạ và bộ áo đen, những cô gái xinh đẹp lặng lẽ múa ra từ hai bên đường phố, nhìn vô số người trong hồng lâu xách theo giỏ
hoa, và đám người khâu ngừng tung lụa vụn màu đỏ lên trời. Trương Khởi
khẽ thốt lên: "Bọn họ đang nhảy 《Khúc Lan Lăng Vương phá trận》."

Không tệ, những người này đang nhảy lại cảnh Mang Sơn đại thắng, Lạc Dương bị vây. Mặt nạ mà thiếu niên kia đeo giống mặt nạ của Lan Lăng Vương như
đúc, có vẻ cực dữ tợn nhưng lại được làm rất tỉ mỉ, dùng sự sắc xảo để
sinh ra hiệu quả hoa lệ!

Nghe được lời nhắc nhở của Trương Khởi, Lan Lăng Vương liền hiểu ra, hắn đi ra khỏi xe ngựa, đi đến trước đội ngũ.

Thấy hắn đi tới, bọn kỵ sĩ rối rít nhường ra một lối đi. Mà thiếu niên và

các thiếu nữ đang nhảy thì bắt đầu vây quanh Lan Lăng Vương mà múa.

Vũ điệu lần này có cảm giác như những phù thủy, động tác cổ xưa mà chậm chạp.

Trong con phố, Lan Lăng Vương mặc áo đen đứng sừng sững trên đường phố mịt mờ tuyết trắng. Lụa vụn màu đỏ bay khắp nơi tựa như ông trời đang giáng
hoa tươi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng trống dần dần
dừng, thiếu niên đeo mặt nạ cúi người hành lễ với Lan Lăng Vương xong,
từ từ tháo mặt nạ xuống. Lộ ra mặt mũi thanh tú, trắng nõn cao nhã, rõ
ràng cho thấy chỉ con cháu nhà quan mới có.

Thiếu niên này để tay phải ở trước ngực, lại thi lễ một cái với Lan Lăng Vương nữa mới nhẹ
nhàng hỏi "Xin hỏi Lan Lăng Vương, một khúc ca múa này, như thế nào?"

"Rất tốt."

Hai chữ này vừa ra, bốn phía liền truyền đến một hồi tiếng hoan hô đè nén.

Thiếu niên nhếch miệng cười một tiếng, lại ưu nhã nói: "Khúc múa này được
biên vì Quận Vương giải vây cho thành Lạc Dương, khi Quận Vương về tới
Tấn Dương liền có thể xem mà chúng ta đã biên luyện ngày đêm. Hiện tại,
kính xin Quận Vương ban tên cho."

Lan Lăng Vương quay đầu lại liếc mắt nhìn Trương Khởi, mỉm cười nói: "Vậy kêu 《Khúc phá trận》 đi."

Âm thanh của hắn vừa dứt, thiếu niên kia quay đầu lại hét lên: "Chư vị,
Lan Lăng Vương nói rồi, khúc này tên là khúc phá trận. Tên đầy đủ chính
là 《Khúc Lan Lăng Vương phá trận》"

Thiếu niên nói tới chỗ này.
Lại thi lễ với Lan Lăng Vương cái nữa, mỉm cười nói: "Đa tạ Quận Vương
ban tên cho, Lạc Dương bị vây, bọn ta không thể đích thân tới, đợi hỏi
thăm những người ở Lạc Dương đã từng thấy phong thái vô song của quận
vương, thì nguyện múa một khúc nữa vì Quận Vương." Dứt lời, tay hắn vung lên, mang theo mọi người chậm rãi lui ra.

Bọn họ vừa lui, đường
liền thông. Chuyện này trở thành chuyện náo nhiệt của Tết năm nay, bách
tính Tấn Dương bắt đầu hi hi ha ha nghị luận.


Trong sự náo nhiệt này, đoàn người Lan Lăng Vương về tới bên ngoài phủ Lan Lăng vương.

Mới vừa nhảy xuống xe ngựa, Phương lão liền vội vàng tiến lên, ông cười ha
hả nhìn Lan Lăng Vương và Trương Khởi. Hai người còn chưa vào cửa, Lan
Lăng Vương đã phái người dùng bồ câu đưa tin báo cho Phương lão, nói
việc Trương Khởi có thai. Tính toán ra, năm nay tuổi mụ của Lan Lăng
Vương đã 26 rồi, mà còn chưa có con, Phương lão đã lòng như lửa đốt rồi.

Phương lão cung kính nghênh Trương Khởi vào, trong vương phủ, đại phu Phương
lão mời tới đã chờ từ lâu. Cùng lúc đó, Lan Lăng Vương giục ngựa đi tới
hoàng cung.

Hoàng cung Tấn Dương vẫn an tĩnh như năm ngoái. Liên
tục đại chiến hai năm, đã nghiêm trọng hao tổn nguyên khí nước Tề. Năm
ngoái đại bại, năm nay thì cũng chỉ có đoàn người Lan Lăng Vương Đoạn
Thiều cứu được Lạc Dương, thuận đường bắt mấy người Chu. Tính ra vẫn đại bại.

Khác với nước Tề, nước Chu liên minh với Đột Quyết lại phát triển không ngừng. iDjĐjLjQjĐz Nghĩ đến, mấy tháng nữa, Vũ Văn Ung hai
mươi ba tuổi đón công chúa Đột Quyết A Sử Na 15 tuổi làm hậu xong, sự
kết minh của người Chu và Đột Quyết càng không gì phá nổi.

Tình
huống như thế, khiến Cao Trạm đang sa vào hưởng lạc vô cùng không thoải
mái, cũng khiến Hồ hoàng hậu mới vừa trở về có kích động muốn thoát đi.

Vì vậy, lúc Lan Lăng Vương đi vào thì Cao Trạm đang thở dài thở ngắn. Thấy Lan Lăng Vương đi vào, Cao Trạm phất phất tay bảo hắn ngồi xuống xong
rồi nói: "Trường Cung, trẫm muốn thoái vị, để thái tử lên thống trị
những quốc sự này."

Lan Lăng Vương ngẩn ra, hắn há miệng, muốn
khuyên can mấy câu, nhưng trong lòng có một ý niệm đang kêu gào: bệ hạ
hoang đường hồ đồ, vốn không phải vua tốt, hắn ta lui ra cũng tốt, hắn
ta lui xuống, nói không chừng có thể đổi lấy một minh quân cho nước Tề.

Mặc dù, thái tử Cao Vĩ mà Lan Lăng Vương từng tiếp xúc là một người hèn yếu nhát gan, nhưng cả nước Tề, văn võ đều giữ đúng trách nhiệm, làm hoàng
đế chỉ cần không thích giết chóc, các đại thần hoàn toàn có thể thống
trị giang sơn này tốt. Mềm yếu thì mềm yếu đi.


Lúc này, Cao Trạm
lại nói: "Lần này Trường Cung lập công quá lớn, sau khi Hồ thị trở lại,
càng không ngừng nói với trẫm ngươi có thê tử tốt."

Hắn ta nở nụ cười, "Thật không ngờ, Trương thị mềm mại yếu ớt vậy mà rất có tài."

Lan Lăng Vương thi lễ một cái, nói: "Bệ hạ, nương nương khen trật rồi."

"Tốt lắm tốt lắm, không cần khiêm tốn như vậy, " Cao Trạm phất phất tay, "Đúng rồi, còn có một chuyện."

"Mời bệ hạ nói."

"Mặc dù Hòa Sĩ Khai lén lút với Trịnh thị, nhưng Trịnh thị đó là ngươi không cần. Làm người, cái gì có thể thiếu, nhưng nam nữ hoan ái thì thành
thật không thể thiếu. Ít đi cái này, dù là cẩm y ngọc thực lại có ý
nghĩa gì chứ? Ngươi bỏ Trịnh thị nhiều năm, ta còn cảm thấy ngươi có lỗi với người ta đấy. Bây giờ biết Hòa Sĩ Khai vẫn luôn an ủi nàng ta,
trong lòng trẫm cũng thoải mái hơn nhiều. Hôm qua còn nói với Hòa Sĩ
Khai đây là chuyện tốt, nói thật nha Trường Cung ngươi nên cảm tạ Hòa Sĩ Khai."

Nói một đoạn lời làm cho người ta há mồm trợn mắt xong,
Cao Trạm nghiêm túc nhìn Lan Lăng Vương. Căn dặn: "Cho nên, ngươi hông
thể vì chút việc nhỏ này mà gây phiền cho Hòa Sĩ Khai."

Lan Lăng Vương ngây ngẩn một hồi, mới cúi đầu lên tiếng: "Vâng"

Trịnh thị đã chết, dù Trịnh thị không chết, ngày đó Lan Lăng Vương nói ra
nàng ta vẫn còn là xử nữ thì hắn đã cho phép người khác trèo tường vào
hái. Theo ý hắn, chỉ cần là Trịnh Du tâm cam tình nguyện. Hắn liền không có quyền lợi trách cứ, cũng sẽ không trách cứ.

Cao Trạm không
ngờ Lan Lăng Vương thức thời như vậy, không khỏi ha ha vui lên. Cười một lát sau, hắn ta nghiêng người đụng Lan Lăng Vương, hỏi "Trước đây không lâu trẫm được một số mỹ nhân. Có một người mặt mày rất đẹp, có phần
giống Trương thịt. Lần này ngươi cứu Lạc Dương có công, trẫm muốn thưởng ngươi, như thế nào?"

Nếu là quá khứ, Cao Trạm mới sẽ không dùng
loại giọng thương lượng này, trực tiếp thưởng hắn hai mươi mỹ nhân là
được. Nhưng bây giờ, danh si tình của Cao Trường Cung truyền khắp thiên
hạ, nếu như không muốn bị hắn bác bỏ xuống đài không được, không bằng
hiện tại hỏi tiểu tử này một câu.

Lan Lăng Vương cúi đầu xuống.
Hắn cúi mắt nói: "Bệ hạ thưởng khiến thần cảm kích vạn phần. @d'đ"l"q'đ^ Nhưng, phụ nhân ở nhà có thai, thực không muốn khiến nàng ấy ngột
ngạt."

"Phụ nhân của ngươi có thai rồi hả ?"

"Vâng"

Cao Trạm đầu tiên là cười ha hả, đảo mắt hắn ta nháy mắt nói: "Lấy vẻ đẹp

cua Trường Cung, kết hợp với sự tuyệt sắc của Trương thị. Trường Cung,
hài nhi sắp sinh này chắc chắn khó lường." Nói tới chỗ này, Cao Trạm lộ
vẻ mê mẩn.

Con của mình mới vừa có bóng, tên háo sắc này đã nhớ thương, sắc mặt Lan Lăng Vương không khỏi đanh lại.

Cao Trạm cũng không buồn, hắn ta chậc hai tiếng, rồi nói: "Trẫm nóng lòng
không kịp đợi muốn thấy được con ngươi." Nói đến đây thì hắn ta hạ lệnh: "Người tới."

"Ở đây."

"Truyền ý chỉ của trẫm. Ngày sau
nếu Trương thị sinh ra một nữ nhi, thưởng hoàng kim ngàn lượng, nếu sinh ra một nam hài, thì cho nó một cây cọc gỗ."

Sự đối xử khác biệt
này, làm cho thái giám ngẩn ra, Lan Lăng Vương cũng cười khổ không
ngừng. Nơi này, Cao Trạm vẫn còn nhép nhép cái miệng, lẩm bẩm nói: "Phu
thê như thế nên sinh nữ nhi, nhiều nữ nhi chút, nếu là nhi tử, thì không bằng sinh một cây gỗ."

Nghe đến đó, Lan Lăng Vương đã hoàn toàn
tối mặt, hắn đứng bật lên, chắp tay với Cao Trạm, lớn tiếng nói: "Thần
cáo lui." Dứt lời vung tay áo một cái, sải bước đi ra ngoài.

Lần
này Lan Lăng Vương vô lễ vậy, chẳng những không khiến Cao Trạm tức giận, ngược lại làm cho hắn ta mừng rỡ ha ha. Trong tiếng cười của Cao Trạm,
Lan Lăng Vương bước nhanh ra khỏi hoàng cung.

Trở lại vương phủ
thì đại phu đã bắt mạch xong, đúng như bà lão kia nói, Trương Khởi mang
thai rồi, đã có ba tháng. Đại phu còn nói, mặc dù ở thành Lạc Dương bị
kinh sợ khủng hoảng mấy tháng, nhưng Trương Khởi rất khỏ, đứa bé không
có gì đáng ngại.

Mùa xuân năm 565 công nguyên lại tới.

Theo hoa xuân nở rộ đầy trời, danh vọng của Lan Lăng Vương thật như mặt trời ban trưa. Lần này hắn đã cứu các quý phụ, mà mấy quý phụ này được cứu
trợ trong lúc tuyệt vọng, liền có lòng cảm kích phức tạp dành cho Lan
Lăng Vương.

Đồng thời, Hồ hoàng hậu và các quý phụ đều cảm kích
Lan Lăng Vương và Trương Khởi. Lúc này nàng ta đã sớm quên mất từng có
mâu thuẫn với Trương Khởi ở thành Lạc Dương, rất nhiều trường hợp mà các quý phụ tụ hội, đều mời Trương Khởi tham gia.

Theo Trương Khởi
chính thức đi vào trong vòng quý phụ nước Tề, hình bông gạo che giấu vết sẹo trên trán nàng, cũng gắn liền với thời gian, khiến các cô nàng Tấn
Dương rối rít bắt chước, tới sau cả đám người ở Nghiệp thành Lạc Dương, cũng bắt đầu thịnh hành vẻ cây bông gạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui