Cảnh Xuân Nam Triều

Trong khi nàng ta sung sướng hát hí khúc, thì tỳ nữ vội vàng tiến lên, đi tới sau lưng Trịnh Du năm bước, cúi đầu bẩm: "Bẩm Vương phi, Trương thị trở lại ——"

Trương thị trở lại!

Từ nữ kia nói Trương thị đã trở lại!

"Ầm" một tiếng, dưới sự kinh hãi của Trịnh Du, nàng ta lui về sau, hẫng chân đụng phải cây cột, làm nó đổ ập xuống đất.

Trong âm thanh ầm ĩ đó, đám người hầu đang vui vẻ vì tâm tình Trịnh Du đang
thật cao hứng cũng đồng loạt cả kinh. Bầu không khí trở nên lặng ngắt
như tờ, Trịnh Du từ từ quay đầu, nàng ta nhìn chằm chằm vào tỳ nữ vừa
bẩm báo, cơ mặt không khống chế được mà giật giật, có lẽ là quá căng
thẳng cho nên gương mặt vốn được coi là xinh đẹp, trong nháy mắt trở nên âm trầm đáng sợ .

"Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa?". Rõ ràng
là giọng nói rất dịu dàng, nhưng lại khiến cho tỳ nữ kia sợ đến mức
không ngừng run rẩy. Tỳ nữ lắp bắp nói: "Bẩm …Vương phi, nô tỳ vừa ra
ngoài xem xét, mới vừa… mới vừa rồi nhìn thấy được Trương thị, nàng ấy
đã trở lại".

"Trương thị trở lại?"

"Đúng, đúng vậy!"

"Vậy nhìn bọn họ, có tốt không?"

Tỳ nữ kia nghe không hiểu, nàng ta ngẩng đầu lên nhìn Trịnh Du, lúng ta
lúng túng nói: "Ý của Vương phi là?". Thấy sắc mặt Trịnh Du âm trầm
xuống, nàng ta sợ hết hồn, vội vàng nói tiếp: "Tốt, rất tốt, vẫn giống y như bình thường ạ!"

Vẫn giống như bình thường sao? Chẳng lẽ, Hòa Sĩ Khai đã lùi kế hoạch lại? Đúng, nhất định là như vậy!

Hòa Sĩ Khai kia cũng thật là vô năng, một kế hoạch đơn giản như vậy mà lại còn trì hoãn, Hừ!

Trịnh Du vừa nghĩ đến đây, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một loạt tiếng bước chân, ngay sau đó, "Rầm" một tiếng, cửa viện nặng nề bị đẩy ra,
Thành Sử mang theo hai mươi hộ vệ trong tay cầm trường thương vọt vào.

Thành Sử vốn là con cháu nhà quan, người dong dỏng cao, dáng vẻ tuấn tú nho
nhã, thấy hắn mặt lạnh vọt vào, Trịnh Du không tự chủ lui về sau, sau
lưng mồ hôi lạnh chảy xuốngròng ròng. Lòng bàn tay, càng thêm ẩm ướt.

Trong tiếng bước chân dồn dập của đám hộ vệ, Thành Sử nhìn chằm chằm vào

Trịnh Du, không đợi nàng ta mở miệng, cũng không đợi người hầu cửa lên
tiếng trách móc, liền tay phất tay, trầm giọng ra lệnh: "Người tới, bắt
giữ Trịnh thị lại!"

"Vâng."

Bốn hộ vệ bước nhanh đến phía trước, bọn họ gạt đám người hầu bên cạnh Trịnh Du sang một bên, sải bước đi tới trước mặt nàng ta.

Lúc này Trịnh Du mới bừng tỉnh. Mặt nàng ta tái đi, cơ thể vì cố gắng khống chế sợ hãi mà không ngừng run rẩy, nhỏ giọng quát lên: "Đám nô tài các
ngươi muốn làm gì?"

Nô tài? Sắc mặt của Thành Sử đại biến, hắn
cũng không thèm để ý tới Trịnh Du, tiếp tục ra lệnh: "Niêm phong cửa
viện, tất cả mọi người không cho phép ra vào".

"Vâng."

"Còn đứng ngây đó làm gì? Giải Trịnh thị đi gặp phu nhân!"

Khi nghe thấy câu này một lần nữa, Trịnh Du đã hắng giọng hét rầm lên: "Nô
tài to gan! Ta là Vương phi của các ngươi! Là thê tử mà Quận Vương các
người cưới hỏi đàng hoàng! Là của đương gia chủ mẫu! Các ngươi lại dám
nghe theo lệnh của ả thiếp thất không có danh phận kia áp chế chủ mẫu
sao?"

Nàng ta lớn tiếng quát mắng, khiến bốn hộ về đang tiến lại gần ngẩn ra, không khỏi quay đầu nhìn về phía Thành Sử.

Thành Sử mặc cho nàng ta mắng chửi, đợi đến lúc nàng ta dừng lại thở thì hắn
mới trầm mặt quát lên: "Chặn miệng nàng ta lại, lập tức dẫn đi!"

"Vâng."

Lần này, chúng hộ vệ không để ý đến việc Trịnh Du giãy giụa cùng chửi rủa
nữa, nhét khăn tay vào miệng, rồi bắt chéo hai tay của nàng ta ra sau
lưng rồi lập tức dẫn ra ngoài, bỏ lại đám người hầu đang nơm nớp lo sợ,
không biết phải làm gì cho phải.

Đám người Thành Sử đang áp giải
Trịnh Du đi tới chính viện thì Phương lão vội vàng chạy tới. Lão xông
vào trong sân, sải bước đi về phía Thành Sử nhỏ giọng nói: "A Sử, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Thấy Phương lão đến, Thành Sử cung kính thi

lễ, rồi tức giận nói: "Phương lão, có lẽ không biết, Trịnh thị này lại
dám cấu kết với Hòa Sĩ Khai, muốn mưu hại Trương phu nhân".

Nói
tới chỗ này, Thành Sử chỉ sợ Phương lão không tin, lại nói: "Mới vừa rồi ở trong cung, suýt nữa đã gây ra đại họa không thể vãn hồi, thật may là phu nhân thông tuệ mới có thể hóa giải được thế cục". Nói xong, hắn
nhìn Phương lão, hỏi: "Phương lão, ngài tin không?"

Phương lão
thở dài một tiếng, gật đầu nói: "Ta tin!". Rồi lão quay sang nhìn Trịnh
Du, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Phụ nhân này, tâm tính đã
đại biến, cho dù nàng ấy làm ra chuyện gì, ta cũng sẽ không thấy lạ".
Nói xong, lão thở dài một tiếng, lắc lắc đầu, lại nói: "Các ngươi nói
với phu nhân nói, xin nàng mặc ý xử trí, chỗ Trường Cung, lão bộc sẽ
cùng phu nhân chịu trách nhiệm!"

"Vâng."

Trong chính viện, Trương Khởi đang ngồi trên sập, phía sau nàng là mười hộ vệ hùng dũng.
Đám người Thành Sử sau khi áp giải Trịnh Du đến trước mặt nàng, liền
tiến lên giật chiếc khăn trong miệng Trịnh Du ra.

Cơ hồ là khăn
tay vừa rơi xuống, Trịnh Du liền bén nhọn kêu lên: "Trương thị A Khởi,
một tiện thiếp như ngươi, lại dám đối xử với chủ mẫu như thế? Quả thật
to gan!". Nói đến đây, nàng ta lại mắng: "Ngươi đừng cho rằng Trường
Cung không có ở đây, thì ngươi muốn làm gì thì làm, tiểu tiện nhân, ta
cho ngươi biết, ta cùng với Trường Cung từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, so
với huynh muội, tình cảm còn sâu đậm hơn nhiều. Ngươi dám khi dễ ta, cho dù hiện tại hắn không biết, nhưng mười năm, tám năm sau hắn cũng sẽ
truy cứu thôi!"

Trương Khởi ngồi ở trên sập, nàng lẳng lặng nhìn
Trịnh Du, lẳng lặng lắng nghe nàng ta thóa mạ. Cho đến khi giọng của
nàng ta bắt đầu khàn khàn, mới lạnh lùng nói: "Mệt rồi?".

Sắc mặt Trịnh Du liền xanh mét.

Nhìn sắc mặt nàng ta như vậy, Trương Khởi tốt bụng đề nghị: "Ngươi còn có gia tộc, ngươi có thể mang gia tộc ra để uy hiếp ta."

Trịnh Du ngẩn ngơ, nàng ta đang muốn mang gia tộc ra để uy hiếp Trương Khởi.

Nhưng, gia tộc của nàng ta cũng chỉ là một thế gia mới phất, trước kia
nhờ có mối quan hệ thân cận với Lâu Thái hậu mới thế, hiện tại Lâu Thái
hậu đã thất thế, người trong tộc lại không có ai nắm binh quyền trong
tay, ở trước mặt Cao Trường Cung, bọn họ luôn thấp hơn một cái đầu, hiện tại mà lấy ra, dường như tác dụng cũng không lớn.

Không đúng,
Trịnh thị không đáng tin, nhưng không phải vẫn còn có Cao thị sao? Đang
nghĩ tới đây, nàng ta lại nghe thấy Trương Khởi nói: "Đúng rồi, ngươi
còn có thể mang nhất tộc Cao thị tới dọa ta, dù sao, ngươi cũng là Vương phi được ghi tên trên tộc phổ của Trường Cung có đúng hay không?"

Cao Trường Cung, ái thiếp diệt thê, nổi tiếng khắp thiên hạ, nhất tộc Cao
thị sao có thể quản được hắn, nếu không đã sớm rat ay từ lâu rồi, nàng
ta cũng sẽ không phải đặt chủ ý lên trên người của Hòa Sĩ Khai làm gì.
Bọn họ không được, thật sự không được.

Thấy sắc mặt Trịnh Du càng tái xanh, Trương Khởi khẽ mỉm cười: "Nếu như A Du cảm thấy gia tộc Cao
thị không ép được ta, còn có thể mang Hoàng đế bệ hạ ra mà. Ngươi ở
Nghiệp thành nhiều năm như thế, chắc hẳn luôn có giao tình với Bệ hạ
hứ?"

Bệ hạ, đúng vậy, có thể tìm Bệ hạ! Không đúng, không đúng,
tiện nhân này đã trực tiếp trói mình lại, chắc hẳn đã nghe được sự thật
từ miệng của Hòa Sĩ Khai, hiện tại đã xác nhận nàng ta là người xuống
tay. Ngay cả Hòa Sĩ Khai cũng bán đứng mình, chỗ Bệ hạ nàng ta lại không có giao tình, làm sao có thể hữu dụng?

Rốt cuộc thấy sắc mặt
Trịnh Du tái nhợt, Trương Khởi mới từ từ đứng lên, nàng uyển chuyển
thướt tha đi vài bước vòng quanh Trịnh Du, rồi dừng lại, chậm rãi nói:
"Nếu những người đó đều không giúp được ngươi, vậy cũng không trách được ta".

Nàng từ trong lòng móc ra một tờ giấy, đặt lên trên bàn,
rồi lẳng lặng nói: "Đây là của ngươi, cầm lấy, trước khi trời tối cút ra khỏi phủ Lan Lăng Vương!".

Cái gì? Trịnh Du muốn mỉa mai trả lời lại, nhưng trong lòng lại không ngừng khủng hoảng, cúi đầu nhìn về phía tờ giấy kia.

Trên mặt giấy Tuyên thành trắng muốt, hai chữ to rõ ràng hiện ra ở trước mặt.

"Hưu —— thư ——"

Là Hưu thư! Lại là một tờ Hưu thư! Phía dưới, Cao Trường Cung đã ký tên, ấn triện rõ ràng!

Thật sự là Hưu thư! Trường Cung cư nhiên đã sớm chuẩn bị Hưu thư cho nàng ta!

Mặt Trịnh Du trắng như tờ giấy, nàng ta vội vàng xông lên trước, muốn cầm
tờ giấy lên xé nát, vừa vọt tới một bước, hai hộ vệ đã tiến đến chắn
trước mặt!

Đi tới không được, sự thật đã rõ rành rành, trong

khoảng thời gian ngắn, tuyệt vọng ngút ngàn cùng sợ hãi, còn có cả nỗi
khổ sở bi thương không nói ra được, nàng ta thật không dám tin, chân mềm nhũn, tê liệt ngã xuống mặt đất.

Trịnh Du tê liệt ngã xuống trên mặt đất không lâu, đột nhiên phản ứng kịp, nàng ta khàn giọng kêu lên:
"Đó là giả, chắc chắn là giả! Trường Cung sao có thể viết Hưu thư cho
ta?".

Trước khi đi, rõ ràng hắn đã hẹn ước Hòa ly với nàng ta,
còn nói xem nàng ta là muội muội của mình. Một người như hắn, cho tới
bây giờ, lời hứa luôn đáng giá nghìn vàng, làm sao còn có thể viết một
phần Hưu thư khác nữa? Nhất định là Trương thị đã giở trò quỷ!

Nghĩ tới đây, Trịnh Du oán hận nhìn chằm chằm Trương Khởi, hận đến cắn răng
nghiến lợi, mặt mũi dữ tợn kêu lên: "Cái đó là giả , là giả! Ngươi không lừa được Trường Cung đâu, ngươi sẽ khiến hắn chán ghét! Nhất định sẽ
như thế!"

Nghe Trịnh Du khàn giọng chửi mắng, Trương Khởi cong
cong môi, chậm rãi nói: "Cái này là thật hay giả, thật ra thì không quan trọng", nhìn Trịnh Du, nàng lại nói tiếp: "Thật sự chẳng hề quan trọng, ngươi không cảm thấy như vậy sao?"

Trương Khởi đi từng bước một
đến trước mặt Trịnh Du, cúi đầu, từ trên cao nhìn xuống, nhìn vẻ mặt oán hận cùng sợ hãi đến mức vặn vẹo của nàng ta, Trương Khởi nhàn nhạt nói: "L:úc ngươi và Hòa Sĩ Khai cấu kết với nhau, lừa ta đến hoàng cung thì
Hưu thư đã không còn quan trọng rồi, ngươi không cảm thấy thế sao?"

Trịnh Du nghiêm mặt kêu lên: "Ta không có, ta mới không có!". Nàng ta vội
vàng chuyển sang Phương lão, chảy nước mắt nói: "Phương lão, ta thật sự
không có, nàng ấy gạt người, nàng ấy muốn đuổi ta đi, muốn độc chiếm
Trường Cung".

Lưng của Phương lão dường như còng hơn một chút,
lão đi lên trước hai bước, cúi đầu nói: "A Du, Hưu thư là thật, Trường
Cung trước khi đi đã giao cho lão nô, nói là nếu như người làm chuyện gì thật có lỗi với A Khởi thì hãy để cho nàng ấy đưa ra". Dừng một lát,
Phương lão lại nói: "Lúc đi Trường Cung còn nói, gần đây tính tình của
người có điểm hơi cổ quái, thâm trầm không phải người bình thường có thể so sánh được. Hắn không thể bởi vì nhất thời không đành lòng, mà khiến A Khởi bị tổn thương. Cho nên, hắn đã sớm chuẩn bị trước hưu thư này".

Giọng nói của Phương lão trầm thấp chậm chạp, mang theo chút đau lòng cùng chút giải thoát.

Đối mặt với Trịnh Du, tình cảm của lão vẫn luôn phức tạp.

Phương lão, người mà Trịnh Du quen biết đã lâu, tất nhiên nàng ta cũng biết,
chuyện đại sự bậc này lão không thể nào nói láo được.

Lắng nghe
chăm chú, Trịnh Du ngây người không phản ứng, nàng ta vô thức nhìn vào
miệng Phương lão lúc mở lúc đóng, những lời lão nói phía sau, một chữ
cũng nghe không lọt. Trong đầu chỉ ong ong quay cuồng, vang vọng một
câu: "Lúc đi Trường Cung còn nói, gần đây tính tình của người có điểm
hơi cổ quái, thâm trầm không phải người bình thường có thể so sánh được. Hắn không thể bởi vì nhất thời không đành lòng, mà khiến A Khởi bị tổn
thương......."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui