Đưa mắt nhìn Tiêu Mạc rời đi, một lát sau, Lan Lăng Vương mới cất bước, đi vào trong viện.
Trương Khởi vẫn còn đang ngẩn người, lúc phát hiện ra hắn đến, nàng liền nhanh chóng đứng lên, trong mắt quang hoa lấp lánh nhìn thẳng vào người đang
đi tới. Bước qua tháp kỷ, nàng rảo bước đi tới trước mặt hắn. Đưa tay
sửa lại vạt áo bào cho hắn, rồi vòng tay ra sau, vùi mặt ở trong ngực
hắn, nhỏ giọng mà nói: "Mới vừa rồi thiếp đã khuyên Tiêu Mạc rời khỏi Tề quốc".
"Tại sao?"
"Bởi vì Tề chủ không phải là minh quân, chàng xem ngay cả Hà Nam Vương Cao Hiếu Du chỉ vì lên tiếng khuyên can
liền bị hắn độc sát, Hà Gian Vương Cao Hiếu Uyển cho dù bất bình, cũng
chỉ có thể khóc rống, không dám phản kháng".
Nàng đang nhắc đến chuyện vừa xảy ra cách đây ba tháng, trong mấy tháng này, cả nước Tề đã xảy ra biến cố lớn nhất.
Lan Lăng Vương trầm mặc, hắn biết, A Khởi hẳn là đang muốn nhắc nhở mình, Cao Trạm không thể dựa vào.
Một hồi lâu sau, Lan Lăng Vương đưa tay, khẽ vuốt ve mái tóc đen như mực
phát, mái tóc này trong lúc chạy trối chết ở thành Vũ Uy đã cắt ngắn đi
không ít, đến tận bây giờ vẫn chưa trở về nguyên dạng. Hắn dịu dàng vuốt vuốt, thật thấp nói: "Không cần lo lắng, lần này bất luận như thế nào
ta cũng sẽ che chở nàng, bằng bất cứ giá nào!"
"Ừm!", Trương Khởi mềm mại đáp một tiếng, nàng ôm hông của hắn, hạnh phúc cọ cọ vào lồng
ngực vững chãi. Hít vào hơi thở quen thuộc, Trương Khởi chỉ cảm thấy
trái tim thật ấm áp, lâng lâng, híp híp đôi mắt xinh đẹp như mộng ảo.
Nàng nhấc chân lên, khẽ phả hơi thở ướt át vào tai của hắn, cái lưỡi
thơm tho nhẹ nhàng di động, mị hoặc dụ dỗ: "Trường Cung, thiếp muốn sinh một hài tử cho chàng, sinh một hài nhi của chúng ta......."
Tiếng nói thỏ thẻ này của nàng, chính là liều thuốc xuân dược tốt nhất, vì
vậy khi vừa dứt tiếng, hơi thở Lan Lăng Vương liền trở nên nóng rực, hắn đưa tay ôm lấy eo nàng, sải bước đi tẩm phòng.
Kể từ sau bữa Cao Trạm mở tiệc đón gió tẩy trần cho Lan Lăng Vương, hắn liền trở nên bận
rộn hẳn. Mà theo đó tin tức Trịnh Du bị dời đến Tây Uyển còn Trương Khởi ở lại chánh viện truyền ra, lập tức có không ít quý phụ nhân đưa bái
thiếp xin cầu kiến.
Một ngày kia, Trương Khởi nhận được một bái thiếp, vừa nhìn vào, Trương Khởi liền cau mày lại.
Dương Thụ Thành đi tới phía sau nàng, khẽ hỏi: "Phu nhân, người thấy thế nào?"
Trương Khởi nhướng mắt hỏi lại: "Trường Cung dặn dò ra sao?".
"Quận Vương nói, muốn thuộc hạ lúc nào cũng phải theo sát phu nhân, kể cả
hoàng hậu có hạ lệnh, Bệ hạ ra mặt, cũng tuyệt không rời khỏi".
"Được!", Trương Khởi thanh thúy đáp một tiếng, nàng quay đầu nói: "Vậy chúng ta
đi gặp hoàng hậu nương nương thôi". Nếu đến chỗ hỗn loạn đồng thau lẫn
lộn, không thể sự đoán trước chuyện gì sẽ xảy ra, nhưng cho dù phải gặp
nhiều khó khăn hơn nữa nàng cũng muốn dốc hết toàn lực, tạo nên một bức
trường thành vững chắc cho Trường Cung cũng cho chính bản thân mình, một bức tường thành ai ai cũng không dám xâm phạm, ai cũng không dám rình
mò theo dõi!
Sau khi đáp ứng lời mời của hoàng hậu, Trương Khởi
trở lại tẩm phòng, trang điểm sơ qua một chút. Sáng sớm hôm nay, Lan
Lăng Vương cố ý mang tới cho nàng rất nhiều bộ xiêm áo hoa lệ, Trương
Khởi chăm chú nhìn từng cái, từng cái, trong lòng cũng dần dần trở nên
bối rối.
Những bộ xiêm áo này, tất cả đều là đồ vừa chế tác, vô
luận là kiểu dáng hay là vải vóc, đều chiếu theo quy cách của Quận Vương phi. Nhìn đi nhìn lại, Trương Khởi liền phát hiện, những thứ này đã
được may từ rất lâu, có bộ còn lưu lại một, hai vệt tơ nhện thật nhỏ.
Không tài nào giải thích nổi nên Trương Khởi liền lên tiếng bảo người hầu: "Mời Phương lão đến đây một chuyến".
Không bao lâu, Phương lão liền đi tới, lão cười ha hả hỏi: "A Khởi kêu lão sao?".
Trương Khởi ngoái đầu nhìn lại, nàng dịu dàng hỏi: "Phương lão, những bộ lễ phục này được may từ lúc nào?".
Phương lão đến gần đến quan sát, sau đó cười ha ha nói: "Có lẽ đã được hai năm rồi. Năm đó, biết A Khởi còn chưa chết, Trường Cung liền sai người may
những thứ này, còn nói những bộ lễ phục này nhất định phu nhân sẽ thích. Thế nào, A Khởi không thích sao? Không cần gấp gáp, cứ nói với lão già
này, ta lập tức sai người may đồ khác".
Trước đây, đúng là Phương có hơi khách khí với Trương Khởi, nhưng hiện tại ngoài sự khách khí
này, còn lộ ra chút tình cảm thân cận, có lẽ đã xem nàng như con cháu
của mình. Trương Khởi ngẩn ra, không khỏi minh bạch: là bởi vì thân phận của nàng thay đổi? Cho nên Phương lão mới hết lòng đón nhận, cũng trở
nên thân cận với nàng hơn.
Nàng cảm kích cười cười với Phương
lão, lại nói thêm đôi ba câu, Phương lão liền đi ra, mà nàng nhìn những bộ xiêm áo hoa lệ kia càng thêm giật mình .
Từ từ, nàng vùi mặt vào một bộ lễ phục, khe khẽ mắng: Trường Cung, cái người này!
Hắn rõ ràng đã sớm muốn thú nàng, rõ ràng từ ngày nàng rời đi đã nghĩ đến
chuyện muốn lấy nàng rồi. Nhưng lại một mực không nói, lúc ở Võ Uy sau
khi cứu nàng ra, vẫn mặc cho một mình nàng suy nghĩ miên man!
Đi
tới, chọn một bộ váy màu đen mặc vào, rồi quay sang nói với chúng tỳ nữ
đang trang điểm cho mình: "Đi nói với Phương lão, về sau xiêm y bốn mùa
của ta toàn bộ đều chế thành màu đen."
"Dạ?", chúng tỳ nữ nhìn
Trương Khởi từ đầu đến chân đều là màu đen, một người trong số đó không
nhịn được liền thắc mắc: "Nhưng thưa phu nhân, nếu mặc màu đen thì sẽ
không thể bộc lộ được sự tươi đẹp của người được".
Chúng không
thể hiện được vẻ tươi đẹp như hoa như ngọc của nàng, hay nói cách khác
nó sẽ làm lu mờ vẻ ngoài xinh đẹp. Nhưng nàng lại thích màu sắc lẫm
liệt, lãnh tuyệt này, nàng nghĩ, có lẽ nó có thể làm cho Cao Trạm vừa
thấy sẽ liền khó chịu trong lòng, khiến cho Hồ hoàng hậu sẽ không dám
tùy ý trêu chọc. Cho nên liền quyết định, về sau, sẽ mặc chuyên một loại y phục này thôi.
"Đi, cứ chuẩn bị là được."
"Vâng."
Vẫy lui chúng tỳ nữ, lại tiện tay cầm một đoản kiếm giấu vào trong tay áo,
dưới sự hộ tống của Thành Sử và mười Hắc Giáp Vệ, Trương Khởi liền lên
xe ngựa, đi đến Túy Hương Lâu ở giữa ngã tư đường.
Đây chính là nơi mà Hồ hoàng hậu đã mời nàng gặp mặt.
Túy Hương Lâu, vẫn luôn là tửu lâu mà chúng quý nữ ở Nghiệp thành thích lui tới. Hai tầng lầu các được làm bằng gỗ, được thiết kế giống như kiến
trúc của Cung A Phòng thời nhà Tần, vừa mang phong cách cổ xưa lại thấp
thoáng toát lên vẻ hoa lệ, toàn bộ gỗ ở đây được dùng từ gỗ Đàn Hương,
ngồi ở trong đó, mơ hồ có thể ngửi thấy hương thơm thoang thoảng, tỳ nữ
người hầu đi tới đi lui đều là người trẻ tuổi mỹ mạo, hơn hết là đồ ăn
thức uống ở đây đều là những món tinh mỹ, thật sự khiến cho người ta lưu luyến quên về.
Trương Khởi vừa tới dưới lầu Túy Hương Lâu, hiện
tại có không ít người đang dùng bữa, tiếng cười nói bên tai vang lên
không dứt. Nghe tiếng người ồn ào náo nhiệt, Trương Khởi càng thêm quyết tâm, nàng chỉnh lại mũ sa trên đầu, cất bước đi thẳng lên lầu các.
Mới vừa đi lên, lập tức có một cái hán tử mặt tròn khoảng trên dưới bốn
mươi tuổi, mặt mày vẫn toát lên vẻ tuấn lãng, mỉm cười thân thiện tiến
tới, hắn ta yên lặng nhìn Trương Khởi uyển chuyển bước đến, hồn nhiên
không nhìn đến đám người Thành Sử đi sát đằng sau nàng, thẳng lướt qua
mọi người, khoan thai nói: "Có phải phu nhân Trương thị của Lan Lăng
Vương? Ta là Hòa Sĩ Khai, phụng lệnh hoàng hậu, ở chỗ này đợi phu nhân".
Hắn ta cười thân thiện, nhưng hai mắt không lớn lắm kia vẫn khóa thật chặt lên mặt, lên trên người Trương Khởi.
Vừa nghe hắn truyền lời xong, đám người Trương Khởi lập tức liền tiến lên
hành lễ. Khắp nước Tề này có ai mà không biết Hòa Sĩ Khai, người luôn
được bệ hạ cực kỳ tin tưởng chứ? Kể cả phụ nhân tuyệt mỹ trước mắt, nhất định cũng sẽ không dám bất kính với hắn.
Trương Khởi quả thực
không hề bất kính chút nào, khẽ chỉnh lại mũ sa. Nàng nhàn nhạt cười một tiếng, phúc thân trước Hòa Sĩ Khai, sau đó lành lạnh nói: "Làm phiền
Hòa Sĩ Khai đại nhân rồi, không biết hoàng hậu nương nương?".
Đột nhiên nghe được giọng nói của nàng, xương cốt của Hòa Sĩ Khai cũng tê
dại đi một nửa, một lát sau hắn mới đáp: "Nương nương ở bên trong, Lan
Lăng Vương phu nhân, không bằng để Sĩ Khai mang người tới?".
"Không dám."
"Dám, dám, xin mời đi hướng này". Thái độ của Hòa Sĩ Khai khi đối mặt với
Trương Khởi hoàn toàn bất đồng khi đối mặt với Trịnh Du. Bây giờ Hòa Sĩ
Khai tao nhã lễ độ, cười đến ôn nhu mà thân thiện. Tuy cặp mắt mỏng như
hạt châu kia vẫn thật chặt dán lên người đối diện, nhưng cũng rất khó
sinh ra ác cảm.
Hòa Sĩ Khai dẫn Trương Khởi, đi tới sương phòng
thứ hai. Hôm nay, trên lầu các này, cửa của các sương phòng khác đều
được mở rộng ra, nhưng bên trong lại tuyệt không một bóng người.
Mà trong sương phòng thứ hai, Hồ hoàng hậu đang ngồi ở chính giữa, bên
cạnh nàng ta, còn có năm sáu mệnh phụ, quý nữ cùng với mười mấy gã sai
vặt trẻ tuổi anh tuấn. Thấy Trương Khởi đi tới, Hồ hoàng hậu liền quay
đầu nhìn nàng chằm chằm.
Trương Khởi chậm rãi lấy mũ sa xuống,
dưới cặp mắt trợn to của Hòa Sĩ Khai cùng đám sai vặt, kể cả chúng quý
nữ và các quý phụ cũng nhìn đến ngây người, nàng liền thi lễ với Hồ
hoàng hậu, rồi thanh thanh cất tiếng: "Trương thị A Khởi gặp qua hoàng
hậu nương nương". Hiện tại, nàng vẫn chưa có danh phận chính thức cho
nên vẫn trực tiếp nói tên của mình ra.
Hồ hoàng hậu không ngờ,
chỉ hai năm không gặp, nàng lại đẹp đến như vậy. Ngẩn ngơ hồi lâu, nàng
ta nghiêng mắt nhìn qua Hòa Sĩ Khai vẫn như say như si mà nhìn chằm chằm vào Trương Khởi không chớp, từ từ cau mày lại, trong bụng hơi phiền
não.
Chau mày lại, Hồ hoàng hậu lạnh lùng nói: "Thì ra là Trương
thị. Nghe nói Trương thị ngươi hiện tại thực đắc ý, vừa về tới Tấn
Dương, Cao Trường Cung vì muốn lấy lòng ngươi đã đuổi thê tử kết tóc của mình đi?".
Lời này của Hồ hoàng hậu không chút khách khí, vừa
nói ra, chúng quý phụ cũng cười lạnh theo. Đặc biệt là bốn chữ "Thê tử
kết tóc" kia, thật sự đã khơi dậy địch ý chung của bọn họ.
Trương Khởi lại tựa như không hề biết Hồ hoàng hậu đang tức giận, nàng lắc
đầu, ánh mắt tinh khiết mà cười nói: "Lời này của Hoàng hậu nương nương
quả thực đã sai rồi, Trịnh Du bây giờ vẫn còn là tấm thân xử nữ, người
nói như vậy, thì làm sao nàng ấy có thể gả cho một đấng trượng phu tốt
được".
Trương Khởi cũng không chút khách khí đáp trả, giọng điệu
quen thuộc làm cho mọi người cả kinh, chúng quý phụ liền liếc mắt nhìn
nàng chằm chằm, trong bụng đồng thời thầm nghĩ: Ai cũng đều nói Trương
thị này xuất thân thấp hèn, thì ra thật sự là một phụ nhân ngu xuẩn, lúc nói chuyện với hoàng hậu nương nương, lại dám tùy ý như vậy.
Nhưng thật ngoài dự liệu của bọn họ, dường như Hồ hoàng hậu không có cảm giác bị mạo phạm, nàng ta chỉ hừ một tiếng, cố xảo biện: "Dù sao cũng là
ngươi đuổi nàng ấy đi, đây hẳn là sự thật chứ?"
Trương Khởi lắc
đầu, nàng rảo bước đi tới bên cạnh hoàng hậu, ngồi xuống chỗ đối diện,
sau đó liền châm cho mình cùng hoàng hậu nương nương một chung rượu.
Không đợi nàng ta nổi giận, Trương Khởi đã dành nói trước: "Nương nương, lần này ta từ Trần mang về một loại rượu vô cùng đặc biệt, uống vào sẽ làm cho người ta dục tiên dục tử, chẳng khác nào thiên đường nhân gian. Sau khi trở về sẽ phái người dâng lên cho người, được không ạ?". Thiên
hạ tam quốc, nếu bàn về hai chữ hưởng lạc, không có ai có thể am hiểu
hơn so với nam nhân. Bọn họ chế tạo rượu ngon, quả thật là thứ đồ tốt mà Quý tộc tam quốc vẫn luôn truy lùng.
Dưới ánh mắt mở lớn của
chúng quý phụ, Hồ hoàng hậu liền ngẩn ra, ngay sau đó nàng ta liền kéo
kéo khóe miệng, hừ nói: "Vậy cũng phải thử một chút xem sao đã". Giọng
nói mặc dù cứng rắn, kì thực là đã đón nhận vật hối lộ này rồi.
Tình hình này, sao có thể như vậy? Chúng quý phụ, ngươi nhìn ta, ta nhìn
ngươi, không tài nào hiểu nổi. Bình thường bọn họ tìm mọi cách lấy lòng, hoàng hậu còn động tí là đánh chửi, mà Trương thị này vô lễ, tùy ý như
thế, ngược lại lại tuyệt không tức giận?
Họ thế nhưng không biết, Hồ hoàng hậu này vốn xuất thân từ trong kỹ viện. Người như vậy, sao có
thể coi trọng quy củ, chú trọng tôn nghiêm cùng lễ nghi, phân rõ trên
dưới đây?
Trương Khởi vừa nghe Hồ hoàng hậu nói như thế, nhất
thời cười nói: "Vậy thì được, thần lập tức sai người dâng lên chút rượu
ngon". Nói tới đây, nàng liền quay đầu hướng ra ngoài, tùy tiện kêu:
"Thành Sử, ngươi phái hai người đi về phủ, mang vài bình rượu ngon tới
đây, nhớ mỗi loại đều lấy một ít".
Trong sương phòng lặng ngắt
như tờ, chỉ có tiếng Thành Sử vang lên rành rọt, "Vâng" một tiếng, sau
đó liền phất tay, để hai hộ vệ lập tức quay về phủ.
Cảm thấy Hồ
hoàng hậu bắt đầu có hảo cảm đối với Trương Khởi, Hòa Sĩ Khai cũng ở một bên chen lời: "Nói thật, không hiểu sao người ta lại nói là A Khởi muốn đuổi Trịnh thị đi. Chẳng phải Cao Trường Cung tuyên bố muốn hoà ly từ
cách đây hai năm rồi sao? Chậc chậc, bắt đầu tân hôn đã nói Hòa Ly, khắp thiên hạ e cũng chỉ có một đôi như vậy".
Chắc hẳn là đang muốn
nói giúp cho Trương Khởi rồi. Cảm nhận được thái độ này của hắn, Hồ
hoàng hậu lại trầm mặt, nàng ta nặng nề khẽ hừ, rồi lạnh giọng nói:
"Ngươi còn chưa trả lời Bổn cung đâu đấy!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...