Cố gắng kìm xuống hận ý, Trịnh Du mỉm cười, dịu dàng liếc nhìn Lan Lăng Vương, rồi quay sang
gắt giọng với Trương Khởi: "A Khởi, ngươi xem phu quân chúng ta lại đang nói chuyện cười rồi".
Sau khi nói ra những lời này, Trịnh Du lấy tay che miệng, "A" một tiếng, sau đó lại nói tiếp: "A Khởi muội muội,
sao tỷ tỷ lại nghe nói Chu chủ Vũ Văn Ung và muội quan hệ không cạn?
Thời gian trước khắp phố lớn hẻm nhỏ đều là lời đồn đãi, nói rằng ái phi của Vũ Văn Ung bị mất tích, đang muốn phái sứ thần đến hỏi tội Bệ hạ
đấy!".
Trịnh Du lời nói xong, khắp nơi liền yên tĩnh lại. Dương
Thụ Thành, cùng với đám người Thành Sử đồng loạt nhìn về phía Lan Lăng
Vương, vẻ mặt không giấu được lo lắng.
Lan Lăng vương còn chưa mở lời, giọng nói kiều mị mềm mại của Trương Khởi đã dịu dàng vang lên: "A Du nhất định đã nghe lầm rồi. Vũ Văn Ung là ai cơ chứ? Hắn thế nhưng là nhất quốc chi quân, ái phi của hắn, nào có đạo lý mất tích? Theo ta
thấy , hơn phân nửa là ban cho thần tử nào rồi?".
Trả lời Trương
Khởi không phải là Trịnh Du, mà là Lan Lăng Vương, hắn liếc Trịnh Du một cái, lạnh nhạt nói: "A Du quả thật nghĩ sai rồi. Vũ Văn Ung vứt bỏ Lý
phi, đã tìm về rồi, hiện đang ở trong cung Trường An". Dừng một lát,
trong khi Trịnh Du và Trương Khởi cùng đồng loạt ngẩng đầu nhìn về phía
hắn thì Lan Lăng Vương liền cười cười nói tiếp: "Lý phi nương nương kia
ta cũng đã từng nhìn thấy, quả thật là mỹ nhân tuyệt sắc thế gian khó
gặp. Vũ Văn Ung sau khi tìm lại được nàng cực kỳ vui mừng, Lý phi nương
nương cũng rất vui mừng, ngày đó gặp nhau, người còn ban cho ta một
miếng ngọc bội đấy."
Dứt lời, Lan Lăng Vương móc từ trong lòng ra một mảnh ngọc bội, thuận tay đưa cho Dương Thụ Thành bên cạnh, rồi lại
chậm rãi nói: "Nếu lời đồn đãi đã xôn xao khắp nơi, vậy thì chuyện này
không thể khinh thường được. Dương Thụ Thành, ngươi cầm mảnh ngọc bội mà Lý phi nương nương ban cho ta dâng lên bệ hạ, sau đó tường thuật lại sự tình ở Trường An thực hư thế nào cho bệ hạ biết."
"Vâng.", Dương Thụ Thành cung kính nhận lấy mảnh ngọc bội kia. Xoay người lên ngựa, đảo mắt liền hất bụi mà đi.
Nhìn sắc mặt Trịnh Du biến đổi, lúc xanh lúc trắng, cùng với sóng mắt lưu
ly, tựa như phát sáng của Trương Khởi, khóe môi Lan Lăng Vương khẽ vểnh
lên dắt tay Trương Khởi đi về phía xe ngựa: Phái chừng 500 thân vệ, với thời gian nửa năm, tìm kiếm từ dân gian một đại mỹ nhân có hai phần
tương tự với Trương Khởi hiến tặng cho Vũ Văn Ung. Nếu theo đúng như
lời Trương Khởi miêu tả về tính tình của Vũ Văn Ung. Thì mỹ nhân trời
sanh có phong thái khoan hậu, nhu tình như nước tất nhiên sẽ thích hợp
với Chu chủ này. Mặc dù Lan Lăng Vương cũng hiểu kể cả mỹ nhân này không thích hợp thì Vũ Văn Ung cũng sẽ nhận lấy, cho dù Cao Trường Cung hắn
không cho mỹ nhân này sửa họ thì Vũ Văn Ung cũng sẽ biến nàng ấy trở
thành Lý phi.
Cũng từ chuyện này, Lan Lăng Vương đột nhiên đối
với võ tướng Tô Uy vốn không quen biết liền có chút cảm kích. Hắn nghĩ,
khi Tô Uy mang Trương Khởi đưa đến chỗ Vũ Văn Ung nhất định đã nghĩ tới
hậu quả sau này, cho nên, mới để cho Trương Khởi nói dối là mình họ Lý .
Thấy hai người họ song song ngồi lên xe ngựa, sắc mặt của Trịnh Du không cách nào khống chế được mà trầm xuống.
Lúc nàng ấy khó khăn muốn nhờ hắn giúp đỡ. Hắn đã trả lời như thế nào? Hắn
nói, nàng nên tìm một trượng phu để gả, chứ sẽ không tới làm khó Hòa Sĩ
Khai!
Đây không phải là Cao Trường Cung mà nàng ta biết! Cao
Trường Cung mà nàng ta biết, coi trọng tôn nghiêm, coi trọng vinh dự, vì vinh dự, liền lựa chọn cùng người khác ngọc nát đá tan!
Thấy
Trịnh Du ngây người như phỗng đứng ở đó, Phương lão có chút không đành
lòng, lão tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: "Vương phi, nên lên xe ngựa
rồi".
"Ai cần ông lo!", vừa thét chói tai, Trịnh Du lập tức nuốt
vào, vì vậy hai chữ đằng sau phát âm cực yếu. Cũng không nhìn Phương
lão, Trịnh Du liền xoay người, vội vã vọt tới xe ngựa của mình. Có lẽ
trong lòng giận đến cùng cực, đang bước lên xe ngựa thì mép váy lại giắt vào dưới bánh xe. Nàng ta kéo kéo, nhưng không ngờ dùng sức quá độ, chỉ nghe "Soạt ——" một tiếng, chiếc váy dài hoa mỹ liền bị xé toạc một
mảnh.
Từ mành xe dao động, nghe thấy tiếng khóc của Trịnh Du
không cách nào đè nén, Trương Khởi không khỏi quay đầu nhìn về phía Lan
Lăng Vương.
Hắn đang nhắm hai mắt suy nghĩ chuyện gì, cũng không biết có nghe thấy tiếng khóc của Trịnh Du hay không?
Thấy Trương Khởi nhìn mình, Lan Lăng Vương mở mắt ra hỏi: "Nhìn cái gì?".
Trương Khởi liền đáp: "Trịnh Du, nàng ấy không muốn hòa ly sao?"
Nghe nàng nhắc tới Trịnh Du, Lan Lăng vương đưa mắt nhìn về phía trước, lúc này, hắn cũng đã nghe thấy tiếng Trịnh Du khóc rồi.
Trầm mặc một lúc, hắn mới từ từ nói: "Ta vẫn không hiểu nàng ấy". Đối mặt
với ánh mắt dò hỏi của Trương Khởi, hắn đưa tay xoa xoa mi tâm, nói: "Rõ ràng là ta đã nói rõ với nàng ấy, rõ ràng là bên cạnh nàng ấy cũng có
một hai người theo đuổi, như Dương Tĩnh kia, cho tới bây giờ vẫn chưa
thành hôn. Tuy không thể nói là đang đợi nàng ấy, nhưng chỉ cần A Du
nguyện ý, thì hôn ước của hai người bọn họ tuyệt không có vấn đề......."
Hắn mới nói đến đây, ngoài xe ngựa vang lên vài tiếng cốc cốc cốc, sau đó
liền nghe thấy tiếng nói của Thành Sử từ bên ngoài khe khẽ truyền đến:
"Quận Vương nói lời này là sai lầm rồi, thời gian trước, có lẽ Dương
Tĩnh này sẽ hoàn toàn nguyện ý thú Trịnh Du. Có điều tiểu nhân mới vừa
thu tập được tin tức rằng, Hồ hoàng hậu hết sức không thích Trịnh Du,
liên đới theo đó có rất nhiều quý nữ cũng cực kỳ bài xích nàng ấy, hiện
tại Dương Tĩnh đã đánh tiếng với Lâu thất nữ rồi, có lẽ không lâu nữa sẽ gặp định ra hôn ước".
Dừng một chút, Thành Sử lại nói: "Không
chỉ là Dương Tĩnh, mà còn có cả Lý Nghĩa Nhành, Lâu Nguyên Chiêu cũng
đều như thế. Đây được gọi là phong thủy luân chuyển, Hồ hoàng hậu là
đương gia chủ hậu, mọi quý nữ ở Nghiệp Thành, được sủng ái và thất sủng
cũng được đổi bên".
Nói tới chỗ này, hắn ta le lưỡi một cái, ở
bên ngoài cười hì hì: "Quận Vương, ngài cũng đừng trách thuộc hạ nghe
lén hai người nói chuyện, quả thực lỗ tai của tiểu nhân quá thính, không cẩn thận liền bay vào tai rồi".
Vẻ mặt cợt nhả nói những lời này xong, liền lập tức cất giọng ngâm xướng: "Cho nên nói, phồn hoa mỹ cảnh tựa như cảnh xuân, sẽ không vĩnh viễn ở đó mà chờ bất kì ai. Cho nên
nói, hoa nở cũng có lúc phai tàn, lá xanh cũng không thể nào xanh
mãi......."
Không thể nhịn được nữa, Lan Lăng Vương liền khẽ quát một tiếng: "Cút ——"
Âm thanh vừa ra, bên ngoài lập tức thanh tịnh.
Không nghĩ tới hiện tại ngay cả Dương Tĩnh cũng không nguyện ý cưới Trịnh Du rồi, Lan Lăng Vương liền cau mày lại suy tính.
Đoàn xe cứ thế chạy vào cửa thành.
Khi nhìn thấy cờ hiệu của Lan Lăng Vương giơ cao phần phật bay trong gió,
khắp mọi nơi đều an tĩnh lại, nhưng chỉ là chốc lát, tiếng hoan hô,
tiếng reo hò lại như sóng tràn cuồn cuộn ập đến: "Lan Lăng Vương! Lan
Lăng Vương!!", "Thiên hạ tam quốc, Lan Lăng Vô song!", "Lan Lăng Vô
song!".
Trong tiếng reo hò đinh tai nhức óc, 500 hộ vệ ai nấy đều ngẩng cao đầu, mặt mày hớn hở. Hơn một năm trước, Lan Lăng Vương xuất
chinh thì mới chỉ là một thiếu niên Tướng quân "Có thiên phú", lần này
trở lại, hắn đã là "Thiên hạ tam quốc, Lan Lăng Vô song" danh tướng
tuyệt thế rồi. Cái gì gọi là áo gấm về quê? Đây hẳn là minh chứng tốt
nhất!
Trong tiếng hoan hô như sấm dậy của dân chúng Nghiệp Thành. Đoàn người Lan Lăng Vương, lồng lộng hùng dũng chạy vào phủ Lan Lăng
Vương.
Vừa vào cửa phủ, Lan Lăng Vương liền phất phất tay, ý bảo
mọi người hầu đứng lên, cũng không để ý Trịnh Du phía sau uyển chuyển đi tới, trên mặt đã lấy lại vẻ thanh tao lịch sự như cũ, uy nghiêm nói:
"Quản sự là ai?".
"Có tiểu nhân!".
"Dọn dẹp Tây Uyển, chuyển mọi đồ đạc của Vương phi đến đó. Kể từ hôm nay, Vương phi sẽ chuyển đến Tây Uyển!".
Lời này vừa ra, quản sự kia cùng đám hạ nhân liền đồng loạt quay đầu nhìn về phía Trịnh Du.
Cho tới nay, khu Tây Uyển ở phủ Lan Lăng vương, vẫn luôn dành cho khách
nhân ở. Quận Vương vừa trở lại đã đẩy Vương phi tới nơi dành cho khách.
Quả thật là quá tàn nhẫn?
Đứng sau lưng Lan Lăng Vương, Trịnh Du tức giận mặt cũng tái mét, thân thể run rẩy.
"Trường Cung. Chàng...chàng quả thật quá tuyệt tình!"
Lan Lăng Vương chính là đang đợi những lời này của nàng ta. Hắn lập tức
xoay đầu lại, lẳng lặng nhìn Trịnh Du một hồi, không biểu cảm gì cất
lời: "A Du, hòa ly thôi. Ngươi còn trẻ, lại mang tấm thân xử nữ. Bây giờ hòa ly, còn có thể tìm được một phu quân tốt". Dừng một lát, hắn nghĩ
tới tính cách của nàng ta, lại không khỏi tận tình khuyên nhủ: "Thật ra
thì, trượng phu tốt không cần phải là người quyền quý mới được. Sau khi hòa ly, chúng ta sẽ kết làm huynh muội, tới khi đó, ngươi có gia tộc
cùng với nghĩa huynh là ta che chở, cho dù là nam nhân nào, hắn ta cũng
sẽ nhất định toàn tâm toàn ý".
Nói tới đây, hắn nhìn vào gương
mặt giận đến vặn vẹo của Trịnh Du, giọng đột nhiên trầm xuống, lạnh lẽo
nói: "Nếu như ngươi nhất định không chịu hòa ly, vậy thì ta cũng chỉ có
thể hưu thê mà thôi! Bị hưu có hậu quả như thế nào, có lẽ ngươi hiểu rõ
ràng nhất?".
Nói dứt lời, hắn xoay đầu lại, quát lên với quản sự kia: "Còn đứng ngây ra đó làm gì? Lập tức đi chuẩn bị!".
"Vâng, vâng".
"Tất cả hạ nhân toàn bộ rút lui ra khỏi chính viện, tất cả đồ đạc, giường tủ bàn trang điểm, toàn bộ thay mới. Từ nay về sau, nếu không được cho
phép, bất kỳ ai cũng không được bước vào!"
"Vâng."
"Đi đi."
Vẫy lui quản sự kia, Lan Lăng Vương mới quay sang nói với Thành Sử: "A sử,
về sau ngươi chính là quản sự trong phủ này. Đi lựa chọn mấy người mang đến chính viện, đúng rồi, ở đây xây thêm một phòng bếp nhỏ, rồi mời mấy đầu bếp của nước Trần đến".
"Vâng."
Lại quay sang Phương
lão đứng bên cạnh Dương Thụ Thành giao phó mấy câu, Lan Lăng Vương lúc
này mới đưa mắt nhìn Trương Khởi, dịu dàng cười nói: "A Khởi, chúng ta
đi thôi".
"Vâng".
Nhìn bọn họ tay nắm tay, sóng vai rời đi, Trịnh Du vẫn cứng đờ đứng ở nơi đó, bao lâu vẫn không nhúc nhích.
Nàng ta bất động đứng đó, đàm người hầu, ai cũng không dám tới khuyên can,
ai nấy đều đứng ở đằng xa mà nhìn, chỉ thỉnh thoảng châu đầu ghé tai bàn luận mấy câu.
Không cần nghe, Trịnh Du cũng biết, những người
này nhất định là đang cười nhạo mình. Tất cả mọi người đều đang cười
nhạo nàng ta, chưa đến một ngày, chỉ sợ cả Nghiệp Thành cùng với Tấn
Dương cũng đều biết chuyện cười này!
Thật tốt cho một Cao Trường
Cung, thật tốt cho một Cao Trường Cung! Hắn lại dám nói, hưu nàng ta!
Chỉ vì tiện nhân xuất thân thứ nữ kia mà muốn hưu thê!
Từ đêm
tân hôn hắn liền cách xa nàng ta, từ biệt hai năm, nàng ta cũng không hề oán trách hắn nửa lời. Hắn phiêu dạt đến chân trời góc biển, nàng ta
cũng không để ý, mặc cho người đời xem thường cùng khi dễ, nàng ta cũng
không hề trách hắn nửa câu. Mà hắn vừa về đã đẩy nàng ta đến nơi dành
cho khách, còn nói muốn hưu thê!
Người này, sao có thể vô tình vô nghĩa như vậy, sao có thể bất tín vô sỉ như thế?
Chìm đắm trong khổ hận vô biên, Trịnh Du đột nhiên "ộc" một tiếng, miệng nhổ ra một ngụm máu tươi.
Nhìn thấy sắc mặt trắng bệch cùng với thân thể lung lay sắp đổ kia, Phương
lão đi tới một bên không nhịn được liền dừng bước. Hài tử này chính là
không nghĩ thấu, ban đầu nàng ta xuất giá cũng dẫn theo nha hoàn thiếp
thân, nhưng sau hai năm bị đánh đánh đuổi đuổi, thì hiện tại nha hoàn
kia cũng đã không còn thực tâm nữa rồi. Từng người một nhìn chủ tử nhà
mình tức giận đến hộc máu, cũng vẫn không dám tới gần!
Còn có cả
Thu công chúa cùng với Lý Ánh, ai cũng toàn tâm toàn ý đối tốt với nàng
ta, nhưng nàng ta lại không nhìn thấy được, ngoài mặt là đúng là còn hữu hảo vừa cười vừa nói, nhưng lòng người cũng là tim là thịt nếu không
dụng tâm thì qua thời gian dài, ai cũng không phải là người ngu, sao có
thể không nhìn ra được chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...