Ngoài cửa vang lên tiếng đập.
Diệp Thanh nói: "Ta vào nhé."
Diệp Thanh ở ngoài đã nghe thấy động tĩnh, biết hai người bọn họ đã tỉnh lại, cho hai người có thời gian chào hỏi, mới đẩy cửa đi vào.
Lục Xung vô cảm thu lại bàn tay, đi vào trong viện rửa mặt.
"Diệp Thanh tỷ tỷ, cảm ơn tỷ tối hôm qua đã thu lưu ta." Tô Anh kéo tay Diệp Thanh, cảm ơn tỷ ấy đã chăm sóc.
Diệp Thanh cũng không để bụng, đỡ nàng ngồi xuống bên cạnh.
Tô Anh chừa vị trí bên trong cho nàng, đỡ nàng ấy, đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm vào bụng nàng.
Từ lần gặp lần trước, Diệp Thanh đã qua ba tháng mang thai, lần này chỉ cần cẩn thận chút, là có thể thấy bụng nàng ấy đã nhổ lên một chút.
Diệp Thanh thấy nàng tò mò, nắm tay nàng, sờ lên bụng.
Bụng mang đứa bé cũng không mềm mại, ngược lại có chút cứng.
"Qua một đoạn thời gian nữa có thể cảm nhận được hài tử trong bụng động." Cả người Diệp Thanh đều tỏa ra khí chất ôn nhu.
"Thật kỳ diệu!" Tô Anh cảm thán nói.
Diệp Thanh tán đồng gật đầu, đúng là cảm giác kỳ diệu: " Ta cùng với Tần đại ca muội thành thân cũng đã sáu bảy năm, tình cảm phu thê hòa thuận nhưng vẫn luôn không có hài tử, hiện giờ y quán vẫn duy trì tốt, bạc thu vào coi như tạm được, có tiểu nhị phụ giúp, bé con tới vào lúc này, đúng là biết chọn thời điểm."
Diệp Thanh cùng Tần đại phu đều là cô nhu, được một lão đại phu nhận nuôi, sau khi lão đại phu qua đời, hai người mới thành thân mở y quán này, mấy năm trước không có người giúp đỡ, chỉ dựa vào bản thân dốc sức làm việc, ngày qua ngày cực khổ, hiện tại đã tốt hơn nhiều.
Tâm tình Diệp Thanh phức tạp, than nhẹ nói: "Chờ đến khi nó sinh ra, ta và Tần đại ca cũng có thêm một thân nhân trên cõi đời này."
"Thật hạnh phúc!" Tô Anh hâm mộ nói.
Diệp Thanh cười "Phụt" một tiếng, nhẹ gõ trán nàng, vừa đinh nói muội không cần hâm mộ, muội về sau cũng sẽ được như vậy nhưng lại nhớ tới thân thế của nàng.
Rõ ràng có cha có mẹ, có người nhà.
Lại đúng tuổi thành gia lập thất, lại không có người vì nàng sắp xếp, phụ thân tái hôn, mẫu thân tái giá, ai cũng không thèm quan tâm nàng, để nàng càng ngày càng chậm trễ chung thân đại sự.
Diệp Thanh cảm thấy may mắn vì không lỡ miệng nói lời gì làm nàng thương tâm, ngược lại tò mò đến nam nhân bên ngoài: "Đó là ai?"
Tô Anh nghe thấy Chu Huyền Diễm và Tần đại phu đang ở bên ngoài trò chuyện, nàng dựa vào bả vai của Diệp Thanh, đem chuyện mấy ngày nay nói cho tỷ ấy, chỉ là đổi cách nói một chút.
"Cho nên, ngươi nhặt được không phải một đại cẩu mà là một tên nam nhân!" Diệp Thanh trừng lớn con mắt.
Tô Anh vừa mới hạ sốt, mặt bắt đầu nóng lên, nàng chột dạ gật gật đầu.
"Một nam nhân không rõ lai lịch, ngươi cũng dám nhặt!" Diệp Thanh nói.
"Muội khi ấy cũng không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ là muội, muội ở một người rất........rất nhàm chán, hắn có thể cùng muội nói chuyện!" Tô Anh cười lắc đầu.
Diệp Thanh há miệng thở dốc, trong lòng rạn nứt, than một tiếng: "Tùy muội vậy! Nhưng muội cũng phải suy tính sau này, chớ vì nhất thời ham vui!
Hắn có nói sự tình trong nhà cho muội hay không?"
Tô Anh sửng sốt một chút, lắc đầu, nhưng rất mau giải thích nói: "Nhưng ta biết hắn là tiểu thương."
"Muội có ngốc hay không! Tìm cơ hội hỏi rõ ràng đi!" Diệp Thanh giận người này không biết tranh thủ.
Nàng nhìn ra, nam nhân này không đơn giản chỉ là thương nhân.
"Không sao cả! Muội không cần phải hỏi quá nhiều, chờ hấn dưỡng thương xong, hắn sẽ trở về!" Tô Anh bóp ngón tay, yên lặng nói.
Tô Anh cố gắng xem nhẹ nỗi buồn trong lòng, nhưng nhìn kỹ vẫn tìm được nét mất mát trên mặt.
"Vậy còn muội?" Diệp Thanh bất đắc dĩ hỏi.
Tô Anh cố để bản thân tỉnh táo lại, nàng hít sâu một hơi, cười tủm tỉm nói: "Muội vẫn như vậy! Giống như trước đây, sống một mình cũng có cái tốt."
Diệp Thanh không tin cái lý do ma quỷ của nàng, nhìn Tô gia cũng không thèm quản nàng, để nàng một mình sống ở đó, mới thực sự nguy hiểm.
"Muội có nghĩ tới chuyện tìm một người, giống như ta và Tần đại ca sống cùng nhau không?"
"Nếu người này gia thế trong sạch, cũng là một đối tượng tốt để chọn lựa." Diệp Thanh tay chỉ ra ngoài sân viện.
Người này tướng mạo tuấn mỹ, chỉ nhìn thôi đã là cảnh vui ý đẹp, như vậy với tâm tình của Anh Anh cũng tốt.
Có thể mang nàng đang sinh bệnh xuống núi, trừ bỏ thân thể tốt, cũng là người có trách nhiệm, chỉ là không biết chiếu cố, chăm sóc người khác, nhưng cũng không phải khuyết điểm lớn, có thể chậm rãi tập.
Càng quan trọng hơn, nam nhân này rất để ý tới Anh Anh, nếu là lưỡng tình tương duyệt, vậy thì rất thích hợp.
Nhưng tất cả tiền đề, phải là nam nhân này không lừa muội ấy, trong lòng Diệp Thanh thấp thỏm bất an.
Cũng không biết muội ấy rốt cuộc nhặt được cái nam nhân gì mang về nhà!
Tô Anh không có nghĩ nhiều như Diệp Thanh, nàng còn đắm chìm trong câu hỏi của Diệp Thanh.
Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt sáng đến dọa người, mang theo một vẻ hưng phấn, kinh hỉ "Còn có thể như vậy sao".
Trở lại phòng nhỏ, Tô Anh một người một đầu chui vào phòng bếp.
Tô Anh ngồi xổm trước tủ chén, tay áo xắn lên cao, ngón tay ở dưới đáy tủ chén sờ soạng, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ bừng, hơn nửa ngày mới gỡ được một phong thư ở dưới đáy tủ chán xuống.
Nàng ngồi trên ghế đẩu, ngón tay xoa bóp phong thư, thật cẩn thận mở ra, lấy ra hai tờ giấy bên trong.
Này hai tờ giấy không phải giấy bình thường, mà là hai khế đất.
Một cái là khế đất của tiểu viện, một cái là khế đất của hai trăm mẫu đất hoang sau núi.
Tô Anh ngẩn người nhìn khế đất, nhìn nửa ngày, tựa hồ đang ngồi đó quyết định chuyện quan trọng.
Nàng lau mồ hôi, ngón tay dính tro bụi quệt lên trán trắng nõn một vết bẩn.
Hai gò má căng phồng nghiêm túc vô cùng, cánh môi mím chặt, ánh mắt bỗng nhiên trở nên kiên định.
Nếu nàng đem cả hai mảnh đất này đều bán, một nửa bạc đem tặng Chu Huyền Diễm, để hắn mang theo nửa bạc đến kinh thành mở một cửa tiệm, còn một nửa cho hắn, để chính hắn buôn bán.
Vậy hắn có nguyện ý ở lại cùng với nàng không?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...