Cảnh Tổng Đặc Biệt Thẳng


Đường Thu Bạch thoáng hít vào một hơi, "Cô như vậy thật sự làm người khác rất phiền chán.

"
"Cái gì?" Diêu Nhã Đan tưởng mình nghe lầm, sắc mặt dần dần có chút đỏ lên, "Đường Thu Bạch, cô rốt cuộc lộ ra bộ mặt thật? Không hổ là người muốn đi Lam Hoa, leo cành cao có khác, cho nên tôi không nói sai chứ, cô quả nhiên lén có liên hệ với Lam Hoa!"
Diêu Nhã Đan ngừng một chút, cố ý nhìn nàng từ trên xuống dưới, "Ai biết cô dùng biện pháp gì! ! "
"Đủ rồi.

" Đường Thu Bạch ngắt lời cô ta.

Lời của Diêu Nhã Đan không chỉ nhằm vào nàng, càng là bôi nhọ đối với Lam Hoa, đối với Cảnh Thư Vân!
"Cho dù cô ép tôi đi thì thế nào chứ, nói thật, với lý lịch của tôi, rời khỏi Quang Thần, muốn tới nơi nào cũng có thể.

Trước kia tôi nghĩ mọi người là đồng nghiệp, cô lại sớm hơn tôi hai năm, tôi kính cô là tiền bối, cũng liền bỏ qua.

"
"Bây giờ thì sao, tôi muốn rời khỏi, cũng sẽ không đến nơi này nữa, tôi nói thế này với cô đi, Diêu Nhã Đan cô biết tại sao cô vẫn ở chức vị này không?"
Đường Thu Bạch nâng cổ tay nhìn xuống thời gian trên đồng hồ, "Cũng không trách được người khác, nếu như cô không đem trọng điểm đặt vào nâng cao năng lực của bản thân, một mực tập trung vào mấy thứ linh tinh này, vậy cô cả đời đều chỉ có thể ở chức vị này.

"
Diêu Nhã Đan có chút sững sờ, nhất thời không phản ứng kịp, Đường Thu Bạch tua một mẻ như vậy, đây còn là Đường Thu Bạch sao? Đường Thu Bạch của trước kia bất luận bị giễu cợt, bị châm chọc ngay trước mặt như thế nào cũng không nói một lời.

Bởi vì thời gian quá dài không đóng cửa nên thang máy bắt đầu vang lên, ngay sau đó cửa thang máy cưỡng ép tự động đóng lại, Diêu Nhã Đan bị bắt phải buông tay đang chặn cửa xuống, chờ cô ta phản ứng lại, thang máy đã bắt đầu vận hành đi xuống.

Cửa thang máy mở ra, Đường Thu Bạch vừa bước một chân ra, liền thấy Cảnh Thư Vân đứng cách thang máy không xa.

Từ góc độ của Đường Thu Bạch chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của cô, tóc dài xõa sau vai, chỉ là theo làn khí nóng từ cửa thổi tới, mái tóc sau vai có vài sợi bay lên.

Không nhìn thấy mắt kính gọng vàng, tay cô cầm điiện thoại, một tay rũ xuống một cách tự nhiên, đứng đó nhìn bức tường giới thiệu tên công ty của tòa nhà này.

"Chào Cảnh tổng.

" Đường Thu Bạch đi đến sau lưng cô, nói.

"Ừ, Đường tiểu thư, đồ đạc của cô thu dọn xong chưa?" Cảnh Thư Vân xoay người, khẽ gật đầu.


"Xong rồi, Cảnh tổng đây là?"
"Cố ý tới đón cô, chúng ta đi thôi.

"
"Được.

"
Đường Thu Bạch cười tiến lên một bước sánh vai cùng Cảnh Thư Vân, giọng nói nghe thấy ở giây tiếp theo, khiến nụ cười trên mặt Đường Thu Bạch lập tức cứng đờ.

"Đường Thu Bạch!"
Diêu Nhã Đan từ thang máy đuổi theo ra tới, mới đầu chỉ chú ý tới bóng lưng Đường Thu Bạch xoay người rời đi, sau khi kêu tên nàng mới nhìn thấy người bên cạnh nàng.

"Cảnh tổng?" Giọng của Diêu Nhã Đan có chút không dám tin.

Lúc này nhìn thấy Cảnh tổng Lam Hoa ở dưới lầu Quang Thần, hơn nữa còn đứng ở ngay bên cạnh Đường Thu Bạch, không cần nghĩ cũng biết là vì cái gì.

Nhưng, nhưng vì cái gì! Vì cái gì, Đường Thu Bạch sẽ đáng giá để Cảnh tổng Lam Hoa làm như vậy!
Mặt Diêu Nhã Đan lúc lâu sau trở nên có chút quái dị, tươi cười vừa nhìn về phía Cảnh Thư Vân, "Cảnh tổng chào cô, tuy rằng nói như vậy có chút đột ngột, nhưng tôi vẫn muốn nói với cô, Đường Thu Bạch không phải người thích hợp với Lam Hoa, cô ấy! ! "
"Nếu cảm thấy đột ngột, vậy thì đừng nói.

"
Cảnh Thư Vân lạnh giọng ngắt lời Diêu Nhã Đan, "Tôi không biết Đường tiểu thư ở Quang Thần là dạng gì, nhưng tôi chỉ tin tưởng Đường tiểu thư tôi từng thấy qua, không cần cô tới nói cho tôi biết cô ấy thích hợp hay không, huống chi còn là từ miệng một người không liên quan lại còn mang thù địch.

"
Diêu Nhã Đan mặt xám như tro tàn, hiển nhiên là không ngờ Cảnh Thư Vân sẽ nói như vậy, miệng khẽ hé mở, nửa ngày cũng không biết nói gì, tới lúc đụng phải ánh mắt lạnh băng sắc bén của Cảnh Thư Vân, cả người như là rớt vào một hầm băng, không kiềm chế được mà run rẩy lên.

Diêu Nhã Đan nhìn bóng lưng Đường Thu Bạch cùng Cảnh Thư Vân rời đi, cắn chặt răng, nhưng cũng chỉ bất lực, cuối cùng dậm chân lại quay về thang máy.

Cô ta đi đến cửa văn phòng, nghe thấy tiếng nghị luận không nhỏ trong văn phòng, đoán chừng nếu như chủ nhiệm Trình tới phòng thí nghiệm, đồng thời đương sự trong đề tài của bọn họ cũng không ở đó mới có thể ngang nhiên thảo luận như vậy.

"Đường Thu Bạch! ! " Diêu Nhã Đan mơ hồ nghe thấy tên Đường Thu Bạch, trên mặt lại lộ ra nụ cười đắc ý, mặc kệ thế nào ít nhất còn có người cùng cô ta mắng Đường Thu Bạch, cũng coi như là giải tỏa ác khí trong lòng.

"Thật ra tôi cảm thấy con người Tiểu Đường cũng không tệ, lần trước thực nghiệm kia của tôi xảy ra vấn đề còn là cô ấy nói với tôi biện pháp giải quyết.


"
"Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng thấy vậy, hơn nữa chủ nhiệm Trình nhiều lần để cho Tiểu Đường thăng chức, Tiểu Đường đều từ chối, sao có thể còn ngầm liên hệ với Lam Hoa?"
"Có thể nhưng mà không cần thiết, theo tôi thấy lần này Tiểu Đường hoàn toàn là bị ép đi.

"
"Còn cần cô nói? Lần trước chuyện hàng mẫu đó, người sáng suốt ai mà chẳng nhìn ra được là Diêu Nhã Đan làm chứ?"
"Đúng vậy, Diêu Nhã Đan người này mới thật sự là lòng dạ hẹp hòi, trong lòng có bệnh đó mà, nhận không ra người tốt, các cô vẫn nên chú ý chút, không thể quen thân với loại người này.

"
"Tôi tán đồng! ! "
Thanh âm cuồn cuộn không ngừng truyền vào tai Diêu Nhã Đan, sắc mặt cô ta trở nên càng khó coi.

Diêu Nhã Đan làm thế nào cũng không ngờ được người lúc trước cùng cô ta nói Đường Thu Bạch, lại có thể ở sau lưng nói cô ta như vậy, tình huống này giống y đúc trước đây khi cô ta nói Đường Thu Bạch, cũng là cô ta nói, những người khác ở một bên phụ họa theo.

Hiện tại người nói lại biến thành người bị nói, hình ảnh này nhìn thế nào cũng thấy châm chọc.

Diêu Nhã Đan không dám đi vào, cũng không muốn nghe tiếp, lúc xoay người muốn xuống lầu, vừa vặn đối diện gặp phải Trình Bình từ phòng thí nghiệm đi ra, trên mặt không hề có ý cười, cả khuôn mặt không cảm xúc còn có chút nghiêm túc.

"Diêu Nhã Đan, cô cùng tôi tới văn phòng một chuyến.

"
Trước khi Diêu Nhã Đan lên tiếng chào hỏi Trình Bình, đã bị Trình Bình kêu tới văn phòng.

Diêu Nhã Đan đi theo phía sau Trình Bình đến gần văn phòng, thanh âm trong văn phòng đột nhiên im bặt, mọi người rối rít cúi đầu làm việc của mình, cô ta biết chờ cô ta đi vào cửa văn phòng của Trình Bình đóng lại, bên ngoài sẽ lập tức bắt đầu nhỏ giọng nghị luận một lần nữa, không chỉ là nghị luận, cái gì cũng có thể nói đến.

Giống như, giống như Đường Thu Bạch hồi đó.

Diêu Nhã Đan tưởng tượng đến đây, sắc mặt lại trắng hơn.

"Hạng mục lý hoá Ammoniacal nitrogen lúc trước là cô làm nhỉ?"
"Đúng! ! "

"Cô nhìn xem, cô làm là cái gì đây?" Trình Bình cầm một xấp hồ sơ ghi chép ban đầu ném ở trên bàn làm việc, "Số liệu Ammoniacal nitrogen lớn hơn tổng Nitro? Còn có đơn vị, ngay cả đơn vị cũng viết sai, cô có biết cô xuất sai số liệu hồ sơ ghi chép ban đầu đồng nghĩ với cái gì không? Đồng nghĩa với báo cáo số liệu tổng hợp biên chế sẽ cùng sai theo!"
Trong giọng điệu của Trình Bình trộn lẫn tức giận, vốn dĩ việc này nói nhỏ cũng có thể nhỏ, dù gì trước khi báo cáo còn chưa đưa cho khách hàng, tìm được vấn đề ở đâu, tránh khỏi tổn thất, nhưng buổi sáng hôm nay chuyện của Đường Thu Bạch và Hạ Sâm, từng người đuổi tới cửa đẩy xúi quẩy lên anh ta.

Hiện tại lại là Diêu Nhã Đan, đó chẳng phải có thể xả giận lên trên người cô ta sao.

"Đúng! ! Thật xin lỗi, chủ nhiệm Trình, tôi tôi! ! " Diêu Nhã Đan cũng là lần đầu tiên thấy Trình Bình nổi giận lớn như vậy, dọa đến giọng nói cũng bắt đầu run.

Trình Bình không cho cô ta cơ hội nói chuyện, ngắt lời nói: "Tiểu Diêu à, không phải tôi nói cô, cô mỗi ngày, nếu không lắm chuyện như vậy, đem trọng tâm đặt vào công việc mình làm, bớt sai lầm kiểu này một chút, vậy không phải rất tốt sao?"
"Loại chuyện này, đối với lão công nhân đã làm đến mấy năm như cô mà nói đều là sai lầm cấp thấp!"
Những lời có hàm ý của Trình Bình, làm Diêu Nhã Đan kinh hãi trong lòng, vốn dĩ đã sợ hãi, mặt trắng bệch, bây giờ ngay cả một tia máu đều không có, chỉ một tư thế cúi đầu khom lưng nói xin lỗi.

Chờ đến khi Diêu Nhã Đan rốt cuộc đi ra văn phòng nghe thấy đồng nghiệp ở bên ngoài nhỏ giọng cười nhạo, lại mơ hồ nhớ tới Đường Thu Bạch, cho dù bị ép rời khỏi Quang Thần, lại tới Lam Hoa còn tốt hơn Quang Thần, nhớ tới dáng vẻ của nàng, trong lòng một trận chua khổ.

! !
"Cảnh tổng! ! " Bởi vì sự việc vừa rồi, Đường Thu Bạch do dự cuối cùng vẫn mở miệng.

"Ừm? Đường tiểu thư cô nói đi.

"
"Vừa nãy, chuyện đó! ! "
Còn không đợi Đường Thu Bạch nói xong, Cảnh Thư Vân chợt đứng lại nhìn nàng, Đường Thu Bạch bước một bước ra lại lui về.

"Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì sao? Tôi không nhớ rõ, chỉ nhớ hình như gặp phải một con chuột.

" Cảnh Thư Vân nghiêng đầu, hơi híp mắt.

Đường Thu Bạch hiểu ý, lời đến bên miệng, lại nuốt xuống, "Không, không xảy ra chuyện gì.

"
"Ừ, Đường tiểu thư, chúng ta đi thôi.

" Cảnh Thư Vân xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Ánh nắng ngày hè, buổi sáng còn chưa quá lớn, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá cây bên cạnh dừng ở trên người Cảnh Thư Vân, vệt bóng kéo sau lưng cô, từng bước từng bước rõ ràng là càng đi càng xa.

Trong thoáng chốc Đường Thu Bạch lại cảm thấy cô đang từng bước đi về phía mình, mang theo ánh sáng rực rỡ độc nhất vô nhị trong lòng Đường Thu Bạch mà đi về phía mình.

Ánh mặt trời chiếu vào mắt Đường Thu Bạch có chút chói, nàng theo bản năng nhắm mắt lại, lúc mở mắt lần nữa thì người phía trước đã ở trước mặt nàng.


Cảnh Thư Vân vươn tay che khuất ánh mặt trời trên đầu Đường Thu Bạch, thanh âm có chút nhẹ, "Đường tiểu thư?"
Hơi thở của cô như có như không phả ở trên mặt Đường Thu Bạch.

"Cảnh, Cảnh tổng.

" Một làn hơi nóng nhắm thẳng trào lên đầu Đường Thu Bạch.

"Làm sao vậy?" Cảnh Thư Vân hỏi.

"Không có không có.

" Đường Thu Bạch hàm hồ cho qua.

Thật vất vả tiến vào lầu một Lam Hoa, lễ tân đầu tiên là đồng thanh kêu "Chào Cảnh tổng.

", rồi sau đó là "Chào Đường bộ trưởng.

"
Chỉ ba chữ "Đường bộ trưởng" dọa Đường Thu Bạch sợ hết hồn, cá mặn một sớm, nay biến thành cá chép còn nhảy qua Long Môn, cái này làm cho nàng nhất thời có chút xúc động.

"Chào mọi người.

" Đường Thu Bạch cười đáp lại bọn họ.

Cảnh Thư Vân dẫn theo Đường Thu Bạch nhìn lại phòng làm việc một lượt, gọi Địch Nghiên tới đi thông báo các bộ phận tổ chức mở họp.

Trong phòng họp, Đường Thu Bạch ngồi bên tay trái chủ tọa Cảnh Thư Vân, trong vòng mười phút người đến đông đủ sau, Cảnh Thư Vân đứng dậy chính thức tuyên bố Đường Thu Bạch nhậm chức trước toàn bộ Lam Hoa.

Đồng thời đơn giản công bố giai đoạn tiếp theo của kế hoạch mở rộng nông sản, yêu cầu tất cả các bộ phận đều phải phối hợp với hạng mục mở rộng của Đường Thu Bạch, đặt ở vị trí hàng đầu.

Sau khi cuộc họp kết thúc, những người khác rời đi trước, chỉ còn lại Đường Thu Bạch và Cảnh Thư Vân, Đường Thu Bạch ngồi thẳng người chờ cô sắp xếp công việc.

Người ngồi ở trên vị trí chủ tọa, mới nhìn nàng chậm rãi nói: "Đường tiểu thư, cô trở về nghỉ ngơi đi, bắt đầu từ ngày mai chính thức đi làm.

"
"Hả?" Đây không giống như Đường Thu Bạch nghĩ.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui