Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao

Đường Ly ngày hôm đó tình trạng ốm nghén ngày càng nặng, nhưng vì sợ Chu Yến Tây phát hiện cô mang thai cho nên cô chỉ có thể gọi cho Lam Tư Anh, bởi vì cô không muốn quá nhiều người biết.

Chỉ mới mấy ngày không ăn uống được đã khiến cô trở nên gầy đi, sắc mặt cũng không tốt, Lam Tư Anh đọc nhiều sách nếu tình trạng như vậy cứ kéo dài sẽ khiến cho Đường Ly mắc phải bệnh trầm cảm sau sinh. Căn bệnh này đã khiến rất nhiều người nghĩ quẩn…

“Đường Ly, tớ biết gần đây có một ngôi chùa không xa lắm, nghe nói rất linh nếu có thể đến cầu nguyện mọi điều ước đều sẽ được thực hiện.” Lam Tư Anh đóng quyển sách lại nhìn Đường Ly trầm tư ngồi nhìn ra vườn Hoa Bụi Đường một cách trống không, không có điểm dừng.

Cô nghe xong thì khẽ quay đầu “Lam Tư Anh, cậu nói xem anh ấy thật sự bỏ lại tôi sao? Kể từ ngày đó tôi không gặp anh ấy lần nào, nếu như anh ấy không còn thì cũng phải về nói gì đó với tôi trong mơ chứ.” Hay là anh đã vứt bỏ cô đến mức không muốn nhìn lại cô.

“Đường Ly trên đời này sẽ có việc không như mình mong muốn, cậu đừng như vậy cậu còn có bảo bối, phải chăm sóc bảo bối của hai người thầy tốt.” Lam Tư Anh cầm lấy chiếc áo khoác và khăn choàng đưa cho cô.


Trời đã gần sang năm mới rồi, không khí bên ngoài cũng lạnh hơn nhiều, việc bị bỏng lạnh rất nguy hiểm không thể xem thường nó được, cho nên phụ nữ mang thai như cô còn cần phải chú ý hơn nữa. Cuộc đời của cô đầu rẫy khó khăn, chỉ có một tình yêu lại năm lần bảy lượt bị số phân chia cắt.

Đường Ly cùng Lam Tư Anh đi đến ngôi chùa mà Lam Tư Anh nói.

Thật ra cô cảm thấy, anh vẫn ở bên cạnh mình, anh vẫn chưa từng rời đi, từng giây từng phút đều bên cạnh cô. Nhưng lạ thật cô quay đầu lại thì không thấy anh đâu, cô cảm thấy ông trời như muốn trêu đùa mình.

Mỗi ngày Đường Ly đều ngồi xếp ngôi sao giấy để đổi lấy một hi vọng, đổi lấy một niệm tin, nhưng có sửa thế nào cũng không thể sửa được cô rời khỏi thành phố không bao xa, ngôi chùa đã hiện hữu ra trước mắt. Đột nhiên trong lòng cô lại vô cùng hồi hộp muốn đi vào bên trong thật nhanh, chẳng hiểu sao cô cứ cảm thấy có gì đó.

Vẫn theo phong tục của người đến cúng chùa, hai người cũng đã mua một ít hoa, mua một ít hoa quả đến, Lam Tư Anh nói nơi này rất linh nếu như đến cầu nguyện thật lòng thì sẽ thành hiện thực, vậy nó càng phù hợp với cô hơn.

Đường Ly đứng trước đức phật, cô chấp tay quỳ gối trong lòng đột nhiên cảm thấy có gì đó khiến cô vô cùng bồn chồn không thôi. Thật ra cô chỉ có vài điều cầu xin đức phật giúp mình.

Cô mong Lương Ngôn đời này lấy vợ sinh con sống một cuộc sống thật hạnh phúc.


Mong cho Lương Tiêu sẽ luôn vui vẻ như vậy.

Mong cho Đường Ứng và Lam Tư Anh hạnh phúc ở bên nhau.

Điều cuối cùng cô mong anh có thể trở về, mong anh có thể cùng cô và bảo bối, cô tha thứ cho anh rồi nhưng anh lại không thể nghe thấy.

Vị trụ trì từ đầu đã nhìn thấy cô đến, người tất nhiên nhớ rất rõ cô bởi vì đã có một thiếu niên vì cầu nguyện cho cô mà không ngại ngày nào cũng đến trước đức phật chấp tay quỳ tạ lỗi với đức phật. Cậu thiếu niên vì vậy mà khi biết mình còn sống cũng không muốn làm phiền đến cuộc sống của cô, làm gì có mấy ai đến đây mà được như anh chứ, có rất ít người đến đây cầu nguyện cho người trong lòng, cho dù có cũng không kiên trì được như anh.

Mộ Triết Viễn xem ra đã biết cô đến từ lâu cho nên anh không lên phía trên mà chỉ ở phía sau vườn của chùa để hút thuốc, anh nhìn thấy Đường Ly một lần liền không kiềm chế được mà muốn chạy đến gặp cô cho nên anh mới ra phía sau hút thuốc, hút hết bao thuốc này đến bao thuốc khác.

Như đang cố gắng kiềm chế bản thân không đúng chạy ra gặp cô, anh sợ hãi cảm giác Đường Ly gặp nguy hiểm, cũng sợ cô lại chán ghét nhìn anh bằng ánh mắt khó chịu.


Vị trụ trì cuối cùng cũng lắc đầu, duyên số thì tránh làm sao được có duyên có phận thì cho dù khó khăn thế nào cũng không thể chia cắt, vậy nên chỉ quan trọng là sẽ dùng cách gì để đối với nhau mà thôi, người quay lưng đi vào bên trong cũng không bước đến gặp cô.

Lam Tư Anh vì nghe điện thoại của Đường Ứng mà đi ra ngoài quên nói với Đường Ly vẫn còn đang ở bên trong, cô nàng lại vô tình nhìn thấy bóng dáng của Chu Yến Tây là thuộc hạ của Mộ Triết Viễn lại vô tình xuất hiện rồi lướt ngang Lam Tư Anh nhưng cô nàng cũng không nghĩ gì nhiều.

Lúc này Đường Ly sau khi cầu nguyện xong cô nàng cũng đứng dậy nhưng lại không thấy Lam Tư Anh ở đâu cô có chút lo lắng mà đi ra bên ngoài tìm, cô đưa mắt nhìn xung quanh để tìm bóng dáng của Lam Tư Anh, điện thoai cũng lấy ra gọi mãi gọi không được càng khiến cho bước chân của cô trở nên nhanh hơn.

Cho đến khi cô sững người nhìn thấy bóng dáng quen thuộc mà ngày hôm đó cô đuổi theo ngồi dưới tán cây hút thuốc, làn khói trắng liên tục bay vào không trung rồi biến mất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận