Cánh Tay Phải Của Ông Trùm Ma Cao

Cô đọc xong bức thư trái tim đau như chết đi sống lại, nước mắt không ngừng rơi, môi lại bật cười như kẻ ngốc, Đường Ly nằm co người ôm lá thư của anh vào lòng, hoá ra khi anh nhận ra tình cảm lại yêu cô nhiều đến thế, hoá ra anh lại vì cô nhiều như vậy.

Tiếng nấc của cô trong phòng vang lên, như đứa trẻ đáng thương, cô ôm lấy bụng mình, bảo bối của cô và anh, rõ ràng anh muốn chúng ta cùng nhau sinh con trải qua cuộc sống bình dị, vậy tại sao chỉ có anh là người rời đi.

Thật khó hiểu.

Đường Ly mang trong mình chấp niệm với Mộ Triết Viễn đã lâu rồi, cô muốn hỏi anh… Tại sao anh có thể sắp xếp chu toàn tất cả cho cô, giúp cô mở một con đường có thể đi qua không chút giông bão, bình an sống một đời vui vẻ vô lo vô nghĩ, vậy tại sao anh lại chẳng tính cho anh?

Tại sao anh không cầu nguyện cho bản thân bình an trở về để có thể ở bên cạnh cô, chỉ thiếu một chút nữa thôi. Nếu hôm đó cô giữ lấy anh thật chặt, nếu như ngày hôm đó cô nắn tay không cho anh đi, thì anh sẽ không phải vì đổi lấy mạng của mọi người mà hi sinh như vậy.


Ngày đó cô muốn rời đi, anh lại một mực muốn cô bên cạnh, bây giờ cô muốn bên cạnh anh lại rời đi.

Anh dường như đã chuẩn bị cho cô tất cả, không thiếu sót thứ gì, sợ cô thiệt thòi với người khác, ngày hôm đó anh đã nói gì với đức phật? Tại sao ngài ấy không cứu lấy anh, tại sao anh lại xem thường mạng sống của mình.

Em không muốn tự do nữa, em cam tâm tình nguyện ở bên cạnh anh, bây giờ em về nhà, em cùng con trở về nhà đợi anh về. Ý của Mộ Triết Viễn cô biết anh muốn cô kết hôn với Lương Ngôn để có thể vui vẻ, nhưng anh lại không biết kết hôn với người mình không yêu chính là một loại tra tấn bản thân đến điên dại.

Lăng Lục Phong chỉ nói không tìm được anh, nhưng không hề nói thêm gì nữa, sắc mặt của anh ta tối sầm lại, nhiều ngày như vậy, cuối cùng mọi người cũng bỏ cuộc không đi tìm anh nữa.

Làm sao có ai biết Đường Ly đã chết ngay khi chính miệng Lăng Lục Phong và Hạ Bắc Sâm nói anh đã không còn nữa rồi, cô đã làm theo anh nói hôm đó đã gọi ch Chu Yến Tây cô nghe thấy anh ta khóc sướt mướt, nhưng vẫn đến đón cô về căn nhà trên con đồi.

Anh nói anh muốn cả hai sẽ sinh con một nhà 3 người bọn họ sống bên nhau thì vui vẻ biết bao nhiêu, nhưng cô và bảo bối về nhà rồi, lại không có anh ở đây. Căn nhà trước mắt cô sạch sẽ tươm tất như có người sống ở đây mỗi ngày, hơi ấm cảm nhận rất rõ, chỉ là ngoài vườn Mộ Triết Viễn nói Hoa Bụi Đường đã không còn rồi.

Không biết anh đã khó khăn thế nào mới có thể trồng được hoa vậy mà lại chẳng còn cành hoa nào không biết lúc đó anh cảm thấy thế nào nhỉ? Thất vọng? Đau lòng? Xót xa? Cô đơn? Bất lực? Những cảm giác của cô bây giờ chính là như vậy.

Mộ Triết Viễn như anh muốn em sẽ ở đây đeo nhẫn kết hôn, sẽ sinh bảo bối của chúng ta, em đợi anh về nhà, anh sẽ về mà đúng không? Chắc chắn anh sẽ không để em một mình sống thế này đâu…

Kể từ ngày anh rơi xuống biển anh đã mang theo trái tim của cô rồi. Chu Yến Tây bên ngoài vườn đứng nhìn mảnh vườn trống chỉ có những cành khô lá khô rơi lên mặt đất, ngày đó cậu không biết Lão Đại đi sớm về khuya lại còn vô cùng vu vẻ, không biết anh đã làm gì. Cho đến khi cậu ta biết anh vất vả đi tìm giống hoa mà cô thích mang về trồng khắp con đồi lại bị hủy hoại trong một đêm.


Hạ Bắc Sâm sắc mặt không chút cảm xúc, còn u buồn rõ ngoài mặt, ngày anh ta trở về Bạc Thành, là ngày cảnh sát và đội cứu hộ tuyên bố ngừng tìm kiếm và kết luận Mộ Triết Viễn đã chết.

Thật sự kết thúc như thế này sao? Anh ta thật không dám tin.

Hạ An Ly nhìn thấy anh ta về, cô bé liền chạy với đôi chân nhỏ đáng yêu cô bé ôm lấy ba ba của mình, anh ta cũng. Mĩm cười vui vẻ bế cô bé lên thơm vào má cô bé một cái.

Nhưng Hạ An Ly nhìn về phía sau lại không thấy Mộ Triết Viễn đâu, cô bé có chút thắc mắc, chẳng phải mẹ nói ba của cô bé đi cùng chú Viễn sao? Sao cô bé chỉ thấy một mình ba của cô bé không thấy người mình tìm kiếm ở đâu.

Cô bé không nhịn được mà nhìn ba mình “Ba ơi! Chú Viễn đâu, chú ấy không đến ạ có phải vì An Ly không ngoan nên làm chú tức giận rồi đúng không ạ!”

Doãn Từ Ân cũng mong chờ câu trả lời của Hạ Bắc Sâm, anh chỉ cúi mặt sắc mặt, anh ô Hạ An Ly trong lòng. Hạ Bắc Sâm xoa xoa tấm lưng của con gái rồi mới nói “Chú không đến nữa, chú ấy có việc rồi.”


“Bắt Sâm! Mộ Triết Viễn cậu ta…” Từ Ân nhíu nhíu mày khó hiểu, sắc mặt anh không tốt như sắp ngất, anh nghe cô hỏi suýt chút đã bật khóc rồi.

Hạ Bắc Sâm dịu dàng, lại vô cùng đau lòng, giọng anh khàn khàn vì đau lòng “Rơi xuống biển không tìm thấy xác.”

“Cái gì? Vậy thì Đường Ly thì sao?” Tin tức chấn động khiến Doãn Từ Ân cũng bất ngờ mà đứng bật dậy nhìn anh hỏi.

Anh thở dài “Cô ấy đã được Chu Yến Tây đưa về nhà mà Mộ Triết Viễn đã muaa trên con đồi, cậu ấy đã chuẩn bị tất cả cho Đường Ly rồi em đừng lo, chúng ta hôm nay ngủ sớm đi. Anh mệt rồi.” Dáng vẻ bất lực khó nói của Hạ Bắc Sâm khiến cho Doãn Từ Ân đau lòng.

Nhưng dù thế nào cô nàng cũng cảm thấy Đường Ly có lẽ đang rất khổ sở khi biết chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận