Cơn đau không những như muốn xé nát da thịt của hắn mà còn xé luôn tâm can.
Đau đến không thể tưởng, tay nắm chặt mép bàn, hắn nghĩ bên dưới hẳn là đã chảy máu, cúc huyệt cũng đã rách ra rồi.
Dật Hy ngoài cắn răng chịu đựng thì không còn làm được gì, hắn không còn sức, chỉ có thể rên rỉ thành những tiếng đứt quãng như có như không.
Thừa Phong không chờ hắn thích nghi liền mạnh mẽ luật động.
Do có máu nên việc ra vào cũng không mấy khó khăn, nhưng cũng không thể xua tan đi sự đau đớn Dật Hy đang phải chịu đựng .
Lúc này Dật Hy nghĩ, giá trị bản thân cũng chỉ đến đây mà thôi, hắn thật không muốn chút nào.
Hắn muốn phản bác, hắn không ti tiện, hắn càng không phải tiện nhân, càng không muốn trở thành vật bị người khác đối xử không ra gì .
Tại sao hắn lại gặp phải những con người như thế này chứ ?, tại sao ghét hắn lại không để hắn đi, tại sao phải khiến hắn như thế này, tại sao phải như thế?
Rất nhiều câu hỏi tại sao hiện lên trong đầu Dật Hy, hắn không cảm thấy khoái cảm gì hết hắn chỉ thấy đau đớn và mệt mỏi, đầu nghiêng qua một bên ánh mắt trống rỗng nhìn mặt bàn , trong mắt hắn chỉ thấy sự thương tâm.
Bất chợt một giọt nước mắt rơi xuống mặt bàn .
Thừa Phong khẽ dừng động tác.
Nhìn đến khuôn mặt kia, khuôn mặt luôn kiêu ngạo không chịu thua ai, nhưng sao lại ưu buồn đến vậy, sự ưu buồn đó như tác động đến Thừa Phong.
Lửa giận trong lòng bổng dưng vơi đi một chút.
Vì lí do gì? Anh cũng không biết.
Tại sao lại thế? Anh cũng không biết trong lòng mình giờ đang suy nghĩ gì nữa.
Nửa tiếng trước chỉ vì thấy một vết hôn trên cổ hắn, mà anh lại mất hết kiểm soát, tức giận đến tột cùng.
Ừ lúc nào anh lại quan tâm hắn? Bên cạnh anh có biết bao nhiêu là đàn ông , vị trí hắn trong lòng anh có phải hay không đã thay đổi ?
Không ! vĩnh viễn không thay đổi, hắn chỉ là công cụ để anh tiết dục và chỉ vì anh hứng thú nên anh mới muốn hắn ở đây, hắn là vật sở hữu của anh.
Đã là vật sở hữu thì chỉ được biết đến một mình anh- Biết đến Thừa Phong này thôi, không cho phép bất cứ ai chạm vào .
Dật Hy không nên trái ý anh, và điều đó chỉ mang lại bất lợi cho hắn. Đúng thế ! Dật Hy là vật sở hữu của anh , chỉ anh mới có quyền được chạm vào hắn , chỉ mình anh mới được phép dày vò thậm chí hủy hoại hắn, chỉ một mình anh mà thôi !
Dật Hy cảm thấy động tác của Thừa Phong như điền cuồng hơn, bên trong tràng bích như bị đâm thủng, hắn tưởng tượng được sức mạnh này như muốn xé toạc cơ thể hắn ra làm hai. Thắt lưng hắn cũng bị Thừa Phong bóp đến phát đau .
Hắn cắn răng chịu đựng, mắt nhắm nghiền đầu cũng quay đi chổ khác, hắn không thể nhìn con thú trước mặt, con thú đang cắn xé hắn không chút thương xót.
Hắn không muốn nhìn !
Thừa Phong lại nghĩ khác, anh muốn hắn phải nhìn anh, nhìn kĩ anh, nhớ kĩ anh và không được phép tái phạm.
Tay Thừa Phong bóp hai má hắn, buộc hắn quay đầu lại đối diện với anh, bắt hắn nhìn thẳng vào anh.
Anh muốn đôi mắt hắn nhìn anh, đôi mắt ưu buồn có chút yếu đuối của hắn chỉ được phép nhìn anh, nhất định không được nhìn ai khác bằng đôi mắt đó.
Cứ như thế
Một bên chiếm đoạt một bên bị kìm hãm.
Hai tâm hồn, hai tính cách lại được xếp cùng một chỗ, liệu như thế sẽ có khả năng?
Không quan trọng !
Đó là định mệnh, định mệnh muốn họ cứ thế gặp nhau !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...