Cảnh Sát Và Con Lang Mafia (đam Mỹ)
Thật ra với năng lực của Dật Hy làm cảnh sát trưởng không khó chỉ là vấn đề ở chổ hắn là người gặp ai cũng có thể ra tay đánh không thương tiết. Vấn đề này hắn nghĩ mãi chỉ thấy uất ức khó chịu, người hắn đánh tính tới giờ đều là kẻ xấu thế sao thăng cũng chả thăng được một chức lại còn bị điều về khu vực nhỏ, đây là đạo lí chó má gì, nhớ tới là tức lộn ruột gan.
Nhưng cấp trên không nghĩ thế, họ cho là hắn hành xử quá tự ý không nghĩ trước sau gì đã đánh người dù gì cũng phảj tôn trọng cái quyền công dân tự do dân chủ chứ. Một số người cho rằng hắn có bệnh gì ấy chứ, còn gan đến nổi đôi khi cải với sếp tính ra số người bạn hiểu hắn chịu được tính hắn đếm trên đầu ngón tay.
Trở về căn nhà nhỏ thấy mảnh giấy của lão cha để lại nói ông đi du lịch với đám bạn già. Hắn cũng chả để ý lão cha nói trước về chuyến đi cả tuàn rồi, sau khi tắm xong hắn liền leo lên gường trùm chăn bắt đầu ngủ. Quay qua quay lại không hiểu sao vẫn không ngủ được, hay tại uống nhiều café hay vì chưa ăn cái gì? Nghĩ nghĩ hắn thay áo tiến ra cửa hàng tiện lợi. Dù sao cũng vỗ béo bản thân thật tốt bắt cướp mới có hiệu quả, chỉ là hắn không biết thì ra xuất môn buổi tối chính là sai lầm lớn khiến hắn vướng phải 2 cục nợ to tướng.
Trời đêm tối khu phố vắng lặng chỉ có tiếng vài chiếc xe xẹt ngang qua, dưới ánh đèn đường một chiếc xe Lexus IS đời mới màu đen, cửa kính chỉ hạ một khúc nhỏ một làng khói trắng bay ra. Một người áo vét đen lực lưỡng cúi người nói
- Ông chủ, chúng tôi tìm được hắn rồi, tiếp theo thế nào ạ?
- Nghe nói khu này rất nhiều mỹ nhân – câu trả lời của người ngồi trong xe chẳng dính gì nhau.
Nhưng tên Hàn Triết hiểu mình hỏi câu hỏi dư thừa, ông chủ hắn chả quan tâm kẻ nào chỉ vì ‘thứ’ mà kẻ đó giữ mới đáng nói. Không hỏi nhiều anh lập tức tìm mỹ nữ theo yêu cầu.
Lúc này Dật Hy vừa từ cửa hàng tiện lợi đi ra tay xách bao thức ăn thông thả đi về. Băng qua dãy phố vắng hắn nghe như có tiếng người rượt nhau, máu tò mò nổi lên hắn cố nghe kĩ xem tiếng phát ra từ hướng nào.
Lại gần con hẻm nối hai bên dãy phố tối om hắn thấy bóng người chạy tới, chưa hiểu đầu cua tai nheo gì người đó lao về phía hắn. Hắn mất đà cùng người đó té nhào về phía mấy bao rác cùng cái thùng rác.
- Không được để chúng lấy được – tên đó nắm áo Dật Hy gắp gáp nói
Dật Hy thấy không rõ vì trời tối, hắn biết kẻ nắm áo hắn đang bị thương rất nặng
- Về đồn rồi giải quyết – hắn đứng dậy phủi áo nói
- ở đây, mau tới – phía bên đầu kia con hẻm một dám người chạy tới
xui xẻo vẫn là Dật Hy, tên lạ mặt đẩy hắn về phía bọn chúng rồi lảo đảo chạy. Bọn người kia không cần biết quen không quen chỉ biết dính tới bọn phản bội là tóm hết.
trên chiếc du thuyền đậu ngoài biển, trên boong tàu 2 thân ảnh quấn lấy nhau, người thanh niên không cần biết kẻ dưới thân có đau hay không mặc kệ van xin cáj gì, anh chỉ cần biết mình chưa phát tiết thỏa mãn.
- Ông chủ, người được đưa tới – Hàn Triết
- X….xin dừng lại….ah..ah – cô gái đáng thương rên rỉ cầu xin
- Hừ - Dương Thừa Phong rút phân thân khỏi cô gái, anh đi vào phòng tắm gột rửa mùi không phải của anh trên người
- Mau đem cô ta quăn chổ khác – Hàn Triết ra lệnh cho vệ sĩ gần đó
- Xử lí thế nào ạ - vệ sĩ
- Mày mới vào làm hả - anh lạnh lùng
Dật Hy bị trói tay bị trùm đầu miệng dán băng keo toàn thân đau nhức. Mẹ nó, ông không phanh thay tụi bây ông không họ Trình. Hắn giận điên rủa thầm trong đầu.
Bọn chúng kêu hắn quỳ hắn chống cự, chúng đá vào khủy chân hắn bắt hắn quỳ bằng được rồi tháo vải trùm đầu
- …..tụi bây làm cái gì vậy – Hàn Triết lạnh lùng nhìn chầm chầm Dật Hy
- Thưa, Có lẻ là đồng bọn
- Có lẻ? lũ ngu tụi bây không có mắt à
- Được rồi – Thừa Phong hút điếu thuốc
Dật Hy thấy trước kẻ ngồi trước mặt là một thanh niên cao to nhìn chừng 25-26, mũi cao một nét đẹp phương tây cao quý, nhất là đôi mắt phương màu nâu cùng mái tóc gọn ngàng màu đen toán lên vẻ bí ẩn nhưng cũng cảm thấy anh ta là kẻ độc ác. Bộ não Dật Hy tự động ghi nhớ gương mặt đẹp như tượng đó, hắn cũng không quên trừng mắt nhìn.
Thừa Phong thấy ánh mắt đó nhết mép, kết hợp khuôn mặt của anh tạo ra nét băng lãnh làm người khác lạnh gáy. Nhưng với hắn nụ cười đó ám chỉ sự khinh bỉ
- Cái usb đâu – anh lên tiếng
- Đây ạ, nó tìm thấy trên người hắn ta – vệ sĩ
Ông đây chưa từng thấy cái usb đó cái gì mà tìm thấy trên người hắn, chợt hắn nhớ lúc nãy có khi nào tên khôn kia bỏ vào người hắn? hắn phỉ !
- Ông chủ, quan trọng hơn chúng tôi thấy cái này – vệ sĩ đưa thẻ cảnh sát ra
- Cảnh sát, mẹ nó vậy cái usb này….- Hàn Triết
- Usb này là giả - Thừa Phong nhìn đã đoán ra được, anh đứng dậy đi về phía Dật Hy
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...