Cảnh Sát Và Con Lang Mafia (đam Mỹ)
Nhất thời Dật Hy không nghĩ tới Thừa Phong nói đến vết hôn ngân trên cổ, hắn nghĩ là anh hỏi đồ ăn trên bàn nên trả lời cho có
-Thì là của cậu, không phải sao?
Câu nói của hắn khiến cơn giận trong lòng anh lên đỉnh điểm, anh nắm lấy áo hắn kéo hắn hơi ngồi dậy nghiến răng nói
-Tiện nhân, anh ngủ với tên nào hả?
Một câu ngắn nhưng đánh thẳng vào trọng tâm, Dật Hy cũng nhớ tới dấu vết hoan ái tối qua cùng Thừa Hoành.
Hắn biết lờ mờ quan hệ của hai người họ nên đánh chết hắn cũng không nói là kẻ đó là Thừa Hoành mà cho dù không phải thì hắn cũng không thể mở miệng.
Kẻ trước mặt hắn giờ phút này như muốn ăn tươi nuốt sống hắn, nếu hắn nói gì không đúng có thể đến chính hắn cũng không tưởng tượng sẽ xảy ra hậu quả gì.
- Chỉ….chỉ là vết gãi để lại thôi mà, có gì chứ – hắn vừa nói vừa gãi gãi để xua tan chứng cứ
- Anh lừa ai hả? – anh hất ngả hắn vào sofa
-Con mẹ nó! Cậu phát điên cái gì? Nếu không thích thì tôi ra ngoài.
Dật Hy muốn rời khỏi nơi tràng đầy sát khí này, nhưng không thể thực hiện được vì cánh tay hắn bị Thừa Phong nắm lại.
-Tiện nhân! Thì ra anh ti tiện đến thế. Con mẹ nó, anh dám ra ngoài tìm đàn ông vui chơi.
Thừa Phong mắng chửi hắn còn hơn nữ nhân ngoại tình làm hắn cũng bốc hỏa, nên không quên phản kháng lại:
- Cậu là ai mà quản tôi? Tìm đàn ông thì sao? Cậu tìm được, tại sao tôi không được tìm chứ?
- Câm miệng! – anh vung tay tát hắn.
Cú tát mạnh như trời giáng vào mặt, làm hắn ngã xuống sofa. Lúc này cả hai bên đều không ai nhịn ai, lửa giận đều làm mờ hai mắt con người.
- Thằng khốn, cậu tự nhiên đánh tôi, cậu….- hắn tức giận đứng dậy vung đấm về phía Thừa Phong.
Thừa Phong tránh được cú đấm đó, ngược lại anh vung đấm vào bụng Dật Hy, anh còn nắm lấy áo hắn kéo người hắn lôi đi.
Tất cả cao lương mĩ vị trên bàn phút chốc đều bị anh đạp đổ hết, anh hất Dật Hy nằm nên đó.
- Tiện nhân! Anh muốn đàn ông đến thế à? Dâm đãng đến thế thì này, còn cả gan dám đánh tôi.
- Phi ! Đánh chết cả dòng họ mi
- Được, hôm nay không dạy dỗ thì anh không biết lỗi – anh nắm áo hắn xé toạc ra.
- Mẹ nó! Tôi không có lỗi…..buông ra – hắn chống cự kịch liệt.
Dù bây giờ có nói gì thì không lời nào lọt vào tai Thừa Phong, mặc kệ là cầu xin hay phản kháng chửi rủa, trong mắt người trước mặt chỉ có ác ý. Và hắn biết rõ điều đó nên hắn chỉ phản kháng lúc đầu còn lúc sau hắn hoàn toàn buông xuôi, mọi chuyện ra sao thì ra.
Điều này càng làm Thừa Phong tức giận hơn, hành động đó của hắn như tự nhận hắn giống như lời anh nói, là một kẻ ti tiện muốn đàn ông thao !
Hận ý dân trào…….Lửa giận bùng nổ.
Xé hết mọi mảnh vải trên người Dật Hy mà không có bất cứ sự phản kháng nào từ người nằm dưới.
Thừa Phong lại cảm thấy như chính mình là một tên ngốc và cảm thấy sự tức giận cùng lời nói của anh bị người bên dưới không xem ra gì.
Không có màn dạo đầu không bôi trơn, anh cứ thế đâm thẳng vào hậu huyệt đang đóng kín kia không chút đau lòng hay thương xót.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...